Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 29: Bất ngờ




Hoang mang hỗn độn rời khỏi nhà Lục Hạo Thiên, Dương Phường đi gần hơn hai tiếng mới về tới nhà mình, trên người mặc áo ngủ lại không mang tiền, ngay cả xe buýt cũng không thể bắt, chỉ đành đi bộ về.

Cả quãng đường đều có người đi ngang dùng ánh mắt quái dị nhìn y, này cũng khó trách, không có ai lại mặc áo ngủ mang dép lê đi trên đường vào buổi chiều như vậy, cho dù có là áo ngủ loại đắc tiền đi nữa.

Sau khi về nhà, chỉnh lý một chút đủ loại tư liệu để xuất ngoại, lại lên mạng đặt vé.

Dương Phường ngây ngẩn nửa ngày, cho đến khi bị điện thoại trong nhà vang lên dọa nhảy dựng, y mới hồi thần lại.

Vừa nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, phát hiện là trong nhà gọi tới, Dương Phường thở nhẹ một hơi, nhận cuộc gọi nói với mẹ vài câu, sau đó lại nhắc tới chuyện ngày mai sẽ về nhà một chuyến.

Ba mẹ y vẫn không biết chuyện y sắp đi Mỹ nghiên cứu, mà y vì tránh đêm dài lắm mộng, đã đặt vé vào ba ngày sau.

Trước mắt sắp sửa phải lên đường, y cần phải từ biệt cùng song thân của mình.

Chỉ một mình về đến nhà, Niên Cẩm Liên không thấy Lục Hạo Thiên, liền thuận miệng hỏi vài câu, sau đó lại phát hiện sắc mặt của Dương Phường không tốt, liền im bặt.

Hai đứa này lẽ nào lại làm mình làm mẩy với nhau rồi?

Niên Cẩm Liên đang bồn chồn, Dương Phường đã vứt ra tin tức mình sắp tới Mỹ nghiên cứu chẳng khác nào bom tấn đợt hai, chuyện này chẳng có một chút dấu hiệu báo trước, thật sự là dọa bà không nhẹ.

Đối với việc con trai muốn ra nước ngoài học nghiên cứu sâu, người làm cha khẳng định sẽ ủng hộ, nhưng Niên Cẩm Liên là mẹ lại ẩn ẩn phát giác được chuyện này không đơn giản như bề ngoài của nó, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi thẳng.

Dù sao tuổi tác của đứa con đã không còn nhỏ nữa, rất nhiều chuyện nên để Dương Phường tự mình giải quyết.

Nhìn bộ dáng có phần thất hồn lạc phách của con trai, Niên Cẩm Liên lại thở dài, sờ đầu đứa con.

"Phường Phường a, có vài chuyện, mẹ cũng không tiện nói nhiều. Nhưng lần này phải xuất ngoại du học, thật sự là con thật lòng muốn đi sao? Nếu như đúng vậy, tại sao trước đó chúng ta hoàn toàn không nghe con nhắc tới chứ?"

"Đời người thật sự có rất nhiều con đường để đi, ta và ba con cũng không chờ mong con phải bay cao bay xa, chỉ cần con vui vẻ sống, nhưng hiện tại ta hoàn toàn không nhìn ra được con có nửa phần vui vẻ."

Dương Phường cúi đầu, nghĩ tới bộ dáng tuyệt vọng thương tâm của Lục Hạo Thiên ngày hôm qua, bất giác tâm tình ảm đạm, nghe Niên Cẩm Liên nói, giống như lại bị thứ gì đó nhét vào trong lòng, khó chịu đến sắp nghẹt thở.

"Phường Phường, khi chúng ta đứng ở bên trong sẽ rất khó có thể nhìn rõ được mong muốn thật của mình, nếu như có cửa ải nào con cảm thấy đặc biệt khó vượt qua, hãy thử hỏi lại lòng mình, con sẽ biết nên chọn lựa như thế nào."

Dương Phường không muốn Niên Cẩm Liên lo lắng, kéo khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở. Y vỗ lên tay Niên Cẩm Liên an ủi: "Mẹ, con biết phải làm thế nào rồi, mẹ yên tâm."

Tối hôm đó, Dương Phường lại trèo lên mái nhà, ngắm nhìn bầu trời sao.

Những vì sao đó lúc này đều đã thay đổi, nhưng khi nhìn lên, vẫn tựa hồ giống như lúc trước.

Giống như y và Lục Hạo Thiên, rõ ràng giữa hai người có rất nhiều bất đồng, nhưng có lúc nghĩ lại, tình yêu nặng trịch năm đó, một chút cũng không vì thời gian qua đi mà giảm bớt.

Dương Phường nhìn rồi nhìn, trước mắt lại mơ hồ một mảng.

