Nói tạm biệt với bạn nhỏ cuối cùng xong, Hồ Khả Khả nhẹ nhàng xoay người thì đã thấy Quán Mục Bình đứng ở hành lang đợi cô.
Mặt trời chiếu soi vào anh một tầng sắc vàng ấm áp.
Hồ Khả Khả nhẹ nhàng nở nụ cười, bước nhanh đến.
"Em có thể tự về được, không cần anh phải chạy thật xa đến đây đón em, vất vả lắm." Hồ Khả Khả có hơi trách móc.
Quán Mục Bình vẫn dáng vẻ dịu dàng ấm áp như vậy.
Anh ta tự tin cầm tay Hồ Khả Khả, cưng chiều nói: "Hôm nay là sinh nhật người trong lòng anh, dù bận rộn hơn nữa cũng cần bớt chút thời gian đến, em nói có đúng không."
Hồ Khả Khả sửng sốt, từ sau khi lấy Bao Lạc Kỳ, cô không có đón sinh nhật rồi.
"Anh vẫn còn nhớ sao, suýt chút nữa thì em đã quên." Rút bàn tay bị Quán Mục Bình nắm ra, Hồ Khả Khả không được tự nhiên rũ mắt xuống, nở một nụ cười không được vui vẻ lắm.
Thấy mỹ nhân trước mắt, Quán Mục Bình liều mạng nhịn xúc động muốn ăn cô vào bụng, chỉ dịu dàng giúp cô thắt dây an toàn.
"Tất cả mọi chuyện về em anh đều nhớ." Anh ta nói, sau đó hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị xong chưa, công chúa của anh?"
Hồ Khả Khả choáng váng gật gật đầu, cố gắng để bản thân thả lỏng, cố gắng tiếp nhận tình yêu của Quán Mục Bình truyền đến.
Quán Mục Bình đưa cô đến một nhà hàng cao cấp, quản lý nhà hàng trực tiếp ra tiếp đón sắp xếp cho họ một phòng vip cực tốt.
Phòng vip này vô cùng yên lặng, xung quanh hầu như không có người đi lại, tiếng đàn violon nhẹ nhàng ấm áp truyền đến, không khí trong phòng có thêm vài phần mập mờ.
Hồ Khả Khả vừa mới ngồi xuống ghế thì thấy Quán Mục Bình đang cầm một cái bánh gato đi đến, trên chiếc bánh là một người mặc áo vest cưới đen, nhìn qua rất giống anh ta.
Tiêu rồi, không phải sẽ cầu hôn nhanh như vậy chứ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trong lòng Hồ Khả Khả bỗng có chút căng thẳng, đối với Quán Mục Bình, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong.
"Khả Khả?"
Giọng nói bên tai cắt đứt suy nghĩ của cô, Hồ Khả Khả lấy lại tinh thần, đúng là thấy Quán Mục Bình quỳ một chân trên mặt đất, lòng bàn tay cầm một cái nhẫn.
Lông trên người Hồ Khả Khả dựng hết lên rồi.
Không đợi cô phan rứng, Quán Mục Bình đã cầm tay cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương:
"Khả Khả, em đồng ý làm vợ anh chứ? Anh Quán Mục Bình hứa là cho dù là sinh lão bệnh tử cũng sẽ không bỏ mặc em. Trong cuộc sống hữu hạn của em, anh sẽ cố hết sức mình bảo vệ em. Không để cho em phải đau khổ, không khiến em bị thương, mãi đến hết cuộc đời!"
Hồ Khả Khả đã choáng váng.
Mãi đến khi chiếc nhẫn kia đeo lên tay thì cô mới phản ứng được, vội vàng định tháo xuống, hoảng hốt giải thích:
"Không được, không được--"
Đúng lúc này, cửa phòng vip truyền đến một tiếng vang lớn.
Bao Lạc Kỳ giơ cao chân đá bay cửa lớn, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm hai người và... chiếc nhẫn trên tay cô.
Đầu Hồ Khả Khả giống như bị kẹt lại.
Thật sự đầu cô đã bị kẹt.
Cô đã rất nhiều lần tưởng tượng cảnh tượng gặp lại Bao Lạc Kỳ.
Có thể anh sẽ giống như một người xa lạ lướt qua cô, để lại một ánh nhìn khinh miệt.
Có thể vẻ mặt anh cũng sẽ ngẩn ra, sau đó không mặn không nhạt nói một câu: "Đã lâu không gặp."
Có thể anh sẽ xông đến bóp cổ cô, hỏi cô đêm đó tại sao muốn dùng gối đè chết anh...
Có khả năng nhất chính là cả đời này sẽ không gặp lại.
Rất nhiều rất nhiều loại, nhưng không có cảnh "Bắt kẻ thông dâm" trước mắt này.
