Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 3




Hai người Trần Khải và Thẩm Tử Kiêu một trước một sau trở lại từ phòng vệ sinh, khi xuất hiện trước mặt mọi người, ai ai cũng đều không hẹn mà cùng nhìn chăm chú biểu cảm của hai người họ bằng vẻ mặt mong chờ.

Có người ngồi xuống hỏi: “Trần thiếu gia, lúc nãy cậu nói chuyện gì với Thẩm Tử Kiêu đấy? Sao mà hút một điếu thuốc lâu thế mới quay lại?”

Trần Khải nghe vậy, tay để ở phía sau người lặng lẽ giơ ngón trỏ lên, chọc nhẹ vào cánh tay của Thẩm Tử Kiêu, ra một ám hiệu bằng ánh mắt: Không được phản bác lời tôi sắp nói!

Thẩm Tử Kiêu giật giật mí mắt.

Trần Khải giả vờ nhăn mày hung dữ, bổ sung một ám hiệu nữa bằng ánh mắt: Tôi chính là người cho tiền đấy!

Thẩm Tử Kiêu khẽ cười, một nụ cười theo kiểu mọi người khó có thể phát hiện ra, bờ vai hơi thẳng, nhếch mắt lên, gật đầu nhẹ.

Được thôi.

Nể mặt cậu ta.

Vì tiền.

Trần Khải thỏa mãn chỉnh lại cổ áo của mình, sau đó ngồi xuống sô pha, nửa thân trên uể oải dựa vào lưng sô pha, gác một chân, cánh tay nhẹ nhàng để ở trên đùi.

Cậu ta ho khan một tiếng, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: “Cũng bố nói gì, chính là nhắc anh ta mấy câu, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Đám người vây xem nhìn nhau.

Không hổ là Trần thiếu gia! Chỉ có cậu ta mới có cái dũng khí đến cả Thẩm Tử Kiêu cũng dám dạy dỗ!

Sau đó ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người lại dừng ở trên khuôn mặt của Thẩm Tử Kiêu, vừa điềm nhiên như không uống rượu, vừa dốc quan sát phản ứng của Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu không phản bác, nhưng cũng không có phản ứng nào vô cùng lớn, chỉ chống cằm một cách lười biếng, tay trái cầm điện thoại, giống như đang nhắn tin với ai đó.

Trần Khải không ngồi nổi nữa, giả vờ không có việc gì cầm điện thoại của mình lên, gửi cho Thẩm Tử Kiêu một tin nhắn:

[Anh có phối hợp với tôi nói mấy câu hay không?] Thẩm Tử Kiêu cảm thấy hơi phiền.

Anh uể oải ngáp một cái, cúi mắt xuống, thờ ơ đánh ba chữ: [Phải thêm tiền.]

Trần Khải: “. ”

Trần Khải nghi ngờ Thẩm Tử Kiêu là người mà công ty đối thủ phái tới để vơ vét tài sản của mình.

Nhưng cậu ta vẫn rưng rưng mà chuyển khoản.

Công tử ngày nay để duy trì danh tiếng của mình, quả thật con mẹ nó không dễ dàng gì!

Sau đó, Trần Khải liền thấy Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu lên, bỏ điện thoại xuống, đôi mắt hẹp dài hơi chớp, sau đó cầm chén trà bên cạnh lên, rót trà rồi người nghiêng về phía trước, để chén trà đến trước mặt Trần Khải.

Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu, lười biếng cười, nói: “ Trần thiếu gia nói rất đúng.” Xung quanh yên lặng.

Thẩm Tự Kiêu nhả chữ rõ ràng, vô cùng tự nhiên, lại thêm cả giọng nói hơi đè thấp của anh nên hiện ra cảm giác vốn chẳng thèm thừa nhận chút nào!

Hơn nữa mẹ nó, giống như uy hiếp!

An Hiểu Chi ở một bên thấy thế, cười cầm lấy ly rượu ở trong tay của mình, sau đó cả người mềm mại dựa vào bờ vai của Trần Khải. Cô ta nhấc cánh tay lên, đưa miệng ly đến bên môi của Trần Khải, giọng nói mang theo chút vẻ nịnh nọt gây khó dễ: “Nếu đã ra ngoài chơi thì uống trà có gì vui, đương nhiên phải uống rượu mới vui nha.”

Câu mà An Hiểu Chi vừa nói xong, hàm ý lật lại chuyện mới nãy, ai cũng không nhắc.

