Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 37




Cố Như Hạ trực tiếp bị những lời này của Thẩm Tử Kiêu làm cho mờ mịt, cô ấy sững sờ một lát, sau đó hùng hổ khoanh tay, còn quay đầu nhìn Tô Linh nói: “Nhìn thấy chưa, đàn ông chính là miệng lưỡi trơn tru như vậy đấy.”

Tô Linh rơi vào trầm tư: “…”

Cố Như Hạ nói xong câu đó với Tô Linh,quay đầu lại, kiên cường chính trực nói: “Anh gọi nhảm gì đấy! Tô Linh không nuốt nổi bộ dáng này của anh!”

Thẩm Tử Kiêu nghe vậy, không nói chuyện, mà là quay đầu đi ánh mắt lướt qua đám người, trực tiếp đối diện với tầm mắt của Tô Linh, mang theo ba phần ý cười. Khoé môi của anh cong lên, đưa một tay về phía Tô Linh, giọng điệu thản nhiên: “Qua đây.”

Tô Linh vươn tay túm lấy áo quần của Cố Như Hạ, sau đó ngẩng đầu, một ngón tay dựng thẳng lên, sau đó lời lẽ chính nghĩa uốn nắn: “Không, tớ nuốt trôi bộ dạng này.”

Cố Như Hạ: “?!”

Giây tiếp theo, Cố Như Hạ liền trơ mắt nhìn Tô Linh chui ra từ sau lưng mình, đi đến trước mặt Thẩm Tử Kiêu, sau đó giang tay cả người mềm nhũn ôm lấy anh, giống như con mèo nhỏ phe phẩy cái đuôi làm nũng: “Sáng nay ăn gì thế?”

Thẩm Tử Kiêu cười, rũ mắt xuống: “Bánh mì nướng.”

Tô Linh ngáp một cái, lấy tay dụi dụi con mắt, trong giọng nói mang theo mấy phần buồn ngủ: “Chỉ là em còn hơi buồn ngủ.”

Thẩm Tử Kiêu: “Ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Cố Như Hạ cũng không phải người không có đầu óc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đương nhiên biết Thẩm Tử Kiêu và Tô Linh là tình huống gì rồi.

Cô ấy hít sâu một hơi, cảm thấy đau mắt, tim cũng vậy. Thậm chí khỏi cần ngẫm nghĩ, Cố Như Hạ cũng biết khắp người mình viết hai chữ “bóng đèn” thật lớn, cả người từ đầu đến chân đều đang phát sáng.

Cô ấy ngẩng đầu, hít sâu một hơi, thầm nói trong lòng ba lần bình tĩnh, sau đó xoay người bước mỗi bước thật mạnh, hùng hổ đi vào phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

Thậm chí Cố Như Hạ nghĩ tới việc đăng một bài văn dài năm nghìn chữ lên án tội ác của Tô Linh, đầu đề sẽ là: [Khiếp sợ: Chị em mặn nồng ngày xưa đã nói mãi mãi không tách rời, hôm nay dắt tay trai đẹp tàn nhẫn ngược cẩu cười lớn]

Lúc Cố Như Hạ đóng cửa lại, Tô Linh đứng thẳng dậy, mắt nhíu lại, thu lại bộ dáng em gái nhỏ đáng yêu ngọt ngào yếu đuối, mắt nhìn vào Thẩm Tử Kiêu có mấy phần hỏi tội.

Thẩm Tử Kiêu: Có gì đó không ổn.

Tô Linh ôm cánh tay, nhìn không chớp mắt vào trong phòng, sau đó dựa vào tủ giày dép, đầu ngón chân theo tiết tấu gõ nhịp nhàng trên sàn. Cô khẽ hếch cằm, ý bảo Thẩm Tử Kiêu đóng cửa lại.

Tốc độ thay đổi sắc mặt của Tô Linh, có thể nói là đỉnh của đỉnh. Thẩm Tử Kiêu lặng lẽ vươn tay ra, đóng cửa lại.

Tô Linh: “Vừa rồi em rất nể mặt anh.”

