Anh Là Bản Tình Ca Mùa Đông

Chương 1




Bên trong sân thể dục của trung tâm thể thao ở công viên Munich Olympic, màn ảnh lớn đang truyền hình trực tiếp một trận bóng đá. Tiếng người hâm mộ reo hò cổ vũ vang lên khắp nơi. Màu cờ của từng nước tung bay rợp trời, nổi bật trong bầu trời đêm.

Tôi và Mont nằm trên sân thể dục làm bẳng cỏ ở bên ngoài. Buổi sáng vừa có một cơn mưa lớn đổ xuống nên mặt cỏ ẩm ướt, phần chúng tôi nằm cũng không ngoại lệ.

“Ngày mai anh sẽ tiễn em ra sân bay chứ?” Tôi dùng tiếng Anh hỏi Mont nhưng không quay đầu nhìn lại.

Không gian như lặng đi vài giây, sau đó tôi nghe thấy anh chậm rãi nói: “Không biết”.

Câu trả lời nằm trong dự đoán của tôi nhưng vẫn chẳng thể kìm nổi mà buông một tiếng thở dài. Cái người đàn ông có đôi mắt màu xanh lam này, là một kẻ cố chấp và bướng bỉnh. Tôi yêu cái sự cố chấp này của anh nhưng vào giờ phút này, lại đau thương bởi chính nó.

“Vậy hôm nay anh đàn một khúc cho em nhé”. Tôi giơ tay gõ gõ vào hộp đàn.

Tôi gặp Mont vào một ngày thời tiết âm u, tâm tình xám xịt.

Nói đến nguyên nhân cũng như quá trình tôi thuận lợi trưởng thành, bình thường đến mức sáo rỗng, không đáng được kể tới. Ngày đó tôi chia tay bạn trai, một mình du lịch khắp nơi sau khi tốt nghiệp…

Thời gian đó, tôi đã ở Châu Âu được mười ngày. Nhập cảnh từ Iatalia, cứ hướng về phía bắc mà đi, qua Thụy Sĩ rồi đến Đức. Ngắm nhìn các thành phố lớn sầm uất, những con đường nhộn nhịp. Cùng các cô gái trẻ tuổi leo lên ngọn núi cao nhất, cảm động trước khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên. Cứ thế, khi đến Munich, tôi cảm thấy bản thân rã rời.

Từng trông mong cuộc hành trình này nhưng khi trải qua thực tế mới thấu hiểu được mùi vị của nó. Những hình ảnh tuyệt đẹp hư ảo kia chỉ là một phần, có lẽ chỉ dùng để mê hoặc những lữ khách phương xa. Cảm giác thật sự, có lẽ là sự chia ly.

Nhàn rỗi thì ngắm trời ngắm đất, nhưng cái cảm giác cô độc lại nhanh chóng bủa vây. Đặc biệt khi ở một quốc gia xa lạ, nghe những thứ ngôn ngữ xa lạ, cảm giác bị thế giới vứt bỏ lại càng rõ rệt hơn.

Vì thế, khi đi dạo trong khu vườn ở Munich, nghe thấy tiếng đàn violon vẳng lại từ phía xa, tôi cứ như con rối bị giật dây, bước từng bước về phía đó. Tôi không biết đó là bài hát gì nhưng khi nghe những âm thanh réo rắt vang lên, tôi biết đó là một đoạn nhạc tuyệt vời.

Người kéo đàn là một anh chàng trẻ tuổi, khoảng hai lăm hai sáu. Đôi mắt đang nhắm chợt mở ra để lộ con ngươi màu xanh lam, bàn tay cầm đàn. Bên cạnh chân anh ta có một chiếc hộp đã chứa hơn mười đồng tiền. Thi thoảng có vài người bước đến cho tiền vào hộp thì anh ta khẽ vuốt cằm.

Suốt buổi chiều hôm đó, tôi ngồi đối diện anh, thời gian trôi qua bao lâu chẳng biết, đến khi trời sẩm tối, đôi mắt đã ướt đẫm.

Từng bài từng bài một, rốt cuộc cũng kết thúc. Anh ta đứng dậy thu dọn nhạc phổ và đàn violong. Tôi cũng đứng lên, đi đến trước mặt anh ta, đặt vào mười đồng Euro.

Anh ta ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi.

“Có thể dẫn tôi đi cùng không?”.

Dẫn tôi đi, đó là câu đầu tiên tôi nói với anh.