Anh nhìn chằm chằm vào cô như muốn thu hết tất cả những hình ảnh này vào trong tâm trí mình. Môi mỏng khẽ động như muốn nói nhưng cô lại muốn bước đi
Anh đưa tay mình nắm lấy tay cô. Cô nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
"Nam Cung tiên sinh, xin anh hãy buông tay của mình ra."
Nam Cung tiên sinh? Cô xưng hô như vậy chẳng khác nào anh và cô là người xa lạ. Anh hơi khó chịu trước cách xưng hô của cô
"Tiên sinh? 5 năm không gặp em thật sự đã quên anh rồi hay sao?"
"Nam Cung tiên sinh, tốt nhất là anh nên bỏ tay của tôi ra rồi muốn nói gì thì nói."
Giọng của cô không có mấy cảm xúc, ánh mắt nhìn anh đầy lạnh lùng
"Mẹ ơi!"
Thần Thần lúc này đi tới ôm chằm lấy cô
Anh nhìn đứa nhỏ đang ôm lấy cô. Đây chẳng phải là đứa nhỏ anh đã gặp ở sân bay sao? Đứa bé này gọi cô là mẹ là ý gì đây?
"Đây là con của em sao?"
Cô rút mạnh tay mình ra khỏi tay anh sau đó nhìn Thần Thần và nói," Chúng ta về thôi con."
Cô nắm tay đứa nhỏ hướng cửa chính mà đi. Anh thẫn thờ đứng nhìn bóng hai mẹ con cô rời đi.
Không! Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này. Có chết anh cũng không muốn buông tay cô lần nữa
Anh liền đuổi theo hai mẹ con cô. Lúc này cô cùng Thần Thần đã ra khỏi nhà hàng đang chờ lấy xe. Anh đuổi theo tới nơi nắm lấy tay cô
"Em nói chuyện với anh một chút đi."
Cô lạnh lùng nhìn anh nói," Chúng ta có gì để nói sao?"
"Nếu em không muốn nói thì cũng đừng hòng anh buông tay em ra. Bây giờ cũng vậy mà cả đời cũng vậy. Anh đã bỏ lỡ một lần rồi và anh thể nào để bản thân mình mắc sai phạm ấy một lần nữa." Anh bá đạo nói
Tim cô hơi đập nhanh một nhịp khi nghe thấy lời nói ấy của anh. Thú thật cô không dám tin nữa. Người đàn ông này cô với không tới
Tim anh khẽ đau vì lời nói của cô. Anh biết anh đã sai thật rồi. Anh nhìn thằng bé đứng kế bên cô
"Đây là con của em với anh có đúng không? Năm đó vừa hay em cũng vừa mang thai. Là con anh phải không?"
Ánh mắt anh đầy chờ mong nhìn cô cùng thằng bé
Cô không biết nên trả lời như thế nào đây. Bản thân cô cũng không nên ích kỉ tước đi quyền làm ba của anh và quyền được có ba của Thần Thần. Cô nhìn Thần Thần một lúc lâu sau đó khẽ gật đầu
Mặc dù suy đoán của anh cũng không mấy chắc chắn nhưng khi nhìn thấy cái gật đầu của cô thì nụ cười dần lan toả trên môi anh
Sau đó cô lại lên tiếng,"Những gì cần biết thì anh cũng đã biết rồi không phải sao? Buông tay của tôi ra đi."
Trái tim cô lại khẽ động. Tại sao cứ đứng trước người đàn ông này là cô không thể kìm chế được trái tim của mình.
Giang Tường Vi lúc này đuổi theo phía sau. Khi thấy bóng dáng cô liền chạy đến
"Cậu không sao chứ?"
Cô lắc đầu,"Mình không sao đâu. Cậu đừng quá lo lắng."
Sau đó cô nhìn vào ánh mắt anh rồi nhìn Thần Thần. Cô ngồi thụpxuống nói với Thần Thần
"Con trai à! Con đi về nhà với dì Giang được không? Khi nào xong việc mẹ sẽ đến đón con."
Cậu lo lắng nhìn cô. Thật lòng cậu cũng không muốn mẹ đi với người đàn ông đó nhưng khi nhìn vào ánh mắt của mẹ cậu cũng mềm lòng và nói,"Vâng! Mẹ nhớ phải về sớm đó nha!"
"Cậu phải cẩn thận đó." Giang Tường Vi lo lắng nhìn cô
Sau đó Thần Thần chạy lại nắm lấy tay của Giang Tường Vi nhưng cũng không quên ném cho anh một ánh mắt cảnh cáo mà chỉ có anh và cậu biết được. Anh giật mình nhìn vào ánh mắt lạnh lùng và u ám của thằng bé mà không khỏi rùng mình. Quả thật đúng là chỉ có con của Nam Cung Hiên mới có khả năng như vậy thôi
Cô nhìn theo bóng dáng của Thần Thần và Giang Tường Vi lên xe rời đi rồi nhìn anh và nói,"Không phải anh có chuyện muốn nói sao? Tốt nhất là nên nói nhanh một chút vì tôi vốn dĩ rất bận bịu."
Anh nhìn cô khẽ mỉm cười, có trời mới biết anh vui thế nào khi cô đồng ý chịu nói chuyện với anh
P/s: vote và cmt cho mình nha. Hóng cmt của mấy bạn lắm luôn á 😘❤️