Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 28: Chân tướng




Lục Hạo Thiên trải qua hai tuần hạnh phút nhất trong cuộc đời của anh.

Hạnh phúc này không chỉ đơn giản xuất phát từ nhà cao cửa rộng, có danh tiếng địa vị, có người tôn trọng kính ngưỡng, quan trọng nhất là, anh lại lần nữa có được Dương Phường.

Dương Phường sống trong nhà của anh, mỗi ngày làm cơm chờ anh đi làm về.

Đến tối, hai người lại ôm nhau, tuy không làm chuyện yêu đương, nhưng sẽ được nghe hơi thở có quy luật của Dương Phường mà chìm vào giấc ngủ.

Dương Phường là sự ấm áp, ấm áp giống như không khí, bất tri bất giác đã trở thành thứ tất yếu phải có của Lục Hạo Thiên. Nếu như mất đi Dương Phường, Lục Hạo Thiên biết, mình nhất định sẽ nghẹt thở mà chết.

Cuộc sống như thế này quá mức hoàn mỹ, cho nên sau khi trải qua mấy ngày, Lục Hạo Thiên lại bắt đầu cảm thấy sợ được sợ mất.

Càng là người có hạnh phúc, thì sẽ càng lo sợ mất đi.

Tuy Lục Hạo Thiên đang hưởng thụ sự chăm lo gần như có thể coi là tỉ mỉ chu đáo của Dương Phường, nhưng trong nơi sâu tâm hồn, Lục Hạo Thiên chung quy vẫn không dám hoàn toàn thả lỏng sợi dây đàn căng chặt.

Trong sự hạnh phúc mà Dương Phường đan dệt cho anh, Lục Hạo Thiên vẫn ẩn ẩn cảm thấy mình giống như đang bước trên mây. Nhẹ lâng lâng rất dễ chịu, nhưng luôn có một nỗi sợ như sắp sửa đạp vào khoảng không ngã xuống.

Xém chút, Lục Hạo Thiên đã sắp bị tất cả những điều giả tạo này lừa cho mê lú.

Cho nên, khi người dưới tay Lục Hạo Thiên vô cùng gấp rút đưa tới một phần văn kiện, nội dung bên trong khiến Lục Hạo Thiên triệt để chấn kinh.

Lục Hạo Thiên không phải không tin tưởng Dương Phường, người mà anh không tin kỳ thực là Triệu Tử Chân.

Ngày đó Dương Phường ngẫu nhiên gặp gỡ Triệu Tử Chân trong tiệm cà phê, tuy bề ngoài Lục Hạo Thiên không nghiên cứu gì sâu, nhưng trong lòng chung quy vẫn cảm thấy chuyện này khá kỳ quặc.

Anh đương nhiên biết cảm tình của Triệu Tử Chân dành cho mình, anh không tin một cô gái yêu mình sẽ làm một chuyện hoàn toàn có lợi cho tình địch của chính cô, cho dù đã từng yêu cũng vậy, anh cũng vẫn lo lắng Triệu Tử Chân liệu có suy nghĩ gây bất lợi cho Dương Phường không.

Cho nên trong thời gian kế đó, tuy anh đã cắt đi những vệ sĩ bên người Dương Phường, nhưng vẫn phái người đi trông chừng từng hành động của Triệu Tử Chân.

Nhưng kỳ quái là Triệu Tử Chân vẫn không tiến hành bước tiếp theo, ngay lúc Lục Hạo Thiên cảm thấy chuyện này thật sự đã trôi qua đang chuẩn bị gõ trống thu binh, lại phát hiện Triệu Tử Chân thế nhưng một lần nữa bí mật hẹn Dương Phường ra, còn giao cho y một bao văn kiện.

Dương Phường tự nhiên không biết sẽ có người của Lục Hạo Thiên theo dõi Triệu Tử Chân, cho nên ngay tại chỗ đã mở bao văn kiện xem thử thứ bên trong.

Trên tấm hình chụp lén rõ ràng hiển thị, là một văn kiện thị thực và hộ chiếu xuất ngoại.

Nhìn những tấm hình này, Lục Hạo Thiên quả thật không dám tin vào con mắt của mình.

Lục Hạo Thiên siết chặt cái đầu sắp sửa nổ tung của mình, gân xanh trên huyệt thái dương vì phẫn nộ cực đại mà phực lên.

"Khốn kiếp!!"

Vô pháp nhẫn nhịn bản thân bị lừa dối như thế, Lục Hạo Thiên lập tức bật mở cửa rời khỏi công ty, trong tay siết chặt những tấm hình đó, lái xe như bay về nhà.

Một tiếng rầm thật lớn, cửa phòng ngủ bị Lục Hạo Thiên đá mở.

Dương Phường đang ngủ trưa, ngủ có chút mơ hồ, thấy Lục Hạo Thiên sắc mặt xanh mét đứng bên cạnh mình, trong ánh mắt có ý vị vô cùng nguy hiểm.

