Anh Là Của Nợ Của Em

Chương 18: Tôi chưa từng thích cô




“Nhiều năm như vậy, anh có từng thích tôi chút nào không.” Tựa trong lồng ngực ấm áp của Bao Lạc Kỳ, khuôn mặt tái nhợt của Hồ Khả Khả nghiêm túc hỏi.

Có từng.

Khi cô vẫn chưa trở nên cố chấp ác độc như vậy, trong một buổi dạ hội văn nghệ của trường đại học năm đó, tôi từng gặp cô.

Nhưng mà, cuối cùng trong miệng Bao Lạc Kỳ chỉ phun ra hai chữ.

“Chưa từng.”

“Cho dù chỉ là một chút thôi.” Hồ Khả Khả chưa từ bỏ ý định hỏi, trong ánh mắt lộ ra chờ đợi.

Khi lấy được đáp án phủ định lần nữa, Hồ Khả Khả nhắm mắt lại, thứ gì đó trong đáy lòng hoàn toàn tan vỡ.

Cô đẩy Bao Lạc Kỳ ra, đưa tay với bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường.

Bao Lạc Kỳ giơ tay ra lấy bình giữ nhiệt rồi nhét vào trong tay cô, lập tức đứng lên lạnh lùng nói: “Nếu như cô chỉ muốn nói những lời này với tôi, vậy thì khỏi cần phải nói nữa.”

Nói xong anh quay người rời đi.

“A!”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu lên nho nhỏ.

Biết rõ chính mình không nên quan tâm bất luận gì nữa mà đi thẳng một mạch, nhưng Bao Lạc Kỳ vẫn không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hồ Khả Khả nhìn xung quanh bình giữ nhiệt.

Cảm nhận được ánh mắt của Bao Lạc Kỳ, Hồ Khả Khả còn đưa bình giữ nhiệt đến trước mặt anh: “Bình nước này hình như có vấn đề.”

Quỷ thần xui khiến, vậy mà Bao Lạc Kỳ thật sự nhận lấy bình giữ nhiệt, đưa đến trước mũi ngửi một chút: “Cô lại lừa tôi? Trong này căn bản không có vấn đề.”

Hồ Khả Khả nhận hít một hơi trên miệng bình giữ nhiệt rồi lại đưa ra, vẻ mặt chân thành nói: “Thật sự có mùi gì đó.”

Gân xanh trên trán Bao Lạc Kỳ hiện ra rõ ràng, dứt khoát uống một ngụm, hung tợn nói: “Đâu có vấn đề gì?”

Khóe miệng Hồ Khả Khả hiện ra một nụ cười không dễ gì phát hiện.

Cô giữ chặt tay áo Bao Lạc Kỳ, nói: “Tôi ra ngoài đổi nước, anh chờ một chút.”

Vốn dĩ Bao Lạc Kỳ muốn từ chối, không biết vì sao lại đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn Hồ Khả Khả chậm chạp đi ra ngoài lấy nước nóng.

Bệnh nhân bình thường làm phẫu thuật cắt tử cung nào có trải qua đau đớn như cô, nợ nên trả cũng đã trả hết, cô cũng nhận lấy báo ứng rồi...

Được rồi, ngày mai vẫn nên tìm cho cô hai người chăm sóc.

Nghĩ như vậy, Bao Lạc Kỳ cũng không quên gọi điện thoại trấn an Hồ Ý Nhiên, nói cho cô ta mình đang trên đường đi đến, phía bên kia của Hồ Ý Nhiên hơi ồn ào, nghe không giống ở trong nhà hàng lắm.

Nhưng mà lúc này anh cũng không nghĩ nhiều, một cơn buồn ngủ ập đến, anh dựa vào đầu giường vô tình ngủ thiếp đi.

Khi Hồ Khả Khả cầm bình giữ nhiệt trở về liền nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Bao Lạc Kỳ tựa trên đầu giường, đôi mắt luôn khiến người ta sợ hãi nhắm lại, đến đường cong cương nghị trên khuôn mặt cũng nhu hòa đi mấy phần, vô cùng giống lần đầu tiên họ gặp mặt.

Dường như Hồ Khả Khả đột nhiên bừng tỉnh, lắc mạnh đầu vứt bỏ dịu dàng đột nhiên xuất hiện trong đầu kia đi.

Cô yêu anh, nhưng vậy thì sao chứ.

Là anh ép cô sinh non bốn lần...

Là anh muốn trừng phạt cô mà cắt một bên tử cung của cô...

Thậm chí mẹ cô cũng gián tiếp vì anh mà tự sát...

Người đàn ông từng bước từng bước đẩy cô xuống vực thẳm này, sao cô còn có thể yêu nữa!

Lúc này sắc trời đã tối hẳn, Hồ Khả Khả nhắm mắt lại, dường như đang cố hết sức kiềm chế những cảm xúc phức tạp trong đáy lòng.

Mãi đến khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã là bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.

Cô đặt bình giữ nhiệt xuống, cầm lấy gối đầu ở sau lưng Bao Lạc Kỳ, rất dịu dàng che lên mặt anh.

Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ qua thôi.

Tôi sẽ đi theo anh.

Bao Lạc Kỳ bị hạ thuốc ngủ hoàn toàn không biết gì, rất nhanh hơi thở trở nên dồn dập.

