Thần Thần ngồi đó nhìn bóng người đàn ông mang trong mình đầy sự tức giận mà không khỏi ôm bụng cười
Không phải người ta thường có câu con hơn cha là nhà có phúc sao?
Lúc nãy Nam Cung Hiên vậy mà chỉ phát hiện có một cái camera của cậu. Trong khi nhà kho đó đặt rất nhiều à nha. Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc. Nếu có trách thì trách tại cậu đây quá thông minh a~
Lúc này An Cẩm Hi mở cửa phòng con trai mình bước vào thì thấy nó đang cười có vẻ như có chuyện gì rất vui thì phải
"Con trai, có chuyện gì sao? Trông con có vẻ rất vui nha."
Thần Thần nén nụ cười lại nhưng trên mặt vẫn còn nét cười.
"Đúng là rất vui nha! Mẹ đã làm xong thức ăn rồi sao?"
Lúc này cô mới nhớ ra mục đích của mình lên đây là bảo cậu con trai xuống ăn tối
"Đúng a~ Mau mau xuống ăn đi con. Chắc con đói bụng lắm rồi đúng không?"
Suốt trong những ngày tiếp theo hầu như cô bận đến tối mặt tối mày để chuẩn bị cho sự kiện sắp tới của mình
Còn về phần của Thần Thần thì cô đã đăng kí cho nó vào một ngôi trường mẫu giáo
"Về nơi tổ chức cũng như các khách mời đều đã hoàn thành xong tốt rồi đúng không?"
Liễu Quốc Thiên sau khi hoàn thành chuyến công tác của mình thì nhanh chóng bay sang đây cùng với cô để phụ giúp cô một số việc
"Vâng! Tất cả coi như là xong hết rồi. Mong ngày mai mọi chuyện sẽ diễn ra thật hoàn hảo." Cô nói
Sau đó dường như nhớ ra điều gì đó cô chợt nhìn đồng hồ rồi nhìn Liễu Quốc Thiên nói,"Anh à! Em phải đi đón Thần Thần rồi. Có gì thì gọi cho em nha."
Cô đứng dậy và rời khỏi quán coffee bỏ lại ánh mắt đầy tiếc nuối của Liễu Quốc Thiên
"Thật xin lỗi cô giáo vì đã làm phiền. Lần sau chắc chắn tôi sẽ không đón bé trễ nữa đâu."
Cô giáo mỉm cười," Dạ không sao đâu chị. Ai trong chúng ta lâu lâu cũng phải có việc bận đột xuất chứ."
"Thật cảm ơn cô giáo."
Cô nắm tay Thần Thần và mở cửa xe cho thằng bé lên xe
"Mẹ xin lỗi con nha. Mẹ chắc chắn sẽ không đón con trễ nữa đâu."
Thần Thần nhìn mẹ mà không khỏi đau lòng. Dạo gần đây cậu cũng biết là mẹ bận rất nhiều việc nên nhiều lúc cậu cũng không muốn mẹ lo lắng cho mình quá nhiều.
"Không sao đâu mẹ! Mẹ đừng quá lo lắng a~ Không phải dì Giang hẹn chúng ta đi ăn sao? Chúng ta nên đến mau kẻo dì ấy lại chờ."
"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đến đó."
Cô đưa Thần Thần đến nơi đã hẹn với Giang Tường Vi. Nhà hàng này tên là Rose được trang trí rất đẹp và lộng lẫy. Từng khúc nhạc vang lên. Thì ra ở đây khi mọi người dùng bữa thì họ cũng có thể chơi piano.
Một người phục vụ chợt đi đến bên cô, mỉm cười hỏi,"Xin hỏi quý khách đã đặt bàn hay chưa?"
Cô mỉm cười,"À, tôi đến đây cùng một người bạn."
Bỗng nhiên Giang Tường Vi ở đâu bước đến,"Hi, cậu đến rồi sao? Qua đây đi, mình chờ cậu nãy giờ."
Giang Tường Vi dắt cô đến bàn mà mình đã đặt. Cô ngồi xuống và nhìn xung quanh
"Nơi này khung cảnh rất tuyệt. Cậu chọn cũng không tệ nha."
"Tất nhiên rồi." Nói rồi Giang Tường Vi quay sang Thần Thần," Thần Thần à, con thích gì thì cứ gọi nha. Hôm nay con phải ăn thật nhiều đó."
"Vâng, cảm ơn dì ạ." Thần Thần lễ phép đáp
Cả ba người cùng nhau gọi món. Trong lúc chờ đợi thì họ cùng nhau thưởng thức một số bản nhạc piano
"Người ở đây chơi piano hay thật á. Nhưng mà mình cảm thấy họ vẫn không chơi hay bằng cậu nha. Nói mới nhớ tự nhiên muốn nghe lại bài hát mà cậu đã đàn hôm sinh nhật 21 tuổi của mình quá đi." Giang Tường Vi nói
Cô cười cười,"Cậu vẫn còn nhớ nó sao? Cậu mà không nhắc chắc mình cũng quên nó mất luôn rồi."
