Trong phòng làm việc
của Tổng giám đốc, Hàn Tuyết ngồi trên sô pha cạnh Trần Tuấn Kiệt và
Vương Nhất Băng, đối diện là Lục Hạo Thiên, Lục Yến Ninh, còn có Phạm
Lan Lan. Sau khi sắp xếp lại công việc cho những nhân viên mới, Vương
Nhất Băng quyết định cho Vương Hàn Tuyết bắt đầu đi làm tại công ty.
“Tuyết, từ mai em hãy đến công ti làm quen với công việc đi. Anh sẽ để Kiệt hướng dẫn và giúp đỡ cho em.”
“Được, anh.”
“Hạo Thiên, Yến Ninh và Lan Lan sẽ làm việc tại bộ phận của cậu.”
“Không vấn đề.” Lục Hạo Thiên ngồi tựa lưng vào sô pha, một bộ dáng nhàn nhã đáp lời Vương Nhất Băng.
* * *
Sáng hôm sau, Vương Hàn Tuyết thức dậy thật sớm. Cô trang điểm nhẹ
nhàng, mặc chiếc váy công sở trẻ trung, bên ngoài là chiếc áo khoác lông cùng màu, đi giày cao gót màu trắng sữa.
Ngày đầu tiên chính
thức đi làm, mặc dù không thấy lo lắng nhưng cô cũng có chút cảm xúc hồi hộp. Hôm nay không đi cùng xe với Vương Nhất Băng, anh đã đi đến công
ti từ sớm rồi, người để cô dựa dẫm cũng chỉ còn Trần Tuấn Kiệt. Thấy vẻ
mặt căng thẳng của Hàn Tuyết, Trần Tuấn Kiệt nắm lấy hai tay cô.
“Đừng lo, không phải có anh hướng dẫn cho em sao. Mới làm quen em chỉ
cần đi theo anh học tập là được, chưa cần phải tự mình gặp gỡ đối tác
làm ăn.”
“Em biết, chỉ là không khống chế được cảm xúc thôi.”
Trần Tuấn Kiệt cúi xuống hôn lên trán cô, nụ hôn nhẹ nhàng khích lệ khiến tâm trạng Hàn Tuyết thả lỏng hơn.
Đến công ti, Trần Tuấn Kiệt giới thiệu Hàn Tuyết làm quen với mấy người quản lí và những người liên quan đến công việc của cô. Các nhân viên
biết Vương tiểu thư tới đã tiếp đón rất nồng nhiệt, thái độ thân thiện,
thấy cô xinh đẹp nhưng không kiêu ngạo ai nấy đều thật yêu mến.
Tầng cao nhất của Nhất Thiên chỉ có ba phòng làm việc, một là phòng
Điều hành chung của Vương Nhất Băng, một là phòng của Giám đốc quản lí
Trần Tuấn Kiệt, phòng còn lại dành cho Vương Hàn Tuyết.
Phòng
làm việc của Hàn Tuyết ở phía bên phải, trang bị đầy đủ thiết bị tân
tiến, còn có một phòng nhỏ là nơi nghỉ ngơi. Căn phòng được trang trí
theo hơi hướng cổ điển quý tộc Anh theo đúng ý thích của Hàn Tuyết: bộ
bàn ghế màu đỏ nhạt, bàn làm việc kiểu dáng sang trọng, rèm cửa với hoa
văn trang nhã, không nhiều chi tiết trang trí nhưng những điểm nhấn nhỏ
đã làm nổi bật phong cách quý phái.
Chỉ riêng giá trị căn
phòng đã thể hiện Vương Nhất Băng yêu chiều em gái mình tới mức nào. Hàn Tuyết thật thích căn phòng này, nó gần giống với phòng làm việc của ba
cô trước đây.
* * *
Thời gian một tháng không ngắn nhưng
cũng không quá dài. Trong một tháng này, Vương Hàn Tuyết đã học hỏi được rất nhiều từ Trần Tuấn Kiệt. Mới đầu là cô ở trong phòng nghiên cứu các hợp đồng hợp tác làm ăn, thỉnh thoảng cùng Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt tham gia các buổi tiệc của giới thương nhân trong thành phố.