Dương Phường bị dọa tỉnh trong chớp mắt, đầu óc lập tức tỉnh táo.

"Sao lại về vào giờ này, xảy ra chuyện gì sao?"

Lục Hạo Thiên cái gì cũng không nói, chỉ ném những tấm hình bị vò đến nhăn nheo ra trước mặt Dương Phường.

Dương Phường vừa liếc nhìn liền hiểu rõ, sau lưng áo ngủ thoáng chốc thấm ướt mồ hôi lạnh.

"Thì ra anh cắt bỏ vệ sĩ là giả, anh vẫn luôn phái người theo dõi tôi!" Trong mắt Dương Phường thiêu đốt sự phẫn nộ.

Lục Hạo Thiên cười, cười đến mức khiến Dương Phường cảm thấy vô cùng băng lạnh.

"Em sai rồi, anh không hề cho người theo dõi em, kẻ anh cho người theo dõi là Triệu Tử Chân, anh vẫn luôn cho rằng cô ta sẽ gây ra chuyện bất lợi với em, nhưng thật không ngờ..."

"Tại sao?"

Trong mắt Lục Hạo Thiên tràn đầy bi thống, anh không nguyện tin tưởng Dương Phường trong suốt quãng thời gian này đối với anh tốt như vậy hoàn toàn là giả vờ để anh buông lỏng, anh không nguyện tin tưởng Dương Phường đối với anh tốt chỉ vì muốn rời khỏi anh!

Dương Phường ngạc nhiên một lúc, hít sâu vài hơi cố gắng ổn định tâm tình của mình.

Nghiêng đầu đi, Dương Phường cắn răng, con mắt đau xót sắp sửa rơi lệ.

"Vì, tôi không còn yêu anh nữa."

Trong thoáng chốc Dương Phường nói ra câu này, y phản phất cảm thấy Lục Hạo Thiên trước mắt biến thành tảng đá đông cứng, sau đó từng chút từng chút, vỡ nát ra.

"Em lừa anh."

Ánh mắt Lục Hạo Thiên mang theo cảm xúc không thể nào tin.

"Em làm sao có thể không yên anh? Em đối với anh tốt như vậy, giống hệt như trước đây. Em làm cơm cho anh, chăm lo tất cả cho anh, còn làm chuyện yêu cùng anh. Tối hôm qua em còn nói, em thích anh đối với em như vậy...."

Những lời lẩm bẩm tự nói của Lục Hạo Thiên còn chưa thốt xong, Dương Phường đã như phát cuồng thét lên: "Tôi đối tốt với anh chỉ là vì muốn rời khỏi anh, tôi không muốn lại ở cùng với anh nữa!"

"Tôi chán ghét anh rồi! Tôi chán ghét tất cả những gì có liên quan tới anh!"

"Lục Hạo Thiên, ở cùng với anh, rất mệt, rất khổ sở, anh biết không?"

Dương Phường cố gắng khiến cho mình trở nên rất băng lạnh, rất tuyệt tình, nhưng ai biết được đằng sau sự băng lạnh mà y giả vờ xây nên lúc này, kỳ thực là nội tâm so với Lục Hạo Thiên còn thương tổn mệt mỏi nhiều hơn?

"Em, em nói là thật sao?"

Lục Hạo Thiên dùng giọng nói run rẩy hỏi ngược lại.

Dương Phường không chút do dự gật đầu.

"Nên buông tay thôi, Hạo Thiên."

"Tốt, tốt lắm..."

Biểu tình trên mặt Lục Hạo Thiên rất uốn éo, căn bản nhìn không ra rốt cuộc là đang khóc hay đang cười.

"Em đi đi, cút! Cút đi xa thật xa cho tôi, cút a!!!"

Lục Hạo Thiên gầm thét đập nát tất cả những gì có thể đập nát trong phòng ngủ, trừ Dương Phường.

Dương Phường sớm đã dự liệu được phản ứng của Lục Hạo Thiên.

Nhìn từng vật từng vật trong phòng bị Lục Hạo Thiên đập nát, nhưng người khác làm sao có thể biết được, vào lúc này trái tim của y cũng giống như những đồ vật đó vỡ tan thành từng mảnh vụn chứ?

Chẳng qua, cơn đau này là thứ tất yếu phải trải qua khi y chọn lựa ra đi, có lẽ sau nỗi đau, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả vết thương.

"Tôi đi rồi, anh bảo trọng."

Dương Phường quay người mở cửa đi, tuy trên người chỉ mặc áo ngủ, nhưng cũng vẫn không qua đầu bỏ đi.

Kỳ thật, không phải y không nguyện ý quay đầu, mà là nếu như quay đầu, Lục Hạo Thiên nhất định sẽ nhìn thấy gương mặt sớm chảy đầy nước mắt của y, và đôi mắt đó, vẫn tràn đầy ái luyến như cũ.