Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 54




Trần Khải nghe Tô Linh nói câu này, ánh sáng trong mắt nhạt đi, cậu ta rũ mắt không nói chuyện.

Mặc dù thời gian Thẩm Tử Kiêu với cậu ta quen biết chỉ mới một năm. Tuy rằng lúc hai người ở chung Trần Khải luôn đỏ mặt tía tai kêu gào có một ngày

nhất định đánh Thẩm Tử Kiêu tới mức quỳ xuống dập đầu với mình nhưng thật lòng xem anh là bạn.

Sau khi biết Thẩm Tử Kiêu bị giết, Trần Khải không thể nghi ngờ cũng rất đau buồn.

Trần Khải cảm thấy bản thân là anh em tốt của Thẩm Tử Kiêu. Anh đã không rõ tung tích vậy bản thân nhất định phải chăm sóc tốt cho Tô Linh, cô gái Thẩm Tử Kiêu xem trọng.

Cho nên nửa năm này Trần Khải mới càng ngày càng thân cận với Tô Linh, sau đó trở thành cái gọi là bạn thân của cô.

Hơn nữa cũng dần dần xác định.

Tô Linh còn thật sự không phải là cô gái nhỏ yểu điệu cần chăm sóc.

Cho dù đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô, cô vẫn như cũ là người cứng đầu đến không bình thường, nữ chiến sĩ ngày ngày đấu đá lung tung.

Mà ngay khi Trần Khải chuẩn bị nói tiếp gì đó, đạo diễn Chu cách đó không xa đột nhiên cất cao giọng, vẫy vẫy tay với cậu ta: “Trần thiếu, có tiện đến đây một lát không?”

Trần Khải quay đầu thấy trợ lý của Thẩm thiếu gia trên mặt mang theo nụ cười khéo léo và lễ độ đứng cạnh đạo diễn Chu, ánh mắt nhìn về phía mình còn không nóng không lạnh gật gật đầu.

Trần Khải nuốt nuốt nước miếng, sau đó nói với Tô Linh: “Tôi đoán nhất định là nói chuyện làm ăn với tôi, qua trước nhìn xem.”

Tô Linh tùy tiện không để trong lòng, cô lười biếng ngáp một cái, nói có lệ: “Anh đi đi.”

Trần Khải đi về hướng đạo diễn Chu nhưng chưa được mấy bước đột nhiên quay lại: “Đúng rồi, buổi tối em rảnh không?”

Tô Linh nghĩ nghĩ, bản thảo gần đây không sai biệt lắm đều xong rồi, cho nên cũng rất nhàn, vì thế cô nói: “Rảnh, sao vậy?”

Trần Khải cười khà khà: “Tối nay có một buổi đấu giá khí thế rất lớn, bạn đồng hành nữ lúc trước của tôi trong nhà xảy ra chút chuyện nên cho tôi leo cây, em đi với tôi giúp tôi giữ thể diện nhé?”

Tô Linh thấy sao cũng được, cảm thấy chả sao cả, nhìn đám hào môn nhà giàu này đốt tiền để giết thời gian cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa Trần Khải đối xử với mình quả thật không tệ, yêu cầu của cậu ta cũng không quá phận, vì thế Tô Linh nói: “Phí lên sân khấu là quẹt thẻ hay chuyển khoản?”

Trần Khải: “..Tôi sẽ giết em.”

Tô Linh trực tiếp xem nhẹ ánh mắt có hơi oán hận của Trần Khải, còn nghiêm túc xem xét lại: “Thật ra tiền mặt cũng được, nhưng tôi không đề cử lắm. Dù sao đã là thời đại này rồi, đem tiền mặt ra ngoài không thuận tiện lắm.”

Trần Khải: “Chuyển khoản chuyển khoản chuyển khoản! Đồ keo kiệt!”

Nói xong câu này Trần Khải thở phì phò xoay người bước bước nhỏ đi về phía đạo diễn Chu.