Thẩm Tử Kiêu im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó Tô Linh cười, hơi nheo mắt lại, rồi nhẹ nhàng nói: “Bây giờ giải thích cho em một chút, Cố Như Hạ nói anh có mấy căn phòng tốt lại ở trước mặt em giả bộ không nhà để về là như thế nào?”

Thẩm Tử Kiêu rõ ràng đã cực kỳ thành thạo như thế nào gọi là nói dối không chớp mắt: “Mất chìa khóa.”

Tô Linh quả thật bị Thẩm Tử Kiêu chọc tức đến nỗi nở nụ cười. Mất chìa khóa? Xem đi, cái lý do già mồm át lẽ phải gì đây chứ.

Tô Linh mím môi, không nói chuyện, mà rũ mắt xoay người lập tức đi đến phòng bếp, yên lặng đặt bánh mì đã nướng lên đĩa, sau đó không nói một lời bắt đầu nấu nước nóng pha cho mình một ly sữa.

Lúc rảnh rỗi chờ nước sôi, Tô Linh rũ mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, giống như đang suy nghĩ về việc gì đó.

Một lát sau, cô hít vào một hơi, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thẩm Tử Kiêu, em chỉ là đột nhiên cảm thấy không hiểu rõ về anh, anh luôn dùng lời nói lừa gạt em.”

Thẩm Tử Kiêu nghe vậy, thong thả đi đến phía sau Tô Linh, sau đó dừng lại.

“Em không biết anh là người ở đâu, có người thân không, quá khứ như thế nào.”

Tô Linh nói đến đây, dừng lại chút, sau đó xoay người ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Thẩm Tử Kiêu, nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Ngày trước em không có lý do gì để hỏi đến cùng, nhưng hiện tại em đã là bạn gái của anh, có một số việc em nên biết đúng không?”

Thẩm Tử Kiêu nhìn vào mắt Tô Linh, đôi mắt kia từ trước đến nay đều mang theo chút ý cười, lúc này lại có vài phần mất mát khó hiểu.

Thẩm Tử Kiêu lặng im vài giây, sau đó vô cùng nghiêm túc thấp giọng nói: “Quả thực có chuyện phòng ở này, chỉ là anh không nhận.”

Tô Linh nghe vậy, nhẹ nhàng nhướng mắt, lại không hỏi vì sao.

Thẩm Tử Kiêu bước lên một bước, đi đến bên cạnh Tô Linh, sau đó rũ mắt xuống, ánh mắt bình tĩnh: “Anh từng ở trong một đội đặc thù kiểu như chuyên môn tập kích thành phần khủng bố, vì để đủ tư cách tham gia, phải trải qua huấn luyện rất khắc nghiệt.”

Tô Linh nghe thấy những lời này, ánh sáng trong con ngươi khẽ nhúc nhích.

“Kiểu huấn luyện này quá mức tàn khốc, nghiêm khắc, cho nên anh chẳng hề muốn đem vinh quang hoặc là chuyện xưa chia sẻ với những người khác.”

Thẩm Tử Kiêu nói đến đây, hơi ngừng lại, tiếp đó thản nhiên nói: “Sau này anh gia nhập đội này, ngây người trong đó suốt ba năm, cũng thành công hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, hầu như chưa từng thất bại.”

“Nhưng một năm trước, bọn anh thất bại.”

Khi Thẩm Tử Kiêu nói đến đây, giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh, giống như đang nói đến một chuyện bình thường không hơn không kém: “Chuyện kế tiếp em cũng biết, trừ anh ra toàn bộ…hầu như đều hi sinh.”

Tô Linh hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Tử Kiêu cười, sau đó ngước mắt lên, con ngươi màu đen như trước vẫn thâm thuý mà tĩnh mịch: “Đội nhóm giải tán, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, anh cũng không ở lại. Sau khi về nước anh quả thật đã nhận được rất nhiều khen thưởng, chỉ là anh không nhận.”

Thẩm Tử Kiêu thản nhiên nói, “Tất cả thành viên của tổ anh đã hi sinh, tổ chức kinh khủng đó vẫn còn. Mà anh theo lẽ thường hưởng thụ toàn bộ mọi thứ sau khi việc này kết thúc, tiếp đó sống thật tốt, việc này anh làm không được.”

