-Chúc mừng ông là một cặp long phụng ạ!!
Cô y tá bế lần lượt hai đứa bé ra khỏi phòng sinh.
-Thật là đáng mừ..n.......g....
Niềm vui của người cha chưa thốt hết câu thì một người đàn ông trung niên trạc tuổi ông chạy lại, loạng choạng ngã về phía cô y tá đang bế bé trai.
-Tâm... cậu làm sao vậy??? cậu vừa làm gì con trai tui đó [ông Thiên hơi nóng nảy quát nạt. Ông Tâm là bạn thân và cũng là cộng sự dưới trướng ông. Giúp ông Thiên giải quyết bao chuyện giang hồ gây go.
-JKN đã hoàn thành [ông Tâm vẫn còn thở hổn hển vì mệt]
-Thật không??? đã hoàn thành rồi sao??? cậu đã hoạt động thử nó chưa??? hiệu quả thế nào?
Ông Thiên nghe vậy rất hớn hở, vịnh vai ông bạn mình lay lay.
-Nhưng... nhưng các băng nhóm lớn khác đã biết được công hiệu dự tính của nó nên đã cử rất nhiều người sang chỗ tui điều tra, chúng đã biết JKN đã hoàn thành và đến cướp lấy JKN rồi!! bang mình bị tập kích nên không chống cự nổi. Tui khó lắm mới có thể chạy đến đây gặp ông.
Giọng nói không còn bị ngắt quãn vì mệt mà là một giọng nói nghiêm trọng vô cùng.
-Cái gì!?! chúng dám???
Ông Thiên tức giận giáng nấm đấm chắc nịch vào tường.
-Nhưng ông yên tâm!!! cái mà tui vừa đặt lên mình con ông là mật khẩu để khởi động JKN. Không có nó, chúng giống như đang giữ đống sắt vụn chứ chưa hẳn là JKN.
Ông Tâm vỗ vai trấn an ông bạn mà cũng là ông chủ ông hằng tôn kính.
-Nhưng mà nó.....
Ông Thiên nhìn ngay sang đứa con trai, chỉ thấy một đường mực đen mảnh dài chỉ khoảng 1cm. Đưa ánh mắt khó hiểu về ông Tâm
-À...... đó cũng là một công nghệ tui vừa chế tạo ra khi biết thông tin JKN bị rò rỉ. [ông Tâm cười hiền giải thích]
-Vậy con tui có bị sao không???
-Không không... ông cứ yên tâm, đó chỉ như một cái bớt, nó sẽ lớn lên cùng con ông. Hoàn toàn không có tác dụng nào khác.
Ông Tâm là một nhà nghiên cứu đại tài, vì có ông Tâm làm cánh tay đắc lực nên ông Thiên mới có được vị thế như hôm nay
-Vậy chỉ khi thằng bé lớn hơn ta mới có thể biết được dòng mật khẩu đó?
-Ừ.... trong thời gian đó ông hãy tìm cách lấy lại JKN. Các băng nhóm đấy hợp lại, không dễ gì đối phó đâu!! [ông Tâm quay người dựa vào tường] còn phần tui chắc... không thọ nổi đến lúc trông thấy JKN hoạt động - công quyết lớn nhất đời tui. [ông thở dài đầy lo lắng]
-Sao ông bi oan thế còn biết bao thời gian chắc gì JKN là tác phẩm lớn nhất??
Ông Thiên tiến đến gần đặt tay lên vai ông bạn mình.
-Chỉ qua ngày mai thôi, sẽ có muôn vạn người truy đuổi tui. Vì ngoài dòng mực đó... mật khẩu còn trong đầu tui này! ông nghĩ chúng tha cho tui sao??? [giọng nói trầm đều vang lên]
-Tui nhất định không để chúng có cơ hội.!!
-Ông không bảo vệ tui cả đời được đâu. Chỉ mong ông lo giúp tui cái gia đình nhỏ nhà tui. Tui trốn.... họ bị liên lụy thì nguy!!
Vẫn âm điệu trầm buồn, vang vọng đều đều dãy hành lang trước phòng sinh của bệnh viện.
-Ông.... ông định........ Được rồi, tui thề với cả tính mạng và danh dự, tui có chết cũng không để ai động đến gia đình ông.
Nghe lời thề nặng tựa thái sơn đấy ông Tâm cười hiền chạy đi.
-Cảm ơn!!! Tui không lầm khi làm bạn với ông - Thiên Kỳ à!!
Ông Tâm quay đầu nói vọng lại rồi chạy đi khuất hành lang bệnh viện.
-Tâm à!!! Tui nhất định không để ông hy sinh vô ích. Và nhất định giành lại tâm quyết của ông!?!
Ông Thiên gục đầu che đi sự xót thương và cầm lại giọt nước mắt.
“Nhưng làm sao để bảo vệ con mình?? Cũng như mật khẩu này?” suy nghĩ của ông Thiên ngay lúc này. “hay là..........” ông nói rồi nhìn sang cô y tá vẫn còn đứng đấy. Mặt thì tái nhợt vì phần nào hiểu được đoạn hội thoại của hai người. {vì quá vội nên ông Tâm vô tình đặt dòng mực lên vùng da ngay ngực trái của cậu bé}
-Tui sẽ gửi cô một số tiền, mong cô đi thật xa nơi này. Tốt hơn là nên đổi cả nghề và quan trọng nhất... giữ lấy bí mật cô vừa nghe. Nếu cô muốn, thì cho tui số tài khoản tui sẽ chu cấp cho cô hàng năm.
Thái độ ông Thiên giờ đây nữa dịu dàng nữa cứng rắn đe dọa làm cô y tá ngày càng co ro.
-Dạ........dạ.