Lúc này, tiếng báo động bén nhọn vang lên, tiếp theo là bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng kêu hoảng hốt, tay Hồ Khả Khả run lên một cái, quay đầu nhìn thấy ánh lửa sáng rựa qua cửa sổ đang đóng chặt phòng bệnh, ở trong phòng bệnh cũng có thể cảm thấy hơi nóng đập vào mặt.

Trong lòng cô từ từ lấy lại bình tĩnh, khóe môi khẽ nở một nụ cười.

Anh nhìn xem, đến ông trời cũng muốn cho chúng ta chết cùng nhau.

Cô quay mặt sang, chuẩn bị tiếp tục giết chết chồng cũ, nhưng trong nháy mắt quay đầu lại cô sững sờ.

Không biết từ lúc nào, đôi mắt Bao Lạc Kỳ khẽ mở ra một khe nhỏ.

Hồ Khả Khả hoảng sợ cầm gối đầu bên cạnh liều mạng che lên, lúc này Bao Lạc Kỳ giãy dụa dữ dội.

Toàn thân Hồ Khả Khả đều đè lên trên người anh, trong giây phút dính sát vào nhau nghe thấy vài tiếng nói sảng mơ hồ.

“Khả Khả... Xin lỗi...”

Nghe thấy vậy, toàn thân Hồ Khả Khả run lên, vô ý thức thả lỏng sức lực, bị Bao Lạc Kỳ đang giãy dụa xốc lên ngã ngồi trên mặt đất.

Bao Lạc Kỳ mới giãy dụa trên con đường tử vong quay về ho khan vài tiếng, liên tục hít thở.

Ánh mắt dọa người nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ gây ra.

“Cô mẹ nó bị điên rồi à!” Bao Lạc Kỳ xách cổ áo Hồ Khả Khả lên, giống như sử tử đang trong cơn giận.

Hồ Khả Khả bị anh xách lên như xách một con gà, trong mắt vẫn mang vẻ mặt tiếc hận: “Thật đáng tiếc, nhưng mà không sao, bị gối đầu bịt chết cũng không khác là mấy so với bị lửa thiêu chết, chỉ là có thể sẽ xấu hơn một chút mà thôi.”

Trong nháy mắt đáy mắt Bao Lạc Kỳ hiện ra tơ máu dọa người, hận không thể lập tức xách người phụ nữ điên rồ này ném xuống từ cửa sổ tầng hai mươi sáu!

Cuối cùng anh cũng không làm như vậy, mà thò tay lấy nước ấm vừa rốt về trên tủ đầu giường xuống, rót xuống đầu Hồ Khả Khả.

“Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì đi theo tôi.” Anh đứng dậy, giống như không hề để ý Hồ Khả Khả đã ướt sũng người, kéo cô đi ra ngoài cửa.

“Chết ở trong này không tốt sao? Tại sao phải đi ra ngoài?” Khuôn mặt Hồ Khả Khả khờ dại hỏi.

“Im miệng!” Bao Lạc Kỳ không thể nhịn được nữa nói.

May mắn lửa vẫn chưa lan đến phòng bệnh này, bọn họ còn có thời gian tự cứu mình.

“Bịt mũi lại.”

Bao Lạc Kỳ lạnh lùng nói, nhìn thấy biểu hiện hờ hững của Hồ Khả Khả mà hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn bất đắc dĩ đưa tay che miệng mũi cho cô.

Cửa phòng bệnh vừa được mở ra.

Hơi nóng hầm hập kèm theo khói đặc mù mịt phả vào mặt, Bao Lạc Kỳ hóp lưng lại, nửa ôm nửa kéo Hồ Khả Khả không thèm phối hợp tìm được lối đi an toàn, chạy một mạch từ tầng hai mươi sáu xuống, lại bị lửa lớn chặn đường ở ngay tầng một.

Bọn họ không thể không trốn vào nhà kho trong hành lang, đây là một nhà kho bị bỏ đi trong bệnh viện, bên trong chất đống ngổn ngang thứ gì cũng có.

Cửa thông bên trái nhà kho cũng chính là lối ra, nhưng bây giờ cánh cửa kia đang bị ngọn lửa từng chút từng chút liếm lấy, nhiệt đột cao cộng với hơi nóng, chẳng mấy chốc cánh cửa sắt kia sẽ biến hình.

Bởi vì mang theo Hồ Khả Khả mà trên tay trên người Bao Lạc Kỳ bị lửa cháy phồng rộp lên mấy chỗ, tóc cũng bị cháy mất một nửa, miệng mũi vì hít vào quá nhiều khói đặc mà gần như ngạt thở.

“Nghe đây...”

Anh buông tay đang che miệng mũi Hồ Khả Khả ra, hổn hển thở mấy cái, chật vật đến mức không còn giống người đàn ông đã từng không ai bì nổi kia.

“Đợi chút nữa tôi đi mở cửa, cô thấy cửa mở lập tức đi ra ngoài biết không?”

Hồ Khả Khả sững sờ, chợt nhận ra cái gì đó mà bắt lấy cổ tay anh: “Vậy còn anh?”

“Nói nhảm làm gì, dựa theo lời tôi làm là được rồi!” Bao Lạc Kỳ không kiên nhẫn vung tay, lập tức dừng lại, cánh tay mang theo mấy vét bỏng rộp khẽ vuốt lên bụng cô.

Trên mặt dường như có ngàn vạn lời nói, nhưng cuối cùng không nói một lời, quay người tìm tuốc nơ vít bước vào nơi khói đen dày đặc hơn kia.