Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 58




Tiếng hắt xì đột nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tô Linh, phá hỏng hình tượng hoàn mỹ của cô.

Thật là xấu hổ mà.

Tô Linh cúi đầu, lặng lẽ xoa mũi, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ bằng cách im lặng.

Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, đi đến gần Tô Linh sau đó cúi xuống kéo khóa áo khoác của cô lên, giọng điệu anh có chút không vui: “Sao hôm nay em mặc ít vậy?”

Tô Linh cảm thấy có chút ngạc nhiên, lúc cô vẫn chưa thấy có gì không ổn, nên theo bản năng trả lời: “Hôm nay em sẽ tham gia….”

Cô vừa cất lời đã nhận ra điều không ổn, cô lập tức lùi lại, giống như một con mèo giương móng vuốt, kêu gào nói: “Anh làm gì thế? Tại sao em phải báo cáo việc làm của mình cho anh? Em chỉ..”

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Tô Linh: “Lại đây để anh xem em có phải bị sốt không.”

Tô Linh cảm thấy rằng mình sắp không thể chịu được nữa.

Đúng lúc này, thang máy đã lên đến nơi, vì thế cửa thang máy từ từ mở ra.

Trước cửa thang máy là một bà lão tóc bạc đeo cặp kính gọng vàng, lưng còng, tay cầm cây gậy.

Đó là bà Trương, bà mới chuyển đến đây vài tháng và sống cạnh nhà Tô Linh.

Bà Trương sống một mình, tuy rằng con trai bà thường xuyên gửi tiền nhưng suốt thời gian bà ấy đến đây cô chưa từng thấy ai đến thăm bà.

Bời vì thường xuyên qua lại nói chuyện với nhau nên dần dà hai người trở nên thân thiết hơn.

Tô Linh có diện mạo dễ làm mọi người yêu thích nên bà Trương rất muốn cô trở thành con dâu của mình.

Khi nãy cửa thang máy mở ra, bà đã nhìn thấy Tô Linh có động tác thân mật với một người đàn ông cao lớn đang mặc áo khoác.

Trong lòng bà Trương lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo.

Vì thế bà chậm rãi nói: “Tô Linh, đây là bạn trai của cháu à? Trông rất đẹp trai, sao trước đây bác không thấy cháu nhắc đến vậy?”

Tô Linh liếc nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau đó kéo mắt mình làm mặt quỷ với anh.

Sau đó Tô Linh quay ra nói với bà Trương: “Không ạ, anh ấy không phải bạn trai của cháu ạ.”

Giọng điệu của Tô Linh có chút kiêu ngạo, người bình thường sẽ cảm thấy đó không phải sự thật.

Nhưng bà Trương không phải là người bình thường!

Bà ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa đi vừa nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, sau đó đưa tay ra, lặng lẽ kéo Tô Linh vào một góc.

Bà Trương nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Tô Linh: “Các cháu bây giờ trẻ tuổi cũng không nên chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài mà quyết định dễ dàng. Thời nay đàn ông càng đẹp càng không đáng tin cậy, càng khó có thể nắm giữ được trái tim. Bác quý cháu nên mới nhắc nhở cháu sợ cháu bị lừa.”

Bà Trương có vẻ hơi lãng tai, mặc dù bà ấy đã cố nói nhỏ nhưng trong một hành lang vắng vẻ thì tiếng của bà lại càng thêm rõ ràng.

Vậy nên Thẩm Tử Kiêu đương nhiên sẽ nghe thấy, anh khoanh tay, dựa vào tường, nheo mắt ho vài tiếng.

Như một lời nhắc nhở.

Nhưng bà Trương lại hoàn toàn không nghe thấy lời nhắc nhở.

Bà Trương: “Ngày mai con trai của bác sẽ đến thăm bác, cháu nghĩ thế nào về lời bác vừa nói? Con trai bác tuy không đẹp trai bằng chàng trai này nhưng vẫn khá sáng sủa. Quan trọng là nó còn rất hiếu thảo, cháu cứ an tâm bác rất quý cháu, sẽ không lừa cháu đâu.”