Giang Tường Vi làm bộ mặt đáng thương như đang sắp khóc năn nỉ cô,"Cậu đàn cho mình nghe đi mà. Mình rất muốn nghe lại nó nha."
Thần Thần kế bên cũng mỉm cười khích lệ," Đúng rồi đó mẹ, Con cũng rất muốn nghe bài hát đó nha."
Lúc đầu cô có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn đồng ý," Được rồi."
Cô bước lên chỗ cái đàn piano, cô nói nhỏ vào tai người đang đàn. Người ấy mỉm cười gật đầu sau đó đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Cô ngồi xuống, hai bàn tay đặt trên những phím đàn. Cô thả lỏng cơ thể một chút sau đó nhẹ nhàng ấn lên những phím đàn. Tiếng nhạc du dương trầm lắng chợt vang lên. Tất cả mọi người đang có mặt khi nghe tiếng đàn thì dừng tất cả mọi hành động của mình lại mà đưa mắt nhìn người đàn sau đó cũng chăm chú lắng nghe
Giọng hát ngọt ngào của cô chợt vang lên
Tình yêu em giành cho anh không sao đếm được
Cũng như những ngôi sao trên trời
Nhưng ai biết được điều gì sẽ xảy ra
Chúng ta đã từng trao nhau tình yêu nhưng có lẽ đã sai thời điểm
Nhiều khi cứ nghĩ anh gần nhưng hoá ra lại xa nghìn trùng
Em đau lắm anh có biết không?
Nếu không thể đến với nhau được em chỉ mong có thể ngắm anh từ phía xa
Nếu được xin hãy để bản thân em chịu đau đớn.
Hãy để em được làm tròn trách nhiệm của người đơn phương
Anh sẽ mãi ở trong lòng em
Tiếng đàn cùng với lời bài hát như đang len lỏi vào trong lòng của những người ngồi nơi đây. Có một số người vì quá xúc động nên đã rơi nước mắt
Bài hát như muốn nói đến trái tim của một người con gái khi đã yêu một người
Nam Cung Hiên sau chuyến đi Pháp lần ấy tâm trạng cũng chẳng khá là mấy. Vừa hay hôm nay anh có hẹn với một số đối tác đi ăn cơm
Nhà hàng Rose vốn là một trong những nhà hàng lớn nằm trong sự quản lí của Nam Cung thị
Khi anh bước đang muốn bước vào thang máy để lên tầng dành cho VIP thì một giọng hát chợt len lỏi vào trong tim anh
Bài hát này anh đã được nghe qua. Kí ức lúc 5 năm trước như đang dần ùa về trong tâm trí anh.
Vừa hay thang máy đúng lúc mở cửa nhưng anh không hề bước vào mà lại xoay người đi tìm nơi phát ra bài hát. Tề Lam đứng nhìn anh bất ngờ rời đi thì không khỏi ngạc nhiên
Anh muốn biết ai là người đang hát bài hát này. Lúc này tim anh dường như đang đập rất nhanh.
Anh nhìn về phía người đang ngồi đánh đàn piano mà không khỏi sững sờ. Chính là cô. Người con gái mà anh luôn tìm kiếm và chờ mong
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm liền màu trắng cùng với mái tóc đen dài tới thắt lưng uốn xoăn. Cô ngồi nơi chiếc đàn piano tựa như một thiên thần đang đệm một khúc nhạc làm rung động lòng người
Tay cô ấn lên phím đàm những nốt nhạc cuối cùng để kết thúc. Một tràng vỗ tay vang lên. Mọi người có mặt ở đây đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái
Cô mỉm cười như đáp lại tất cả. Cô đứng dậy và rời khỏi chiếc đàn piano. Cô đang muốn bước về chỗ bàn ăn của mình thì bỗng một bóng người chợt chắn ngang cô
Cô hơi nhíu mày và ngước mặt lên nhìn người chắn trước mặt cô. Cô giật mình nhìn chằm chằm khuôn mặt ở trước mắt mình. Cô không ngờ rằng anh và cô lại gặp nhau trong hoàn cảnh này
Ở một khoảng cách rất gần thế này tim anh có vẻ như đang đập lệch một nhịp. Cô vẫn rất đẹp. Nếu 5 năm trước cô mang vẻ đẹp trong sáng, thanh thuần thì 5 năm sau cô lại rất trưởng thành và quyến rũ. Anh nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của cô. Có trời mới biết là anh nhớ cô đến dường nào. Giờ phút này anh thật chỉ muốn ôm cô vào lòng thật chặt.
P/s: vote and cmt cho mình đi nà mấy bạn ơi 😜❤️