Anh kéo cô tới ngay bàn ăn rồi đặt cô ngồi xuống
Vốn dĩ ngày hôm qua do quá đói nên bụng có hơi đau. Nhưng có lẽ bây giờ đau quá nên cô cũng không còn cảm giác gì nữa. Nhìn tất cả những thứ trên bàn mà không hề muốn ăn
"Mau ăn cho tôi. Không phải cô luôn muốn chống đối tôi sao? Cô phải ăn thì mới có sức chống đối tôi được." Anh dùng giọng điệu ra lệnh nói
Cô nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt. Đúng vậy, bản thân cô phải có sức thì mới chống đối anh được. Cô cầm chiếc muỗng và từ từ múc cháo ăn
Anh khá hài lòng khi nhìn thấy cô ăn. Bỗng nhiên ánh mắt anh lại nhìn vào mảng đỏ rực trước ngực cô. Máu có vẻ đã khô nhưng bây giờ đã bắt đầu nhuộm thêm lần nữa. Rõ ràng là đang chảy máu
Anh đứng dậy, bước qua và xoay người cô lại. Anh muốn đưa tay vạch chiếc áo ngủ màu trắng của cô xuống. Cô phản ứng lại. Vội hất tay anh ra
"Mau bỏ tay ra đi." Giọng nói của anh có phần dịu hơn nhưng có lẽ là cô không hề để ý đến
"Không!!! Mau tránh xa tôi ra!!" Cô hét lên
Anh và cô hai người cứ vùng vằn mãi. Bỗng tay của cô quơ trúng bát cháo. Bát cháo nóng nhanh chóng xối thẳng vào tay cô
Cô hít một hơi lạnh. Đau rát nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể
Cô đứng dậy xô anh ra rồi chạy nhanh lên lầu
Anh vẫn đứng bần thần tại chỗ.
——————–——
Hết bị nứt vết thương bây giờ lại bị phỏng đúng là không còn gì để nói
Cô lấy khăn lau hết cháo dính trên tay của mình. Một mảng đỏ rực chói mắt nổi lên trên làn da trắng ngần của cô
Tốt nhất là sau này nên tránh xa anh ra. Không chết sớm thì cũng là chết muộn
—————————
Cô vẫn đang mải lau những vết bẩn trên người mình bỗng nhiên lại có tiếng gõ cửa
"Tôi là Nhiếp Thanh Nam đây. Tôi vào được chứ." Bên ngoài Nhiếp Thanh Nam nói
"Vâng." Cô nhanh chóng đứng dậy
Lúc này Nhiếp Thanh Nam bước vào nhưng kế bên lại là một tên ác ma
"Hello, Vẫn còn nhớ tôi chứ?" Nhiếp Thanh Nam tinh nghịch nháy mắt
"Tất nhiên rồi." Cô cười cười
Cô không hề để ý tên ác ma kế bên của mình đang muốn bốc hoả. Khi nào cũng dùng thái độ đối nghịch đối với anh mà lại đi cười nói với một tên đàn ông khác
"Tôi gọi cậu đến đây không phải để cười đùa. Mau làm việc của mình đi." Anh dùng thái độ cộc cằn nói
"Ok ok" Nhiếp Thanh Nam làm dấu Ok với anh
"Được rồi, cô mau ngồi xuống đây. Đầu tiên để tôi xem vết phỏng của cô đã."
Nhiếp Thanh Nam bắt đầu làm việc của mình. Sau khi xem xét và bôi thuốc. Nhiếp Thanh Nam nói, "Bỏng cũng không nặng mấy nhưng chắc là sẽ để lại sẹo. Cô chỉ cần bôi thuốc này thường xuyên thì chắc chắn sẽ không còn sẹo đâu." Nói rồi Nhiếp thanh Nam đưa cho cô một lọ thuốc
Nơi tiếp theo cần phải xem đó là vết thương ngay ngực của cô. Vì phải cởϊ áσ nên cô lên tiếng muốn đuổi anh ra ngoài
Cô nhìn anh nói, "anh mau ra ngoài đi."
Lúc đầu vốn dĩ Nhiếp Thanh Nam đã phẫu thuật cho cô. Mà dù sao Nhiếp Thanh Nam cũng là bác sĩ. Đối với mấy việc thân thể cũng đã rất quen thuộc rồi. Nên tốt nhất là phải đuổi tên ác ma này ra ngoài
"Tại sao tôi phải ra ngoài?" Rõ ràng là nam nữ vậy mà lại muốn đuổi anh đi để có không gian riêng
Cô cũng mệt mỏi chả muốn nói nhiều với anh. Cô nhìn Nhiếp Thanh Nam. Lúc này Nhiếp Thanh Nam lên tiếng, "Cậu mau ra ngoài đi. Vì mình còn phải xem vết thương nữa."
"Xem thì cứ việc xem, tôi đứng đây cũng không có cản tầm nhìn của cậu." Anh cứng đầu nói
Nhiếp Thanh Nam đúng là hết nói nổi. Vốn dĩ rất thông minh nhưng sao bây giờ lại ngu ngốc đến vậy
Lúc này cô lại nổi cáu lên, "Anh không ra ngoài thì thôi. Tôi cũng không cần. Không thì cứ để như vậy. Tôi cũng không có chết."
Thấy cô làm như không muốn xem vết thương nữa lúc này anh mới nói, "được rồi, tôi sẽ ra ngoài."
Trước khi ra ngoài anh còn dùng ánh mắt cảnh cáo để nhìn Nhiếp Thanh Nam
Nhiếp Thanh Nam chỉ cười cười như đang xem trò vui
————————
Xin lỗi các bạn rất nhiều tại mấy bữa nay mình phải ôn thi và đi thi hsg nữa cho nên mình không có thời gian để đăng truyện cho các bạn
Vì vậy mình sẽ thống nhất lịch đăng truyện luôn là t2, t4, t6. Tuỳ mỗi lần đăng có thể sẽ là nhiều hoặc ít. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ truyện của mình.
Có thể mấy chương sau sẽ là gay cấn đó nha :)