Anh Là Đồ Xấu Xa!

Chương 18




Cuối tuần..




Lớp Như có lịch đi ngoại khóa, nên từ sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị đồ rồi:'' bye anh nha! em đi cùng mẹ nhanh không muộn mất!''




Khải vừa đeo balo hộ con bé kia vừa dặn:'' ừ! đi lành lặn về cũng lành lặn nhé!''




'' vâng!''




Như chưa chạy được mấy bước liền bị anh túm cổ lại chỉ vào má:'' này!''




Cô bé lon tay chạy lại hôn chụt lên má anh một cái, không quên vẫy tay chào anh rồi chạy đi mất, Khải thở dài nhìn theo bóng con bé kia chập chững leo lên xe, nay bố cũng đi làm, chỉ còn Khải ở nhà một mình, còn chưa có chút dự định làm gì thì An Nhi nhắn rủ đi chơi, cậu cũng ậm ừ thay tạm bộ quần áo rồi đạp xe tới chỗ hẹn, An Nhi đi học hay đi chơi lúc nào cũng ăn mặc như công chúa, nay điểm nhấn một chút ở chiếc váy màu hồng, chỉ bước xuống xe thôi đã cả tá người trầm trồ nhìn rồi, An Nhi hãnh diện lắm, đứng đợi lúc thấy Khải đạp xe đang đi tới liền chạy lại:'' ơ.. nay Như không đi cùng cậu sao?''




'' không! con bé có buổi ngoại khóa nên đi rồi!''




An Nhi cái này cũng biết nên mới nhân cơ hội rủ Khải ra ngoài chơi, An Nhi leo lên yên xe phía sau, vì cả hai cũng chưa nghĩ ra chỗ nào chơi nên Khải cũng chở bạn đi vòng vòng mấy lượt, tới công viên liền dừng lại nghỉ chân một chút.




'' Kem chảy ra hết rồi! cậu mải nghĩ gì đó?''




Khải lắc nhẹ đầu rút ít giấy lau chỗ kem đang chảy ra kia lại tập trung ăn tiếp. An Nhi cũng đoán một phần chắc do nghĩ tới con bé kia, bình thường có nói chuyện vui vẻ với nhau, Khải cũng chưa nhìn cô quá 5s bao giờ, mà An Nhi có thể khẳng định bản thân ưa nhìn, hay do vậy nên Khải ngại không dám nhìn lâu?




An Nhi cười tươi nói:'' ăn xong đi xem phim nhé! tớ đặt 2 vé rồi! không đi lại phí mất!''




'' ừm! vậy cũng được!''




Khải cũng không nghĩ tới việc An Nhi lại lựa một bộ phim lãng mạn phù hợp với lứa tuổi 18 trở lên đi a~ nên chỉ vừa thò chân vào thì các anh chị, cô chú đã chăm chăm quay ra nhìn. An Nhi cười tươi ôm một bên tay Khải kéo cậu ngồi xuống góc phòng nói:'' nghe nói phim này hay lắm! mình ngồi đây xem rõ hơn nhiều cũng đỡ ồn nữa!''




Khải cũng không mấy tập trung cho lắm, ngồi được một lúc liền quay sang chỗ An Nhi định nói gì đó thì có vật thể lạ đập thẳng mắt, Khải thản nhiên nói:'' xem có thứ gì trên vai cậu kìa!''




An Nhi còn chưa hiểu ra vấn đề đã thấy Khải chồm người qua, cả hai gương mặt chỉ cách đúng một cánh tay của Khải thôi, cậu quay sang đã thấy mặt An Nhi đỏ ửng lại còn không dám nhìn thẳng, đi xem phim chưa xong cũng ốm được luôn sao?




'' con gián kìa!''




Khải tỉnh queo ngồi thẳng dậy, An nhi lúc này mới giật mình nhìn sang bên cạnh vai đoạn hét toáng lên, cái phản ứng này chậm quá đi.




'' tớ đuổi nó đi rồi! chỗ này vệ sinh kém quá! tớ ra ngoài rửa tay chút!''




'' a... ừm! cảm ơn cậu nhiều nha! đáng sợ quá đi!''




Trong lúc đó..




Như cùng với các bạn đang lang thang trong rừng để thu thập các mẫu cây cũng như côn trùng. Như là Như thích lắm nhé, tít cả mắt lên, cứ hăm hở đi đằng trước. Cô giáo phía sau nom bọn trẻ đi đầu hào hứng quá cũng không quên dặn dò:'' mấy đứa đi cẩn thận nhé! đương đất dễ trơn trượt! đi gọn vào trong không lại ngã!''