Nhưng mà, hai người đã ly hôn rồi, anh ta có tư cách gì đến bắt gian.
Nghĩ đến đây, Hồ Khả Khả nhẹ nhàng rút tay vẫn còn bị Quán Mục Bình nắm ra, ngồi thẳng người, cố gắng để bản thân nhìn Bao Lạc Kỳ không mang một tia tình cảm gì.
Bất ngờ là, lần này Bao Lạc Kỳ cũng không giận dữ mà là như một bức tượng đứng ở cửa, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt lạnh lẽo đến có thể chảy nước.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, mãi đến khi Quán Mục Bình cắt đứt không khí ngột ngạt.
Anh ta cũng không liếc nhìn Bao Lạc Kỳ, trái lại làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng kéo tay Hồ Khả Khả: "Khả Khả, chúng ta đi thôi."
Hồ Khả Khả bị anh ta kéo đi về phía trước, những ngón tay đan vào nhau và tia sáng chói từ chiếc nhẫn khiến Bao Lạc Kỳ nhức mắt.
Lúc Hồ Khả Khả đi qua người anh, anh kéo cô lại, trầm thấp nói: "Cô dám?"
Câu này là nói với Hồ Khả Khả.
Hồ Khả Khả rụt người một cái, đã từng là người bị Bao Lạc Kỳ ức hiếp nhiều nhất, tất nhiên là cô biết đây là dấu hiệu Bao Lạc Kỳ tức giận.
Nhưng giữa họ đã không còn quan hệ gì, tại sao còn phải sợ chứ?
Hồ Khả Khả trấn an lòng mình, lạnh nhạt nói: "Ngài này, xin hỏi anh và tôi có quan hệ gì."
Bao Lạc Kỳ ngẩn ra, Hồ Khả Khả gả cho anh ba năm, chưa từng dùng giọng lạnh lùng như vậy nói chuyện với anh.
Thường thấy ánh mắt xen lẫn tình yêu và sợ hãi của cô, ánh mắt xem anh như chó mèo ven đường này càng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh cười lạnh một tiếng, cầm tay Hồ Khả Khả chặt hơn, vẻ mặt lạnh lẽo.
"Hồ Khả Khả, cô nợ tôi một mạng."
Hồ Khả Khả nhẹ nhàng giãy giụa không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là nói với Quán Mục Bình rằng: "Mục Bình, em và anh ta có chút việc, anh ra ngoài đợi em năm phút được không?"
Quán Mục Bình không yên tâm đi ra ngoài.
Hồ Khả Khả nhìn vào đôi mắt đen nhánh của người nọ, nói:
"Bach Lạc Kỳ, ngày đó trong bệnh viện đúng là tôi muốn giết anh, nhưng bây giờ không phải anh vẫn đang mạnh khỏe đứng ở đây sao? Chuyện trước kia bỏ qua đi, từ nay về sau tôi và anh đường ai nấy đi, không ai nợ ai, có được không?"
Bao Lạc Kỳ giống như bị "Điều ước hòa bình" này của cô chọc tức nở nụ cười, anh nghiến răng, hung dữ nói:
"Cô cũng biết đó là giết người? Nếu không phải ngày đó tôi tỉnh lại kịp lúc, có phải là cô sẽ đè chết tôi để đến với tiểu bạch kiểm kia không?"
Thật ra thì ngày đó tôi muốn chúng ta đồng quy vu tận.
Hồ Khả Khả trả lời trong lòng.
Nhưng mà bây giờ những điều này đã không còn quan trọng, cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên ngươc nhìn người đàn ông này với vẻ không hèn mọn, lãnh đạm nói:
"Gì mà giết người? Nếu thật sự là vậy, anh còn giết bốn đứa bé trong bụng tôi, chuyện này phải tính thế nào?"
Cô muốn nói đến bốn cái thai bị anh ta cưỡng chế phá.
Bao Lạc Kỳ ngẩn ra, buông bàn tay siết chặt cô ra, Hồ Khả Khả vội vàng rút tay mình ra, nghiến răng chịu đựng rũ mi xuống.
Bao Lạc Kỳ, nói với anh một câu thật lòng, tôi đã từng yêu anh đến mức ngay cả mạng cũng không cần, nhưng đó chỉ là đã từng."
Hoặc Khả Khả nhẹ nhàng nghiêm mặt, nói với người đàn ông mà cô đã tưng yêu đến điên dại một câu mà trước giờ vẫn không dám nói.
"Anh là cướp đi cuộc sông của tôi, tôi thập tử nhất sinh, cuối cùng mới tránh được kiếp nạn này, bây giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường giản dị, nghiệt duyên giữa chúng ta dừng lại ở đây đi!."