Nhưng đi một đường, trong lòng Trần Khải luôn cảm thấy không đúng lắm. Hình ảnh vừa rồi sao lại…quen quen thế này?

***

Trần Khải sau khi bị đạo diễn Chu dẫn đi cũng không có quay lại, bữa tiệc đã diễn ra hơn một tiếng đồng hồ, có người lui tới kính rượu, Tô Linh cũng đón uống hai ly.

Tuy rằng Tô Linh quen nói lời cợt nhã nhưng loại trường hợp cần phải khách sáo này cô lại ứng phó không nổi. Sau vài ly rượu xuống bụng liền quyết định tìm cơ hội chuồn đi, sau đó về phía nhà vệ sinh bên kia tránh đầu sóng ngọn gió.

Mọi người đều tụ họp ở tiền sảnh, trên con đường dẫn đến nhà vệ sinh dòng người rõ ràng ít hẳn đi, rẽ một khúc cua tiếp tục đi thẳng, bốn phía đã trống rỗng không có người.

Mà ngay lúc này Tô Linh nghe thấy phía trước truyền đến tiếng người.

Khoảng cách có hơi xa, không nghe rõ hai người đang nói cái gì nhưng vẫn có thể mơ hồ phân biệt được là một nam một nữ đang tranh chấp.

Có người đang cãi nhau?

Tô Linh không thích dính vào những chuyện này, chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ đi qua.

Tiếng động cách bản thân ngày càng gần. “Lý tổng, xin ngài buông tha tôi!”

“Cô cho rằng cái vòng này dễ lăn lộn như vậy, lần này lấy được tài nguyên tốt không đại biểu cô có thể một bước lên trời, ở chỗ này giả vờ thanh cao cái gì. Điều kiện tôi đưa ra tuyệt đối không thua kém người khác, đợi sau này cô hối hận muốn cầu xin tôi liền không thể là cái giá này.”

Ngay sau đó có tiếng vải vóc cọ xát vang lên cùng với giọng nữ mang theo oán giận mà trách mắng cùng giãy giụa.

Tô Linh nhíu nhíu mày. Giọng nữ này có hơi quen tai.

Vì vậy Tô Linh thả nhẹ bước chân, quay đầu nhìn về phía giọng nói.

Quả nhiên, tại một góc cách đó không xa, một bóng dáng có chút quen mắt bị một người đàn ông cao lớn bao phủ, hai người tựa hồ đang lôi kéo không rõ.

Người đàn ông kêu Lý tổng đó hình như uống chút rượu, thuộc trạng thái nửa tỉnh nửa say, đỏ mặt nhếch mép cười, mặt dày mày dạn dây dưa không ngừng.

Mà người phụ nữ bị hắn ta dây dưa là Lục Vãn Thanh lúc nãy Trần Khải vừa mới nhắc đến.

Lục Vãn Thanh khung xương nhỏ thuộc loại dáng vẻ thoạt nhìn liền làm người thương tiếc, hiện tại vừa cắn môi dưới vừa ra sức giãy giụa nhưng hình như vẫn không thay đổi được gì.

Tô Linh rũ mắt thở dài một hơi đi về phía hai người, sau đó nhẹ nhàng nói: “Động vào người của đoàn làm phim tại bữa tiệc của đạo diễn Chu, như thế nào cũng không thích đáng lắm đâu ngài Lý.”

Bữa tiệc lần này nói là tiệc chúc mừng nhưng tin tức thiếu gia nhà họ Thẩm cũng tới vừa truyền đi, các nhà hào môn đều muốn chen vào xem thử, nếu như có cơ hội hợp tác thành công, chính là nhặt được món hời lớn.

Cũng bao gồm Lý tổng không rõ lai lịch lắm trước mặt.

Mặc dù Tô Linh thời gian gần đây tiếng tăm rất lớn nhưng còn chưa đến trình độ nhà nhà đều biết. Càng nhiều người biết chỉ là tác phẩm của cô, hơn nữa Tô Linh cũng không thường xuyên lộ diện, ít người có thể ghép tên cô với mặt cô.