Dương Phường tự giễu một câu: "Thiết, thật vô dụng, lại khóc rồi."

Đêm nay trở về nhà cha mẹ đặc biệt khó chịu, ngày hôm sau, Niên Cẩm Liên liền bắt đầu chuẩn bị đồ đạt cho Dương Phường đi Mỹ, vừa thu xếp còn vừa dặn dò cái này cái kia, trong mười câu có hết tám câu là muốn Dương Phường chú ý thân thể. Dương Phường nghe mà không để tâm, chỉ ứng đáp cho qua.

Hai mẹ con đang nói chuyện, ba Dương Phường bên ngoài đột nhiên cấp thiết như gió lốc chạy vào.

"Phường Phường, không tốt rồi! Nhanh tới coi ti vi này, xảy ra chuyện rồi!"

Dương Phường rất hiếm khi thấy cha mình hoang mang thất thố như vậy, cũng bị dọa không nhẹ, lập tức bỏ đồ xuống chạy ra ngoài phòng khách.

Trong ti vi, phóng viên mục tin tức đang tường thuật trực tiếp sự cố tại hiện trường.

"Chúng tôi đang đứng tại hiện trường thi công trên đoạn đường Đông Hoa của công ty địa sản Viễn Dương, trước đó công ty địa sản này vì vướng mắc vấn đề tiền bồi thường cho cư dân mà xảy ra tranh chấp với cư dân, cư dân vẫn luôn yêu cầu cùng cấp lãnh đạo công ty trực tiếp đối thoại nhưng gặp phải cự tuyệt, bắt đầu từ vài ngày trước một bộ phận cư dân đã bắt đầu gây chuyện tại nơi thi công."

"Khi cấp lãnh đạo công ty bước ra đàm phán với cư dân, có cư dân đối với việc này bất mãn nên đã tự chế tạo bom, dẫn đến nhiều người sát thương. Hiện tại phía cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, nhân viên y tế cũng đã tới."

"Địa sản Viễn Dương là công ty con thuộc sở hữu của quốc tế Sâm Uy, là công ty địa sản lớn nhất dưới tay quốc tế Sâm Uy. Theo những tin tức có liên quan được tiết lộ, hôm nay bước ra đàm phán trừ cấp lãnh đạo của địa sản Viễn Dương ra, tổng giám đốc Lục Hạo Thiên của quốc tế Sâm Uy cũng ra mặt."

"Hiện tại hiện trường rất hỗn loạn, người bị thương đã được đưa tới bệnh viện Nhân Ái gần nhất để cứu chữa, trước mắt không cách nào xác định danh sách người bị nạn..."

Phóng viên trong ti vi đang hét khan cổ họng tường thuật tình trạng thực tế cho công chúng, sau lưng phóng viên là một mảng phế tích.

Tuy bom đó là tự tạo, nhưng uy lực không nhỏ, hiện trường thi công bị nổ ra một lỗ lớn, xung quanh toàn là vết máu loang lổ. Nhân viên y tế và nhân viên phòng cháy chữa cháy đang khẩn trương cứu người bị thương và dàn xếp đám đông, có vài người bị thương không quá nghiêm trọng cũng tiếp nhận phỏng vấn, nhưng vết máu đầy đầu và vết thương nhìn thấy kinh sợ vẫn khiến cho lòng người xem trước màn hình nghĩ lại thấy sợ.

Nghe tới chỗ này, Niên Cẩm Liên kinh ngạc quay đầu.

"Chuyện gì vậy?! Hạo Thiên sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

Lúc này, mặt Dương Phường đã xám như tro, khóe môi y kịch liệt mấp máy, hai tay cũng siết chặt quần mình, dùng sức đến lộ xương.

"Phường Phường, Phường Phường!"

Niên Cẩm Liên vốn còn muốn nói gì đó, nhưng vừa quay lại, đã thấy Dương Phường cầm túi tiền xông ra ngoài cửa.

"Chúng ta cũng nhanh chóng đi tới xem thử!"

Ba Dương Phường kéo Niên Cẩm Liên đi theo, ai biết vừa mới ra cửa, đã thấy Dương Phường lái xe đi rồi.

"Phường Phường, Phường Phường con đợi chúng ta a!"

Niên Cẩm Liên chạy theo hướng khói xe gọi với vài tiếng, lại không có bất cứ hồi đáp nào.

Biệt thự nơi họ ở nằm trong khu ngoại ô khá hẻo lánh, không dễ gọi được taxi, xe buýt cũng rất ít, thường thì phải đợi hơn nửa tiếng mới có một chuyến.

Niên Cẩm Liên chảy nước mắt được ba Dương Phường ôm vào lòng.

"Anh nói xem, đứa nhỏ Hạo Thiên này sẽ không xảy ra chuyện chứ? Không dễ gì mới sống được vài ngày vui vẻ..."

