Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 5




Thẩm Tử Kiêu nhấc mí mắt, đem điện thoại bỏ vào túi, anh nhìn vào mắt Tô Linh, suy nghĩ xem phải làm thế nào nói rõ ý của Trần Khải cho cô. Lại phát hiện Tô Linh đứng lại, hơi ngẩng đầu, cau mày, dường như đang nhìn cái gì đó.

Tô Linh: “Ồ, anh lại đây nghe đi.” Thẩm Tử Kiêu di chuyển bước chân.

Ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng mèo kêu nho nhỏ. Tiếng kêu mang theo âm sữa cùng chút run run.

Sau đó, một chú mèo trắng nhỏ từ trên cửa sổ ở nóc nhà của một căn phòng ló cái đầu ra, nhìn thấy hai người, duỗi cổ ra kêu một tiếng, người không ổn định suýt chút nữa bị rơi xuống.

Nó vội vàng dùng móng chân nho nhỏ ổn định thân thể, hoảng sợ lùi về sau.

Tầng dưới là một cửa hàng tạp hóa, vừa hay đang đóng cửa để sửa chữa lại, cho nên hẳn là chú mèo nhỏ này không biết trèo lên như thế nào, nhưng lại vì tuổi quá nhỏ không dám trèo xuống.

Có thể do bị kẹt hồi lâu, bây giờ cả người bị mưa to xối ướt, nó co người run rẩy.

Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh nhíu chặt lông mày, liền biết rằng cô nhất định lo việc này rồi.

Anh lười biếng nghiêng đầu, một tay đút túi quần, không chút để tâm hỏi: “Cô chuẩn bị làm thế nào?”

Tô Linh áng chừng chiều cao của bản thân. Cao không với tới.....

Cho nên cô suy nghĩ một lát, nghiêm túc phân tích nói: “Gọi cảnh sát.” Thẩm Tử Kiêu “. ”

Tô Linh đem biện pháp này nói ra, trong lòng cũng tự cân nhắc xem có thích hợp không, cô nhìn xung quanh, nhìn thấy xe đẩy của cửa hàng tạp hóa đang sửa chữa.

Tô Linh so sánh chiều cao của xe đẩy với căn phòng, trong lòng có suy nghĩ.

Cô đem túi xách của mình bỏ xuống, đưa cho Thẩm Tử Kiêu, giương mắt nói: “Giúp tôi cầm một lát.”

Sau đó, cô lấy dây buộc tóc ở cổ tay buộc mái tóc dài xõa qua vai thành kiểu đuôi ngựa.

Thẩm Tử Kiêu nhíu mày nói: “Cô muốn làm gì?”

Lúc hỏi câu này, Tô Linh đã đi ra khỏi chiếc ô, lùi ra sau một chút. Nước mưa rơi xuống người cô, cô làm như không có gì, ngữ khí tự nhiên nói: “Dù sao cũng không quá cao, cho nên tôi nhảy lên, sau đó ôm nó xuống.”

Nóc cửa cao khoảng hai mét rưỡi, nếu Tô Linh đủ khỏe, cô có thể leo lên được.

Nhưng nóc nhà này nhìn có vẻ lâu năm không sửa chữa, sợ là không chịu nổi sức nặng.

Không nói đến trời mưa trơn trượt, quần áo cùng với giày của Tô Linh, dù thế nào cũng rất dễ bị thương.

Mắt nhìn thấy Tô Linh chuẩn bị lấy đà nhảy, Thẩm Tử Kiêu vươn bắt lấy bả vai cô, nhấc mí mắt nói: “Vội cái gì? Thân thể này không cần nữa à?”

Vốn cho rằng Tô Linh chỉ là nói mồm, không ngờ cô tính làm thật.

Việc mà Tô Linh muốn làm từ trước đến nay, đều không chỉ là nói mồm.

Hơn nữa cho dù có Thẩm Tử Kiêu ở bên cạnh, Tô Linh cũng không hề nghĩ lấy chuyện cứu mèo nhỏ nhờ anh, nhờ anh không bằng mình tự nghĩ biện pháp cứu mèo xuống.

