Đề án hợp tác với công ty của Mỹ đã soạn xong và đưa tới phòng Tổng giám đốc Vương Nhất Băng.
“Anh, giờ anh định làm thế nào?” Vương Hàn Tuyết cầm trên tay tập đề án rồi đưa cho Vương Nhất Băng. Anh nhận lấy, nhìn sâu xa: “Phải chờ xem tối nay con cá lớn có chịu cắn câu hay không đã.”
Vương Hàn Tuyết nhìn anh nở nụ cười hiểu ý.
* * *
Buổi tối tại công ty Nhất Thiên, giờ này nhân viên đã tan tầm hết, nhưng văn phòng bộ phận phát triển vẫn sáng đèn. Người đàn ông xếp gọn lại đống tài liệu trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
“Trưởng phòng Phạm, tôi về trước đây.”
“Ừ, về cẩn thận.”
Phạm Đàm ngẩng đầu nhìn văn phòng chỉ còn lại mình hắn. Hắn gấp lại hồ sơ rồi cũng ra về. Đến ngã rẽ trước thang máy, Phạm Đàm bỗng đi ngược lại về phía cửa thoát hiểm.
Bộ đàm gắn trên người hắn phát ra âm thanh chỉ mình hắn nghe thấy: “Đi vào cửa thoát hiểm lên tầng hai mươi. Camera khống chế hết rồi.”
Phạm Đàm lên đến tầng hai mươi, hắn né tránh hết những camera trên tường mặc dù biết nó đã bị làm nhiễu. Hắn cầm trên tay thiết bị phá khóa đặc biệt mà người đó đưa từ lần trộm trước, đến trước cửa phòng bảo mật, gắn thiết bị lên khóa phòng.
Phạm Đàm nghĩ phải chờ hai mươi phút như trước nhưng chỉ mất năm phút khóa đã bị mở ra. Chẳng cần suy nghĩ lí do tại sao, hắn vội vàng vào phòng lấy đề án hợp tác với công ty Mỹ. Hắn cầm máy ảnh chụp lại toàn bộ nội dung đề án. Làm xong việc, hắn nhanh chóng chuồn ra ngoài, trả lại y nguyên căn phong như lúc ban đầu.
Ra khỏi công ty, Phàm Đàm lái xe ra đường quốc lộ, hướng đi ngược lại với đường về nhà hắn. Hắn ngồi trên xe vừa đi vừa huýt sáo, trong lòng đắc ý mà không để ý tới từ đầu đến cuối luôn có người theo dõi hành động của hắn.
* * *
Sáng hôm sau, Phạm Đàm ngơ ngác ngồi trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát. Hắn ngạc nhiên không thôi, kế hoạch hoàn hảo như thế sao lại có thể bị lộ ra được, người đó cũng đã chắc chắn rằng không có việc gì xảy ra rồi mà. Hắn giờ đây chỉ biết ôm đầu hối hận.
Các nhân viên trên dưới Nhất Thiên đều biết đến vụ gián điệp công ty. Công ty Nhất Thiên kiện La Thành cho người trộm đề án bảo mật với đầy đủ chứng cứ.
Cổ phiếu của La Thành cứ thế giảm xuống mạnh mẽ, vài nhà đầu tư đã rút khỏi La Thành hợp tác với Nhất Thiên. Công ty Nhất Thiên hợp tác thành công với công ty của Mỹ, bước một chân vào thị trường quốc tế.
* * *
Vương Hàn Tuyết ngồi trên sô pha phòng khách lôi kéo tay Vương Nhất Băng: “Anh, anh quá tài giỏi rồi.”
Vương Nhất Băng được em gái khen ngợi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chỉ thiếu điều ngửa cổ lên trời mà cười lớn: “Anh của em dĩ nhiên là tài giỏi. Cái tên La Chí Tường muốn đấu với anh cũng không xem lại anh là ai.”
“Anh Nhất Băng, anh cũng quá tự mãn rồi.” Lục Yến Ninh theo sau Lục Hạo Thiên vào phòng, lại đúng lúc nghe được câu nói kia của Vương Nhất Băng.
Vương Nhất Băng cũng không cảm thấy ngại ngùng, giống như đó là sự thật hiển nhiên không thể chối cãi. Mọi người vẻ mặt vui tươi, không ai để ý tới Diệp Như Anh ngồi thẫn thờ một chỗ.
Lục Yến Ninh tính tình hoạt bát, chỉ một lúc đã đề ra chủ ý đi chơi: “Anh Nhất Băng, sắp tới không phải công ti tổ chức du lịch hằng năm cho nhân viên sao. Để mừng thành công lần này, chúng ta tổ chức đi chơi xa một chút đi.”
“Phải đấy.” Lục Hạo Thiên cũng góp vui “Những năm trước cậu luôn ở nhà không đi. Năm nay tổ chức lớn một chút, cũng là bù đắp thời gian vừa rồi mọi người mệt mỏi tốn công sức.”
“Bé con, ý em thế nào?” Vương Nhất Băng không trả lời ngay mà hỏi Vương Hàn Tuyết.
“Lâu rồi không đi du lịch thoải mái, chúng ta cũng đi đi anh.” Hàn Tuyết ôm lấy cánh tay anh trai.
Từ khi chuyện xảy ra với Vũ Minh đến nay, cô chỉ chìm đắm trong đau khổ khiến những người xung quanh cô lo lắng. Nay đã nghĩ thông suốt, cô muốn trở lại cuộc sống vui vẻ với anh trai như trước.
“Được, vậy mọi người thích đi đâu?”
“Em thích đi leo núi.”
“Tắm suối nước nóng cũng không tồi.”
“Đà Lạt sắp tổ chức lễ hội hoa, hay chúng ta đến đó tham gia đi.”
“…”