Tô Linh ngước mắt lên, sau đó vươn tay, khớp xương của ngón tay xuyên qua tóc của Thẩm Tử Kiêu. Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng dùng trán của mình, chạm vào trán anh, giọng điệu dịu dàng: “Cho nên, bây giờ anh đang đợi cơ hội giúp bọn họ báo thù?”

Thẩm Tử Kiêu đưa tay, ấn sau lưng Tô Linh, giọng điệu ngấm ngầm chịu đựng đau khổ: “Nhưng anh không ngờ rằng sẽ liên lụy đến em.”

Tô Linh cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu trong mắt đều là an tâm, cô nói: “Liên lụy hay không đều không sao cả, bởi vì em biết anh có thể làm được.”

Ấm đun nước phía sau bật lên, sau vài hồi chuông liền tự động tắt.

Tô Linh xoay người, rót nước sôi vào ly sữa, dường như cô không muốn nghĩ đến đề tài này nữa, vì thế thuận miệng hỏi: “Chỉ là, nếu năm đó anh không lựa chọn tiếp nhận huấn luyện để gia nhập vào nhóm đó, anh sẽ làm gì?”

Thẩm Tử Kiêu suy nghĩ một lát, sau đó thản nhiên nói: “Có lẽ sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, làm một phú nhị đại.”

Tô Linh không nhịn được cười, cô quay đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau đó bưng ly sữa lên, đưa tới, tức giận nói: “Anh lại bắt đầu gạt em.”

Thẩm Tử Kiêu theo bản năng nhận lấy ly sữa, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Thẩm Tử Kiêu: “?” Anh không có.

Lúc Thẩm Tử Kiêu đang suy nghĩ nên bắt đầu giải thích từ đâu, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói cung kính của người đàn ông: “Cậu Thẩm, chúng ta nên đi rồi.”

Nên ra ngoài làm nhiệm vụ.

***

Sau khi Thẩm Tử Kiêu đi, Tô Linh vốn là có chút buồn ngủ cũng tiêu tan. Cô nửa nằm trên sô pha, mở điện thoại của mình lên.

Có một yêu cầu kết bạn hiện lên, ở trên viết: [Cô Tô Linh, xin chào, tôi là nhà thiết kế của chiếc nhẫn đó.]

Tối qua Tô Linh liên lạc với phòng làm việc Linh Độ, cung cấp tài liệu liên quan đến mẹ mình và chiếc nhẫn kia để tiến hành điều tra.

Không ngờ hiệu suất của phòng làm việc cao như vậy, sáng nay đã làm cho người thiết kế kia đích thân liên hệ với mình.

Nhà thiết kế tên là Du Nhất Đồng.

Tô Linh có chút ấn tượng đối với cái tên này, trang sức mà bà ấy thiết kế từ trước đến nay rất được những người nổi tiếng ưa chuộng.

Rất nhanh Du Nhất Đồng đã gửi tin nhắn qua.

[Du Nhất Đồng: Cô Tô Linh, thật ra tôi đã chờ cô đến tìm tôi rất lâu rồi.] Tô Linh đọc được những lời này, hơi sửng sốt.

[Tô Linh: Có ý gì?]

[Du Nhất Đồng: Chắc là cô không biết, tôi và mẹ cô là bạn học cao trung (~ cấp 3), năm đó là bạn tốt. Chỉ là sau này vì không học cùng Đại học hơn nữa nguyên nhân công việc, đã rất lâu rồi không có gặp nhau.]

[Du Nhất Đồng: Chiếc nhẫn này là 5 năm trước mẹ của cô đặc biệt liên hệ với tôi, muốn tôi giúp cô chế tác. Trừ lần đó ra, đồ vật bà ấy để lại cho cô, luôn để ở chỗ tôi.]

[Du Nhất Đồng: Phòng làm việc của tôi ở Thành phố B, nếu cô có thời gian, lúc nào cũng có thể đến lấy.]

Mẹ còn đặc biệt để lại đồ vật cho mình?