Tô Linh không thích kiểu ép buộc đạo đức trá hình này.

Thẩm Tử Kiêu thu ô đặt sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của anh, nói: “Lên đi.”

Tô Linh sững sờ.

Thẩm Tử Tiêu nghiêng đầu, những giọt nước ẩm ướt trên tóc nhỏ xuống, nhưng ánh mắt vẫn rất sâu, anh nhướng mi, ngữ khí lạnh lùng nói: “Còn đứng đó làm gì?”

Tô Linh phản ứng lại, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lưng Thẩm Tử Kiêu, đặt hai chân lên vai anh, và đặt cả trọng lượng cơ thể của cô lên vai anh

Có lẽ là bởi vì trời mưa, cảm giác da thịt tiếp xúc vô cùng rõ ràng, dù là cơ lưng vạm vỡ của Thẩm Tử Kiêu, hay là đôi chân dài mảnh khảnh của Tô Linh.,

Thẩm Tử Kiêu thu hồi cảm xúc, cánh tay chống đỡ mặt đất, rồi đứng lên.

Dáng người cao 1m9 của anh, cộng thêm chiều cao của Tô Linh, cũng đủ đến nóc nhà.

Chỉ là vị trí của mèo con hơi lùi vào bên trong, hơn nữa vừa rồi nó suýt bị trượt chân, cho nên giờ phút này cả người phát run, lùi sát vào trong vách tường, không dám tiến lên nửa bước.

Vì thế Tô Linh đành phải bỏ cánh tay đỡ vai Thẩm Tử Kiêu, cố định thăng bằng, để có thể rảnh cả hai tay ôm lấy nó.

Đúng lúc này người cô không chắc, thân thể hơi lắc lư.

Thẩm Tử Kiêu nhanh tay lẹ mắt vươn tay, một tay đỡ lấy eo Tô Linh, tay kia theo bản năng đỡ lấy chân Tô Linh giúp cô ổn định thân thể.

Thẩm Tử Kiêu thấy lòng bàn tay mình nóng như lửa đốt.

Sự đụng chạm trên da thịt mềm mại tinh tế của Tô Linh cùng với mùi hương sữa tắm của cô.

Thật là khốn kiếp.

Thẩm Tử Kiêu trong vòng hai mươi năm nay, những chuyện không thể khống chế rất ít, một nửa trong số đó xảy ra vào ngày hôm nay.

Con mèo cuối cùng cũng được Tô Linh ôm vào lòng, phát ra tiếng kêu, toàn thân run rẩy chui vào trong lòng cô.

Tô Linh bị bàn tay nó cào cào cảm giác có một chút tê ngứa.

Tô Linh xuống khỏi vai Thẩm Tử Kiêu, vươn tay xoa xoa đầu con mèo bị sợ hãi, sau đó ngẩng đầu, nghĩ muốn nói lời cảm ơn với Thẩm Tử Kiêu.

Đúng lúc Thẩm Tử Kiêu cũng xoa xoa bả vai, xoay người cúi đầu xuống.

Một người ngẩng đầu lên, một người cúi đầu xuống, đột nhiên khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp. Tô Linh thậm chí còn có thể thấy rõ giọt nước lăn xuống chỗ hầu kết của Thẩm Tử Kiêu cùng với vòng eo săn chắc của anh.

Toàn thân anh tràn đầy hormone, anh thực sự rất con mẹ nó cấm dục, Thẩm Tử Kiêu chỉ nhướng mi, đứng dậy, cúi xuống nhặt chiếc ô bên cạnh, dơ lên đầu Tô Linh, nói: “Đi thôi.”

Dạ Đăng tổng cộng có hai dãy phòng, mỗi dãy đều giống như một căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, bài trí cũng không tệ.