"Đừng khóc, chúng ta thử ra đường lớn đi, xem thử có thể đón được taxi không."

"Ân."

Niên Cẩm Liên gật đầu, nhanh chóng đi theo ông xã ra ngoài.

Dương Phường nhấn ga lên tới tốc độ 160, phóng về hướng bệnh viện Nhân Ái.

Tốc độ xe quá nhanh, thân xe đã có chút lay lắt.

"Xin mày, nhanh lên nữa đi, nhanh một chút nữa!"

Dương Phường suốt quãng không ngừng vượt đường, dẫn đến những tài xế phải vội tránh né bóp còi inh ỏi một trận, thậm chí còn có người thò đầu ra khỏi cửa sổ chửi lớn.

Trong lúc lái xe, Dương Phường cảm thấy đây là mấy chục phút khó vượt qua nhất trong cuộc đời mình.

Nhớ lại hiện trường vụ nổ dính đầy vết máu vừa rồi trong ti vi, tay Dương Phường không kìm được run rẩy, đến mức vô lăng cũng nắm không vững.

Y hoàn toàn không dám tưởng tượng hiện tại tình trạng của Lục Hạo Thiên ra sao.

Nếu như y là người tập kích, nếu đã dự tính phá nát tất cả, khẳng định sẽ tìm tới người chỉ đạo của cấp lãnh đạo là Lục Hạo Thiên. Hoặc có lẽ, người tập kích còn chưa kịp lại gần Lục Hạo Thiên đã kéo kíp nổ quả bom rồi?

Lòng Dương Phường rất loạn rất loạn, y cảm thấy cơ thịt toàn thân đều đang co giật, thân thể rất đau, y cảm thấy mình sắp chết rồi.

"Chết tiệt, đường Nhân Ái kẹt xe!"

Xe của Dương Phường nhanh chóng lái vào khu thành thị lại không thể không đi chậm lại.

Khẩn trương nhìn một hàng xe dài dằng dặc trước mặt, rất có khả năng là vì công trường gần đây xảy ra chuyện, phía cảnh sát đã phong tỏa hiện trường.

Dương Phường nhìn hệ thống định vị một lát, nơi này đã cách bệnh viện Nhân Ái không xa.

Cắn răng, Dương Phường vứt xe lại đường, mở cửa chạy vội về hướng bệnh viện.

"Thần ơi, tôi cầu người, ngàn vạn lần để Hạo Thiên kiên trì!"

"Thật sự, bảo tôi làm gì cũng được cả, chỉ cần đừng để anh ấy xảy ra chuyện!"

Dương Phường vừa chạy và khẩn cầu, y bắt đầu hối hận tất cả hành động trước đó của mình với Lục Hạo Thiên.

Nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, y nhất định sẽ không để Lục Hạo Thiên rời khỏi mình. Cho dù gặp phải bom nổ tập kích, y cũng sẽ che chắn bên người Lục Hạo Thiên.

Nhưng hiện tại có nói gì lại còn tác dụng gì nữa đâu?

Sự hổ thẹn sâu sắc giày vò Dương Phường, khi y ý thức được sự thật y rất có thể sẽ mất đi Lục Hạo Thiên, y mới phát hiện, thì ra y so với Lục Hạo Thiên càng không cách nào tiếp nhận kết quả mất đi đối phương.

"Hạo Thiên, Hạo Thiên!"

Nước mắt mơ hồ chảy đầy mặt Dương Phường, y cứ như vậy chạy nhanh xông qua dòng người hướng về phía bệnh viện.

Cho dù có bất hạnh đến mức chỉ gặp lại được lần sau cùng, y cũng hy vọng có thể ở cạnh Lục Hạo Thiên.

Đợi Dương Phường chạy đến bệnh viện, bên trong sớm đã loạn một đống.

Rất nhiều gia quyến của người chịu nạn trong sự cố đã nao nao chạy tới, tại hiện trường ồn ào tiếng khóc.

Dương Phường đặc biệt sợ hãi đối mặt với cảnh tượng sinh ly tử biệt này, y đứng trong đại sảnh bệnh viện hoang mang không biết làm sao.

"Bác sĩ, Lục Hạo Thiên ở chỗ nào anh biết không? Tổng giám đốc của tập đoàn Sâm Uy, anh biết anh ấy không?"

Vị bác sĩ bị Dương Phường nắm lại bất đắc dĩ đẩy đẩy mắt kính.

"Xin lỗi vị này, người bị thương quá nhiều, chúng tôi còn không kịp xác minh người bị thương, xin anh nhẫn nại chờ đợi được không? Đừng làm trở ngại công tác cứu chữa của chúng tôi."

Bác sĩ kéo tay Dương Phường ra, vội vàng chạy đi.

Dương Phường nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy cả đất trời đang xoay chuyển.