“Ngày mai cháu cứ đến gặp nó, bác không ép cháu nhưng nhỡ đâu hai đứa lại vừa ý nhau thì sao, cháu thấy có đúng không?”

Tô Linh quay sang liếc nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau khi anh nghe thấy lời này thì nhướn mi, hơi nghiêng đầu mặc dù trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy là trên đầu anh như có đám mây đen.

Bà Trương nói xong, thậm chí không cho Tô Linh cơ hội từ chối, cảm thấy mọi thứ đã ổn thỏa, bà ấy hài lòng đi về thang máy luôn.

Khi đi ngang qua Thẩm Tử Kiêu, bà ấy còn ngước mắt lên nhìn anh với cái nhìn đề phòng như kiểu đang nhìn một tên trộm cắp vậy.

Thẩm Tử Kiêu: “...”

Tô Linh không thể nhịn được nữa liền bật cười. Cô vươn vai, lấy chìa khóa trong túi ra rồi ung dung bước đến cửa, tra chìa khóa vào ổ rồi chậm rãi mở cửa.

Thẩm Tử Kiêu đứng thẳng người lên, đi đến sau lưng Tô Linh, cúi đầu hỏi cô: “Ngày mai em tính như thế nào?”

Tô Linh đương nhiên biết là Thẩm Tử Kiêu đang hỏi lòng vòng như vậy là muốn biết ngày mai cô có đi gặp con trai của bà Trương hay không.

Đây là cơ hội tốt nên tất nhiên Tô Linh sẽ muốn trêu đùa Thẩm Tử Kiêu một phen.

Vì thế Tô Linh quay đầu lại, dùng giọng điệu lười biếng nói: “Dạo này em khá rảnh, cũng chưa có dự định gì. Nhưng nếu không có việc gì thì em cũng sẽ nể mặt bà Trương, dù gì bà ấy cũng quan tâm đến em.”

Thẩm Tử Kiêu: “Ừ.” Tô Linh: “?”

Anh chơi em à??

Chuyện gì xảy ra thế này? Sao anh ấy lại không làm theo kịch bản bình thường vậy?

Theo như tình huống bình thường thì chẳng phải anh ấy nên độc đoán nắm chặt cổ tay em sau đó dùng tay trái đấm vào tường rồi nói với giọng điệu thâm trầm: “Em đừng đi” hay sao?

Tại sao anh ấy lại chỉ “Ừ” một tiếng?

Tô Linh không thể tỏ ra tức giận với Thẩm Tử Kiêu, cô chỉ có thể kìm nén sự tức giận, tay nắm chặt suýt chút bẻ gãy chìa khóa trong ổ khóa.

Ngay sau đó, Tô Linh lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Thẩm Tử Kiêu: “Đáng tiếc mấy ngày nay anh mới nhận được thư mời tham gia triển lãm tranh Đức Lâm, anh còn tưởng rằng em sẽ có hứng thú.”

Những người yêu nghệ thuật sẽ không thể nào không biết đến triển lãm tranh Đức Lâm!

Thư mời xem triển lãm tranh Đức Lâm vô cùng quý giá, người có thể nhận được lời mời đều là những người có địa vị và uy tín nhất định.

Những nhân vật này đương nhiên là không thiếu tiền vì vậy hiển nhiên là họ cũng không bán lại thư mời làm gì cả.

Vì thế có thể nói rằng thư mời xem triển lãm gần như không thể mua được bằng tiền.

Tô Linh mở cửa rất lâu, ngay cả động tác xoay chìa khóa cũng trở nên vô cùng chậm chạp.

Thẩm Tử Kiêu ra tay quả thật là quá mức ngoan độc mà.