Trần Khải lăn qua lăn lại cả ngày, không thể chịu đựng được nữa, nên cùng Hoàng Dịch Hạc đến một căn phòng khác và trùm kín đầu ngủ thiếp đi.

Cho nên lúc Thẩm Tử Kiêu cùng Tô Linh quay lại trong phòng đã không còn một ai.

Tô Linh gần như bị ướt sũng, quần áo bó sát vào da thịt, tôn lên dáng người xinh đẹp.

Con mèo trong ngực thò ra, lấy đầu cọ vào cánh tay cô.

Thẩm Tử Tiêu cau mày, xoay người đi tới gần phòng tắm, vươn tay cầm lấy một cái khăn tắm đã khử trùng, tiến lên hai bước, tùy ý đem khăn tắm đặt ở trên đầu Tô Linh, hất cằm hướng phòng tắm nói: “Cô đi tắm trước đi.”

Tô Linh đặt con mèo trong tay xuống đất, dùng khăn tắm lau mái tóc ướt của mình, nhẹ nhàng cảm ơn rồi bước vào phòng tắm.

Con mèo nhỏ màu trắng đi về phía Thẩm Tử Kiêu, dùng chân chạm nhẹ vào ống quần của anh và phát ra một tiếng kêu như trẻ con.

Thẩm Tử Kiêu quỳ xuống, vươn ngón trỏ sờ sờ cái trán con mèo, nói: “Đừng nghĩ nữa, ai nhặt được người ấy quản, tao không ôm mày đâu.”

Con mèo nghiêng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Tử Kiêu, một lúc sau, nó ngẩng đầu lên, liếm ngón tay của Thẩm Tử Kiêu, khẽ kêu gừ gừ.

Thẩm Tử Kiêu: “. không được làm nũng.”

Con mèo dường như hiểu lời của Thẩm Tử Kiêu, cúi đầu, cuộn tròn trong sự bất bình, ngẩng đầu lên và nhìn anh với đôi mắt chớp chớp.

.....Tại sao tất cả sinh vật trên thế giới này đều có cách làm nũng như vậy chứ? Thẩm Tử Kiêu nhận mệnh, đem tay vươn ra, ôm lấy con mèo.

Con mèo trắng vui vẻ cọ cọ vào cánh tay anh, sau đó ngẩng đầu, meo meo kêu lên, dường như muốn nói gì đó.

Thẩm Tử Kiêu nhíu nhíu mày. Có ý tứ gì, nghe không hiểu.

Mèo con thấy Thẩm Tử Kiêu không hiểu ý mình, ủy khuất lại kêu lên. Haizzz, thật phiền toái.

Người phục vụ của Dạ Đăng rất chu đáo, trong phòng tắm có quần áo thay sạch sẽ.

Tô Linh đi ra ngoài, đổi cho Thẩm Tử Kiêu đi vào.

Cô một tay lau tóc, tay còn lại vươn ra đùa nghịch với con mèo nhỏ trên sô pha, nghĩ một lát nữa giúp nó tắm rửa một cái, tránh cảm lạnh.

Vừa nhấc mắt, phát hiện trên sô pha có một cái di động, màn hình còn sáng không khóa.

Bên trên còn có lịch sử tìm kiếm

【 Làm thế nào làm cho mèo câm miệng 】

【 Mèo kêu là có ý gì 】

【 Mèo con có thể ăn cái gì 】

【 Đói một ngày không ăn mèo có chết không 】

Tô Linh:...

Thực sự là những vấn đề rất bình thường

Nhưng nó lại thể hiện rất rõ diễn biến tâm trạng của Thẩm Tử Kiêu.

Vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Linh đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi ra mở cửa.

Có một người đàn ông đứng ngoài cửa, vừa ngáp vừa dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vừa thấy cửa mở ra, liền bắt đầu lải nhải: “Thẩm Tử Kiêu, anh thật biết cách ra lệnh cho tôi cả ngày, buổi tối còn bắt tôi tìm thức ăn cho mèo. Thức ăn cho mèo lấy ở đâu ra, anh đi ra ngoài nhặt cái gì…”

Hoàng Dich Hạc đang nói giữa chừng, khi anh ta nhìn lên, anh thấy Tô Linh đã mở cửa.