Sau khi dần quen, cô đi theo Trần Tuấn Kiệt gặp gỡ đối tác, nhìn anh
bàn bạc về hợp đồng, số lần cùng anh đi ăn với khách cũng tăng lên. Kì
thực Hàn Tuyết trông giống cô thư kí nhỏ của Trần Tuấn Kiệt. Hằng ngày
cô sắp xếp thời gian làm việc của anh, chuẩn bị các tài liệu cần thiết,
cùng anh đi dự tiệc, đi theo anh tới mọi nơi để học tập.
Tuy
chưa thể tự mình đảm nhận những hợp đồng lớn, nhưng kiến thức thực tế
của cô tăng lên rất nhiều. Toàn bộ thời gian hầu như đều ở cùng Trần
Tuấn Kiệt, anh chăm sóc cô, giúp đỡ cô, quá trình làm quen với công việc của cô cũng coi như không vất vả.
Hôm nay không cần ra ngoài
gặp khách hàng, Vương Hàn Tuyết ở công ty soạn hợp đồng. Gần đến giờ ăn
trưa, Vương Nhất Băng cùng Trần Tuấn Kiệt tới gọi Hàn Tuyết.
Bước vào phòng, mùi hoa oải hương thoảng qua cánh mũi, ánh nắng nhẹ
chiếu lên bóng dáng nhỏ bé trước bàn làm việc. Gương mặt thanh tú hơi
cúi, mái tóc nâu vàng được vấn cao bằng chiếc kẹp xanh ngọc, tóc mái rủ
xuống che đi cái trán cao, đôi mắt nâu tròn hiện sau đôi lông mày đen
dài cong vút.
Hàn Tuyết ngồi đó, một tay lật mở từng trang
giấy, một tay cầm bút thỉnh thoảng lại ghi chép vào cuốn sổ bên cạnh.
Vẫn dáng vẻ lạnh nhạt ấy, vẫn khí chất cao quý phát ra từ trong con
người, nay bớt đi một phần đáng yêu, thêm vào chút sức quyến rũ thành
thục khiến người khác một khi nhìn sẽ không thể rời mắt được.
Trần Tuấn Kiệt đứng ngây ngốc ngoài cửa nhìn bộ dáng chăm chú xem tài
liệu của Hàn Tuyết, đến khi Vương Nhất Băng vào phòng ngồi xuống ghế thì Trần Tuấn Kiệt mới sực tỉnh lại bước vào phòng.
Hàn Tuyết đi đến ngồi cạnh Vương Nhất Băng, cô ngả đầu vào vai anh, tay cô ôm lấy cánh tay anh. Vương Nhất Băng cười.
“Sao thế bé con?”
“Anh, Kiệt bắt nạt em.”
“Hử?” Đã lâu không thấy bộ dáng đáng yêu như thế của cô, Vương Nhất Băng cảm thấy ngạc nhiên lại có chút vui mừng.
“Anh ấy giao cho em rất nhiều việc. Mệt chết em.”
“Vậy sao? Vậy anh giao việc cho Kiệt nhiều hơn nữa, cũng để cậu ta mệt chết đi được không?”
“Anh!” Cô gái nhỏ ngước nhìn Vương Nhất Băng, tỏ vẻ không hài lòng.
“Sao?”
“Anh không được dùng chức vụ mà áp bức người khác. Thế là mượn việc công trả thù riêng rồi.”
“…” “Vậy em muốn anh làm gì nào?”
“Anh bắt anh ấy mua dâu tây cho em một tháng đi.”
“Ha ha được rồi, vậy để cậu ta mua dâu tây cho em một tháng.”
Nụ cười yêu thương hiện trên môi Vương Nhất Băng, tay anh không nặng
không nhẹ xoa bóp bả vai Hàn Tuyết, cô thỏa mãn rúc vào ngực anh. Trần
Tuấn Kiệt ngồi một bên dùng ngón tay che miệng, nhưng ý cười vẫn nồng
đậm trong ánh mắt dịu dàng của anh khi nhìn Hàn Tuyết.