'' vâng!!!''




Như cười tươi cầm vợt bắt mấy con bướm có đủ màu sắc lạ lạ mà lần đầu cô bé mới trông thấy ý, thêm mấy con bọ cánh cam lốm đốm, tới đây Như mới chợt nhớ tới anh, cũng không biết anh đang làm gì nhỉ?




tít... tít....




Khải lôi điện thoại trong túi ra, thấy cuộc gọi của con ngốc liền vô thức mà mỉm cười, An Nhi hơi ngó sang:'' có chuyện gì vui sao?''




Khải mỉm cười quay sang:'' không có gì! tớ ra ngoài nghe điện thoại chút nhé!''




'' ok!''




'' alo? Anh ơi!''




'' chuyện gì? vẫn còn thời gian gọi điện cơ à?''




'' hic! em nhớ anh nên xin cô cho gọi một chút ạ! anh đang ở nhà hay đi đâu chơi rồi? nay em bắt được nhiều bọ đẹp lắm! về em cho xem nha!''




Khải chỉnh giọng có chút hờn dỗi nói:'' ờ đi chơi vui rồi! có nhớ gì tới tôi đâu!''




'' không có nha!... a... bye bye anh! cô giáo gọi đi rồi em tắt máy đây!''




'' ừm... ''




tút...




'' đi cẩn thận!''




Khải thở dài nhét máy vào túi quay lại chỗ An nhi thấy cô bạn vẫn đang đứng đợi, cả ngày hôm nay Khải đi hết chỗ này chỗ kia trong thành phố, kể ra cũng có chút thú vị, sau khi đưa An Nhi về liền nhanh chóng chuyển hướng, tới nhà đã thấy đôi giày thể thao bé xinh của ai kia ở trước hiên nhà rồi. Như nghe tiếng phanh xe liền chạy ào ra, vừa cười vừa nói:'' a! anh về rồi! anh nhìn nè! bướm cam có đẹp không? siêu khó bắt luôn ấy!''




Khải nhíu mày nhìn:'' ở đẹp! chỉ thế này thôi à?''




'' không có! còn nhiều lắm! ủa? anh vừa đi đâu về thế?''




'' đi chơi! mà nhìn lại đi kìa! về cái không chịu tắm rửa gì hết! người thì tùm lum đất cát!''




Như ngoan ngoãn quay vào trong nhà, cất đồ xong cũng nghe anh đi tắm rửa sạch sẽ luôn. Tới tối chỉ đợi ăn cơm xong liền ôm một đống thành quả của ngày hôm nay sang khoe anh.




'' nay anh đi chơi với chị An Nhi đúng không?''




'' ờ!''




Khải qua loa một câu cũng chăm chú nhìn thành phẩm Như đem qua, ngồi một lúc mới phát hiển a có gì đó không đúng liền ngẩng đầu lên nhìn, Con bé kia mặt mũi đã sưng lên rồi:'' anh đi mình!''




'' vậy không lẽ đi nửa mình? đi chơi với lớp vui thế còn gì?''




'' nhưng mà anh với chị ấy cứ cười đùa với nhau ý! em không thích đâu!''




Khải ngây ra một lúc liền phì cười, Như tròn xoe mắt nhìn, thế cái cũng hết giận luôn vì mải ngắm anh nên quên rồi!




'' không thích thật luôn?''




'' vâng?''




'' vậy chịu phạt đi!''




Như bĩu môi nhăn nhó nói:'' sao anh có lỗi mà em lại bị phạt?''




Khải trừng mắt nhìn:'' sao hả?''




Như lắc đầu mấy cái, Khải lại bình thản nói:'' lên giường ngủ đi! cái đó để nghĩ sau!''




'' vầng!''




Hai anh em leo lên giường tắt điện đi ngủ, Như cựa quậy một chút, xoay lại đã tí thì chạm mặt anh rồi, eo ơi siêu gần nha, ánh đèn ngủ có mờ tới mấy thì hình như mặt anh còn phát sáng nữa cơ ý, Như nhìn không chớp mắt, được một lúc thấy anh trở mình quay lưng lại, Như lén lén ôm anh rồi thiếp đi. Khải bên này bị con bé kia ban nãy nhìn cho thủng mặt liền bức bách mới phải xoay người, nghe tiếng thở đều đều liền vòng tay ra sau kiểm tra xem chăn kéo đủ người chưa mới yên tâm..




'' ngủ ngon nhé!''




'' dạ!''




''....''