Ban đêm, một chị gái, áo choàng tắm. Lại còn là một chị gái xinh đẹp!!!

Hoàng Dịch Hạc run rẩy hỏi: “Cô làm thế nào mà lên đây?”

Trần Khải không có nói với anh ta chuyện này , chỉ là đột nhiên chuyển đến một căn phòng khác.

Tô Linh trả lời vấn đề anh ta hỏi: “Thì tôi đi thang máy lên đây.” Hoàng Dịch Hạc tỉnh táo lại: “Là Thẩm Tử Kiêu dẫn lên?”

Tô Linh gật đầu.

Hoàng Dịch Hạc lại hỏi: “Vậy Thẩm Tử Kiêu đâu rồi?” Tô Linh: “Đang tắm.”

Tắm!!!

Những tin tức này nhanh chóng xoay một vòng trong đầu Hoàng Dịch Hạc, sau đó biến thành những hình ảnh khó miêu tả, nháy mắt nổ tung trong đầu.

Hoàng Dịch Hạc không cởi giày đã bước vào phòng, tìm theo tiếng nước mà đến cửa nhà tắm, vỗ mạnh vào cửa: “Thẩm Tử Kiêu, anh có còn là người không?”

“Anh là đồ tồi, cùng lũ mặt người dạ thú kia có gì khác biệt chứ?” Ồ

Tô Linh ngồi ở sô pha đằng sau, vui vẻ ôm mèo con đùa giỡn.

Bây giờ là tình huống yêu hận tình thù gì giữa hai người đàn ông đây.

Vẻ mặt Hoàng Dịch Hạc vô cùng đau khổ, trong mắt Tô Linh quả thật là dáng vẻ tình yêu cầu mà không được rõ ràng như ban ngày.

Cửa nhà tắm được mở ra.

Thẩm Tử Kiêu hơi nheo lại đôi mắt dài và hẹp, nhìn nhẹ vào Hoàng Dịch Hạc, trên mặt anh viết: Tốt nhất anh nên cho tôi một lý do, nếu không anh sẽ lập tức chết, khi Hoàng Dịch Hạc nhìn thấy Thẩm Tử

Kiêu, tất cả sự kiêu ngạo của anh ta đột nhiên vụt tắt. Sau đó, giữa hai người là một hồi im lặng.

Oa!

Tô Linh đưa tay ra, từ đĩa trái cây trên bàn nhặt một quả táo đã rửa sạch. Âm thầm tiến vào.

Lúc này, im lặng không một âm thanh! Sau đó cô cắn một miếng táo.

Âm thanh “rắc rắc” giòn tan càng nổi bật trong bầu không khí yên tĩnh này, hai người quay đầu lại nhìn cô.: “Đừng quan tâm đến tôi, hai người tiếp tục đi!”

Bị tiếng ồn làm tỉnh lại, Trần Khải mặc áo ngủ, xiêu vẹo đứng ở cửa, ngáp một cái nói: “Các người tranh cãi cái gì vậy?”

Cậu ta vừa nhấc mắt lên liền trông thấy Tô Linh đang giơ tay làm dấu hiệu gì đó: “Tô Linh, còn chưa ngủ hả?”

Hoàng Dịch Hạc: “!” Tô Linh?

Hoàng Dịch Hạc tự động tưởng tượng ra âm mưu của cô gái vô gia cư nghèo chạy trốn khỏi nhà và bị Thẩm Tử Kiêu bắt cóc, Hoàng Dịch Hạc nhìn Thẩm Tử Kiêu với vẻ mặt thậm chí còn tức giận hơn.

Hoàng Dịch Hạc: “Anh đang lợi dụng người khác!”

Thẩm Tử Kiêu cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một qua kẽ răng nói: “Đêm nay cậu cảm thấy sống đủ rồi?”