Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 35




Suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng là suối nước nóng tự nhiên, được nhà nước khai thác thành khu nghĩ dưỡng ở vùng núi Tây Bắc rộng lớn này. Cảnh quan nơi đây đẹp mạnh mẽ và phóng khoáng, lại đúng dịp Tết hoa đào trên núi nở rộ nên khách du lịch đến rất đông.

Trong khu suối nước nóng phía Tây, đoàn người của công ty Nhất Thiên đang ngâm mình trong nước hưởng thụ thời gian nghỉ dưỡng hiếm có này.

Vương Hàn Tuyết ngồi trên phiến đá, chân thả xuống dòng nước ấm áp, thỉnh thoảng lại vùng vẫy khiến nước bắn cả lên bờ đá. Mắt cô nhìn theo hai bóng người của Vương Nhất Băng và Lục Yến Ninh đang tâm sự ở phía xa, khóe miệng tươi cười, có vẻ rất thích thú. Anh trai yêu quý của cô cuối cùng cũng đã tìm được nửa kia của mình rồi, cô hy vọng anh sẽ mãi hạnh phúc như vậy.

Vương Hàn Tuyết nhìn chăm chú anh trai và chị dâu tương lai của mình cho đến khi Trần Tuấn Kiệt ngồi xuống bên cạnh đưa ly nước hoa quả cho cô.

“Em cứ nhìn mãi thế sẽ khiến Yến Ninh ngại đấy. Uống nước hoa quả đi.”

“Anh Nhất Băng mãi mới bày tỏ với Ninh Ninh, em phải nhìn thật kĩ khoảnh khắc đáng nhớ này chứ. Hai người họ ở xa thế kia chắc không thấy em đâu.”

“Em đó.” Trần Tuấn Kiệt gõ nhẹ đầu cô cười bất đắc dĩ.

“Anh ấy đã lo cho em quá lâu mà quên đi hạnh phúc của riêng mình. Kiệt, em thấy thật có lỗi. Bây giờ em chỉ mong anh ấy luôn vui vẻ.”

Trần Tuấn Kiệt nắm chặt tay cô: “Điều anh ấy hy vọng là mong em được hạnh phúc. Nếu em đau buồn, dù anh ấy có bên ai cũng không có được niềm vui trọn vẹn. Vì thế em phải thật hạnh phúc.”

Vương Hàn Tuyết ngồi lặng một lúc rồi nói: “Bây giờ em rất hạnh phúc, Kiệt.”

Trần Tuấn Kiệt nhìn thật sâu vào đôi mắt cô gái nhỏ, đôi mắt ấy sáng long lanh ngập ý cười giống như lần đầu tiên anh thấy cô. Anh biết, giờ thì cô đã thực sự quên đi quá khứ đau lòng về Hạ Vũ Minh, cô đã trở lại là cô gái nhỏ đáng yêu của anh trước kia. Chỉ cần cô hạnh phúc, với anh thế là đủ.

“Kiệt, cảm ơn anh.”

“Sao lại cảm ơn anh?”

“Vì anh đã luôn bên em.”

Anh cười, nụ cười dịu dàng vốn có của anh. Anh đưa một tay ôm vai cô, xoay người cô về phía anh, tay còn lại nâng mặt cô lên. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, khuôn mặt cô ửng hồng dễ thương xinh đẹp không sao tả xiết.

Anh không kìm được cúi đầu hôn lên đôi môi xinh xắn kia. Từng cánh hoa đào rơi xuống xung quanh anh và cô, chạm nhẹ vào bên má rồi như thẹn thùng mà bay xuống.

Ánh đèn ấm áp mờ ảo phủ bóng hai người, soi chiếu đôi mày đầy khí khái cùng đôi mắt sâu thẳm của anh, giống như là một vùng biển xanh êm ái. Giây phút ấy, cô gái nhỏ bỗng thấy mình động lòng. Cô vươn tay quàng lên cổ anh, thử cảm nhận chiếc hôn đầy ngọt ngào này. Trước khi nhắm mắt lại, cô còn thấy rõ niềm vui ánh lên trong mắt anh.

* * *

Ngồi trên thềm đá cạnh suối nước nóng, cô gái nhỏ ngả đầu trên vai Trần Tuấn Kiệt, thì thầm gì đó vào tai anh. Anh ôm trọn cô vào lòng mình, tay anh vuốt ve bàn tay cô.

Cô cuộn tròn người lại, ôm gối mình, đầu tựa vai anh, cả người như rúc vào cơ thể anh. Anh ở ngay bên cạnh, cô có thể nghe thấy hơi thở của anh, có một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Hai người nói chuyện câu được câu không.

“Trời lạnh rồi, vào trong thôi.” Trần Tuấn Kiệt khẽ nói.

Rõ ràng chỉ một câu nói rất đơn giản nhưng sao nghe dịu dàng đến thế.