Cho nên lúc này Lý tổng híp đôi mắt say khướt nhìn Tô Linh chỉ cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đầu óc không thông minh lắm, lại có thể không phân biệt trường hợp dám khiêu khích mình như vậy.

Hắn ta lập tức xua tay, bởi vì say rượu mà còn nói ngọng: “Cút ra, đừng, đừng ở chỗ này ngán đường, không thấy, thấy tao đang làm chính sự à?”

Tô Linh không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu cười tươi rói nhìn ông ta.

Lý tổng vươn tay túm chặt cánh tay Lục Vãn Thanh, sau đó kéo cô ấy ra bên ngoài.

Lục Vãn Thanh liền vội vàng kéo lại dường như muốn tránh thoát nhưng lại không chịu được sức lực lớn như vậy, cả người đều bị túm về phía trước.

Nhưng Lý tổng chưa đi được mấy bước, phát hiện Tô Linh vừa vặn đứng chặn đường của mình. Hắn ta nhấc tay chỉ vào mũi Tô Linh, khí thế hung dữ: “Tránh ra cho tao.”

Tô Linh nâng mí mắt, không động đậy.

Lý tổng thấy Tô Linh không để mình vào trong mắt, trong cơn giận dữ vươn tay đẩy vai Tô Linh, muốn đẩy cô ra.

Song Lý tổng dùng tám phần sức lực, nhưng lúc bàn tay chạm vào bả vai Tô Linh lại phát hiện bản thân căn bản không đẩy nổi.

Lý tổng không khỏi sửng sốt nhưng không đợi hắn ta phản ứng lại, Tô Linh đã giơ tay chế trụ cánh tay hắn ta.

Ánh mắt Tô Linh bình tĩnh không một gợn sóng, cô chỉ nhấc mi mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn Lý tổng, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa.

Nhưng lại làm cho người đàn ông trước mặt cảm thấy một chút sợ hãi.

Tô Linh nhấc chân, một cước đá vào đầu gối Lý tổng, sau đó nhân lúc hắn ta bị đau cong chân theo bản năng, kéo tay hắn ta, động tác đẹp đẽ mà bẻ vai quật ngã hắn ta.

Tô Linh tại thời điểm người nọ sắp ngã xuống đất, nhẹ nhàng buông cánh tay mình đang nắm tay hắn ta ra.

Lý tổng thuận theo quán tính, ngã rất xa ra phía trước.

Tô Linh căn bản không đi xem người đàn ông đau đến lăn lộn đầy đất mà là quay đầu giống như người không có việc ra đi ra bên ngoài.

Cả người Lục Vãn Thanh hơi hơi sững sờ, cô ngẩng đầu, co rúm bả ra sau, rụt rè gọi: “Chị Tô Linh…”

Tô Linh dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lục Vãn Thanh, cười nói: “Đi thôi, ngây ra đó làm gì? Tôi lười phí sức lực dạy dỗ loại này.”

Lục Vãn Thanh hơi ngớ ra, sau đó dùng sức gật gật đầu, bước nhanh theo sau Tô Linh.

Hai người một trước một sau, đột nhiên rơi vào trầm mặc rất lâu.

Lục Vãn Thanh suy tư trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Chị Tô Linh, em nghe nói Lý tổng này hình như rất lợi hại! Lỡ như sau khi ông ta tỉnh rượu muốn đối phó chị, có thể hay không…”

Tô Linh giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa Lục Vãn Thanh sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi không sợ nhất chính là người khác tìm phiền toái với tôi.”

***

“..Lúc cô năm tuổi quăng rớt một cái răng cửa của con trai chủ tịch Chu cách vách, bởi vì con trai ông ta lúc đi mẫu giáo luôn dùng sức kéo bím tóc bé gái còn còn chế vè đọc nhanh (*)ức hiếp các cô bé.”

(*)Một hiện tượng ngôn ngữ ở bên Trung.