Một lúc lâu sau, Tô Linh hít thở một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh nói: “Em nghĩ kĩ rồi, nếu anh định mời em đi triển lãm tranh thì em sẽ miễn cưỡng giữ mặt mũi cho anh vậy.”

Thẩm Tử Kiêu cũng không vạch trần cô mà chỉ cười nhẹ nói: “Được.” Tuyệt vời!

Tô Linh thầm hoan hô trong lòng, ngay cả động tác mở cửa cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ngay khi cửa vừa được mở ra thì một tiếng mèo kêu phát ra bên trong.

Nhị Ma Tử có lẽ là đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, sớm đã nằm trước cửa, thỉnh thoảng còn hướng ra cửa nhìn như chờ đợi điều gì đó.

Tô Linh cảm thấy rất cảm động, cô thực sự vui mừng mà mở cửa ra.

Đây chính là lợi ích của việc nuôi mèo, dù cả ngày bạn mệt mỏi thế nào đi nữa thì chỉ cần buổi tối về nhà nhìn thấy chú mèo lao về phía mình, bạn sẽ cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Tô Linh cảm thấy vậy, cô ngồi xuống và dang rộng vòng tay về phía Nhị Ma Tử, để có thể bế nó lên.

Nhưng sau đó Tô Linh chỉ biết bất lực nhìn Nhị Ma Tử lao qua chân cô sau đó phi thẳng về phía Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu mỉm cười quỳ xuống.

Nhị Ma Tử nhảy vào vòng tay anh sau đó dụi cái đầu đầy lông của mình vào mặt Thẩm Tử Kiêu.

Một người một mèo trông thật là hài hòa và cảm động làm sao.

Sắc mặt Tô Linh tái mét, đứng lên đi vào phòng sau đó đóng cửa lại rất dứt khoát.

Ôi, mèo.

Ôi, đàn ông.

***

Tốc độ cập nhật tin mới của Internet rất nhanh, sự nổi tiếng đến nhanh mà đi cũng nhanh chóng.

Những người vô tình trở nên nổi tiếng như Tô Linh, nếu họ không thể duy trì ổn định được sự nổi tiếng thì rất dễ bị lãng quên.

Sau khi Tô Linh trở nên nổi tiếng, cô đã liên tục được các công ty quản lý mời làm việc.

Việc lựa chọn công ty quản lý cần phải được xem xét cẩn thận.

Một tháng trước, sau nhiều lần điều tra và tìm hiểu, Tô Linh đã chọn một công ty hiện nay chưa nổi tiếng lắm nhưng có tiềm năng rất lớn là Truyền thông Vĩnh Nghĩa.

Người quản lý của Tô Linh là một cô gái trẻ trạc tuổi cô, nghe nói cô ấy mới từ nước ngoài trở về, tên là Cố Tiêu Tiêu.

Ba phút trước, Cố Tiêu Tiêu gọi điện cho Tô Linh. “Chương trình truyền hình thực tế?”

Cố Tiêu Tiêu: “Đúng vậy, có chút giống mô hình sinh tồn trên đảo hoang, chị đã đọc hồ sơ của em, chị cảm thấy em khá thích hợp với loại chương trình này.

Trước hết, ngoại hình của em rất phù hợp. Thứ hai em biết một số kỹ năng chiến đấu, rất dễ để vượt trội trong môi trường này.”

Tô Linh nghiêng đầu và trả lời, như thể cô ấy đang suy nghĩ về điều đó.

Cố Tiêu Tiêu mỉm cười, tiếp tục nói: “Em có thể từ chối, bởi vì một khi tỷ lệ lộ diện tăng lên, có thể mang đến cho em càng nhiều ý kiến tiêu cực và áp lực.”

“Nhưng nếu em chấp nhận, em có thể kiếm được nhiều tiền, nổi tiếng và có nhiều cơ hội.”

Tô Linh có không có lý do gì để từ chối một điều kiện thú vị như vậy.