Tô Linh đọc những lời này, đứng dậy từ trên ghế sô pha, vốn dĩ cô chỉ muốn hỏi một chút về thời gian chế tác chiếc nhẫn, nhưng không ngờ rằng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

[Tô Linh: Vâng, được ạ, tôi đến ngay.]

Mà lúc Tô Linh đứng dậy thay quần áo, đột nhiên nhớ ra gì đó, cảm thấy không ổn.

Mặc dù việc mình rời nhà họ Tô không tính là bí mật, nhưng người biết rõ mình ở Thành phố B vẫn rất ít.

Nhưng vì sao Du Nhất Đồng người này gần như chưa từng quen biết mình lại có thể chắc chắn mình ở Thành phố B?

Loại cảm giác kì lạ này phát sinh từ tận đáy lòng.

Mặc dù Tô Linh đang bị đe dọa đến tính mạng, ra ngoài đều có người chuyên môn đi theo bảo vệ, cũng không đến nỗi quá lo lắng đến vấn đề an nguy.

Nhưng gần đây thường xuyên xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, làm cho Tô Linh phải đặc biệt lưu tâm.

Mà lúc này đây Wechat lại có tin nhắn mới.

[Du Nhất Đồng: Được, khoảng mấy giờ cô đến?]

Tô Linh rũ mắt xuống, sau đó cởi đôi giày vừa thay, quay vào phòng.

[Tô Linh: Ngại quá, vừa mới nhớ ra gần đây có chút chuyện phiền toái, có khả năng thật sự không thể phân thân được. Chờ đến khi giải quyết xong tôi lại đến

lấy vậy, làm phiền bà rồi.]

Đầu bên kia Du Nhất Đồng rất lâu không trả lời, khoảng hơn mười phút sau, màn hình điện thoại của Tô Linh lại sáng lên.

[Du Nhất Đồng: Tô Linh, đây là đồ vật mà mẹ của cô đặc biệt để lại cho cô, chắc là rất quan trọng, vì vậy cô vẫn nên nhanh đến lấy đi, sẽ không mất quá nhiều thời gian.]

Đầu bên kia Du Nhất Đồng có chút lo lắng thúc giục làm cho Tô Linh không khỏi nghi ngờ.

Nếu đồ vật quan trọng như vậy, thì vì sao Du Nhất Đồng không liên lạc với mình từ trước, hơn nữa cố tình ngay lúc này không ngừng thúc giục.

Nhưng Tô Linh không biểu hiện ra bên ngoài. [Tô Linh: Được.]

Tô Linh đặt điện thoại sang một bên, sau đó hơi hơi nhắm mắt, suy nghĩ tìm tòi ba giây sau lại chậm rãi mở mắt ra.

Thật ra luôn có lời bịa đặt nhảm nhí về mẹ, nhưng cùng lắm thì khua môi múa mép sau lưng, người xung quanh ngoài mặt vẫn ngại địa vị tôn kính của mẹ.

Nhưng từ sau khi ông nội mất, những lời bàn tán càng ngày càng nghiêm trọng.

Bệnh tình của mẹ dần dần bị những lời đồn bên ngoài biến thành yêu ma quỷ quái, kiên quyết nói mẹ cô trở thành một kẻ điên.

Tất cả ác ý đều bắt đầu dần dần lộ ra bên ngoài.

Bất kể là trên tiệc rượu bà cụ Quý và lời châm biếm của những quý cô, hay là sự bất lực hoặc những lời bàn tán trắng trợn của những người giúp việc nữ trong nhà.

Nếu như nói lời bàn tán trước đó, chỉ là vì bôi nhọ danh dự của mẹ.

Vậy từ sau khi ông nội mất, những lời bẩn thỉu xấu xa truyền ra, chắc chắn là dồn bà ấy vào chỗ chết.

Nếu mẹ thật sự tận mắt nhìn thấy Thiệu Quý Phương giết người, như vậy tất cả những điều này đều có ngọn nguồn để điều ra rồi.

Nhưng người tự xưng là bạn bè của mẹ, Du Nhất Đồng chưa từng chủ động liên hệ với mình, vì sao lúc này đột nhiên nhảy ra?