“Lúc cô bảy tuổi đánh cháu ngoại Vương Thị đối diện đến ôm đầu khóc đòi chuyển nhà vì đứa nhỏ đó ở sau lưng chế nhạc thiếu nhi đi nhục mạ với chế nhạo mẹ cô.”

“Lúc mười bốn tuổi giáo huấn tên côn đồ tìm người khác đòi tiền ở cổng trường đến vừa khóc vừa tè ra quần chạy tới đồn công an cầu cứu chú cảnh sát bảo vệ mình.”

“Lúc mười bảy tuổi…”

Hơn nữa lúc này, trợ lý của Thẩm thiếu gia đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng, rất là bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, mở miệng ngắt lời: “Được rồi đừng nói nữa, cậu nói những việc xảy ra gần đây nhất, không cần tiếp tục đọc tiểu sử của Tô Linh ở đây.”

Hơn nữa đây nào là tiểu sử.

Rõ ràng là lịch sử phạm tội của một tên thổ phỉ.

Nếu không phải tên cấp dưới trước mặt này tin tức chuẩn xác có tiếng, trợ lý thậm chí đều nghi ngờ anh ta đang đọc tiểu thuyết.

Cô gái nhỏ thoạt nhìn ngoan dễ thương làm sao có thể mạnh mẽ tàn bạo như vậy?

Cấp dưới nghe trợ lý nói vậy liên tục gật đầu, vừa tra ghi chép vừa vỗ đầu nói: “Oh! Gần nhất! Mười lăm phút trước Tô Linh ở cửa nhà vệ sinh đè Lý tổng của xí nghiệp Lực Hằng đánh một trận! Hình như là vì vừa lúc bắt gặp hắn ta đang quấy rối một minh tinh!”

Trợ lý: “...” Quả là một cuộc sống sóng gió triền miên.

Trợ lý có chút bất đắc dĩ xoa xoa xương mày, sau đó phất phất tay nói: “Tôi biết rồi, vất vả cho cậu rồi!”

Cấp dưới lập tức kiêu ngạo mà ưỡn ngực: “Tôi không vất vả! Mệnh lệnh của Thẩm thiếu chính là phương hướng của tôi! Phục vụ cho Thẩm thiếu là vinh quang của tôi! Ngoại trừ những cái này! Tôi còn biên soạn ghi chép trưởng thành của Tô Linh! Lịch sử yêu đương của Tô Linh! Bộ sưu tập những chuyện tấu hài của Tô Linh! Xin hỏi Thẩm thiếu còn cần cái nào!”

Trợ lý thật sự muốn cho tên cấp dưới tận dụng mọi thứ và rắm cầu vồng trước mặt một cái tát, đang muốn đuổi cậu ta đi, lại nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng bật lửa vô cùng rõ ràng.

Trợ lý hiểu ý: “Được rồi, cậu gửi mấy bản biên soạn đó cho tôi.”

Cấp dưới vui vẻ hớn hở ưỡn ngực ngẩng đầu như tranh công gửi cho trợ lý ba cái tệp, sau đó vô cùng đắc chí mà rời đi.

Thăng chức tăng lương! Yay!

Trợ lý tiễn tên bọ chét này đi, sau đó bất đắc dĩ xoay người vào phòng. Anh ta vừa thở dài vừa nói với người ngồi trong phòng: “Ngài đều nghe thấy hết rồi?”

Người ngồi trong phòng đó ngũ quan tuấn lãng. Anh nhếch nhẹ môi mỏng, góc cạnh nơi cằm rõ ràng, cho dù chỉ nhẹ nhàng liếc mắt liền làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cớ.

Trợ lý Chu ở Thẩm Thị nhiều năm vẫn luôn chưa từng thấy Thẩm thiếu gia trong lời đồn.

Nhưng bắt đầu từ lần đầu gặp anh nửa năm trước liền biết anh không phải vật trong ao.

Khí chất của anh so với người thường có thể dễ dàng nhận ra chênh lệch lớn.

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu hơi híp lại, nhàn nhạt nói: “Tôi nghe thấy rồi.”