Sau khi xác nhận với Cố Tiêu Tiêu thời gian ký hợp đồng và gặp giám đốc, Tô Linh cúp điện thoại.

Trong phòng khách, Nhị Ma Tử đang vui vẻ kêu meo meo, miệng ngậm cây gậy dành cho mèo, đang cùng với Thẩm Tử Kiêu chơi đùa không ngừng.

Tô Linh thấy tức giận.

Thật là không có tiền đồ mà, còn chẳng chịu xem ai là người nuôi mày.

Tô Linh vô cùng khó chịu với con mèo đáng ghét này nhưng cô cũng không nỡ đuổi nó ra khỏi nhà.

Tuy nhiên, Tô Linh bất chợt nghe thấy tiếng của Thẩm Tử Kiêu đang ngồi trong phòng khách đột nhiên đứng dậy tiến tới trước cửa phòng của cô.

Tô Linh giật mình, trong đầu lóe lên một suy nghĩ nào đó, rồi vội vàng đứng dậy khỏi ghế định chạy tới ngăn cản Thẩm Tử Kiêu nhưng đã chậm một bước

Căn phòng đối diện với phòng ngủ của Tô Linh nửa năm trước đã từng là của Thẩm Tử Kiêu. Anh dừng bước trước cửa phòng, quay đầu, chăm chú nhìn vào cách bài trí bên trong phòng, đôi mắt ánh lên một cảm xúc hỗn độn đan xen sáng tối, khó tả.

Mọi thứ vẫn vậy, vẫn thân thuộc y như lúc anh rời đi, đến một hạt bụi cũng không có.

Tô Linh cuống quýt tiến tới nắm lấy tay nắm cửa để kéo cửa phòng đóng lại và gắng gượng nói: “Em đã lười không dọn dẹp bấy lâu nay, ngày mai em sẽ đổi phòng ngủ này thành phòng để đồ…” cô chưa nói hết câu đã dừng lại một lúc.

Vì nhà Tô Linh có hệ thống sưởi dưới sàn nên vừa bước vào phòng đã cảm nhận được một dòng nước ấm áp, nếu không cởi bỏ bộ quần áo dày cộm, Thẩm Tử Kiêu sẽ cảm thấy vô cùng ngột ngạt và nóng bức.

Cho nên lúc Thẩm Tử Kiêu vào phòng, anh đã cởi áo ngoài và cúc cổ áo.

Lúc này, Tô Linh có thể nhìn thấy rất rõ ràng, từ cổ Thẩm Tử Tiêu đến xương quai xanh của anh, sau đó là nơi mà bị quần áo che mất, cô có thể nhìn thấy một vết sẹo cực kỳ kinh người, thứ trước đây chưa từng tồn tại.

Ánh mắt cô đột nhiên sâu lắng lại, trầm mặc.

Rồi cô bỗng tự thấy bản thân đã mất bình tĩnh, như một trò trẻ con thật nực cười.

Từ khi gặp lại anh, anh chưa bao giờ đề cập đến việc mình bị thương nặng đến mức nào và phải chịu đựng nỗi đau ra sao sau vụ tai nạn đó. Tô Linh cụp mắt xuống, trong ánh mắt tràn đầy suy nghĩ, một lúc sau mới lấy hết dũng khí buông tay nắm cửa ra, đến gần Thẩm Tử Kiêu, thấp giọng nói: “Xin lỗi”, đôi mắt liếc nhìn vết thương trên cơ thể anh.

Thẩm Tử Kiêu rũ xuống mắt, đưa mắt nhìn về vết thương trên cơ thể mình và ngay lập tức hiểu ra cảm xúc của Tô Linh lúc bấy giờ.

Thẩm Tử Kiêu đưa tay ra, nắm lấy tay Tô Linh, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào vết sẹo.

Thẩm Tử Kiêu cười lớn, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Có gì đáng buồn chứ? Chẳng phải vết thương đã lành rồi sao?”