Những người đang ngồi đều là người thông minh, dựa theo tình hình để phù hợp với cuộc vui, trêu đùa lẫn nhau, dường như đã khôi phục lại bầu không khí lúc nãy.

Rượu được đưa đến trước mặt mình, Trần Khải cũng không phải là người không biết chơi, đương nhiên là cười uống rượu ở trên tay An Hiểu Chi.

Nhưng miệng vừa mới chạm vào thành ly, Thẩm Tử Kiêu lại đột nhiên đứng lên.

Anh nhăn mày, đôi mắt lạnh lẽo, giơ tay vững vàng chụp được ly rượu ở trước mặt Trần Khải.

Trần Khải sững sờ, vô thức dừng hành động của mình lại.

Vẻ mặt của An Hiểu Chi hơi cứng đờ. Cô ta ngẩng đầu, hơi mất tự nhiên hỏi một câu: “Anh có ý gì? Trần thiếu gia không so đo với anh chuyện trước đây, ngược lại anh muốn cố ý gây phiền à?”

Môi mỏng của Thẩm Tử Kiêu hơi nhếch lên, sự lạnh lẽo trong ánh mắt của anh khiến lưng của An Hiểu Chi tê dại.

Chính vào lúc những người xung quanh không dám thở mạnh, Thẩm Tử Kiêu bỗng nhiên cười, đưa miệng ly rượu đến bên môi của An Hiểu Chi, giọng nói mang theo ý cười: “Uống một ngụm?”

Vẻ mặt của An Hiểu Chi thay đổi, cả người trốn theo bản năng.

Trần Khải nhăn mày, dường như hiểu được sự thay đổi của Thẩm Tử Kiêu. “Sao thế?”

Thẩm Tử Kiêu hơi nhướng mày, gỡ ly rượu ở trong tay An Hiểu Chi xuống, nhấc nhẹ cánh tay, cẩn thận đánh giá chất lỏng ở bên trong ly, ngón trỏ khẽ gõ vào thành ly, nói, “Thứ tự mình rót, bản thân không dám uống?”

An Hiểu Chi cắn môi, nhìn Trần Khải bằng ánh mắt cầu cứu.

Trần Khải không phải là một tên ngốc, lúc này vẻ mặt cũng nghiêm túc, nói: “Uống.”

An Hiểu Chi nghe vậy, chìa tay đón lấy ly rượu ở trong tay Thẩm Tử Kiêu, rũ mắt, dường như chuẩn bị yên lặng uống hết.

Nhưng chính vào lúc khóe môi chạm vào miệng ly, lông mày của cô ta bỗng nhiên nhăn chặt lại, mí mắt ngước lên, hất rượu ở trong tay về phía người Thẩm Tử Kiêu, sau đó nhanh chóng đứng lên chạy về phía cửa.

Tình huống này vừa xảy ra, ai cũng đều phát hiện bất thường.

Người ở trên sô pha liên tiếp đứng lên, muốn thể hiện trước mặt Trần Khải, đứng lên vừa la hét, vừa bắt người.

Nhưng mà động tác của An Hiểu Chi cực kì bất ngờ, các loại đồ vật trang trí và xe đẩy để bánh ngọt rượu nước giờ đây đều trở thành vật cản trở, nhất thời không may cản trở đám người.

Mà Thẩm Tử Kiêu lại không nhúc nhích, chỉ đứng một cách yên lặng, nghiêng tay nhìn áo sơ mi bị hắt nước của mình, ngẩng đầu nhìn Trần Khải một cái, nói: “ Nhớ thanh toán.”

Trần Khải: “...”

Anh và tôi vốn không phải bạn bè. Anh chính là món hời nhỏ của tôi.

Động tác của An Hiểu Chi, nhanh nhẹn dứt khoát không giống như nữ streamer đơn giản bình thường, muốn nhân cơ hội trèo cao, nhìn động tác dứt khoát khi bỏ trốn cùng với có thể mượn cớ tận dụng triệt để sự hỗn loạn do hoàn cảnh xung quanh tạo thành thì giống như là từng được huấn luyện.

Chỗ Tô Linh ngồi hơi dựa vào cửa, lúc Thẩm Tử Kiêu đứng lên cô hiền chú ý đến sự hỗn loạn ở bên kia.

Cô vừa cầm nĩa, uể oải xẻ từng miếng bánh, vừa chống cằm xem kịch.

Cho đến lúc An Hiểu Chi đi đến, Tô Linh hơi giơ chân, canh đúng thời cơ đẹp trước, rồi đá vào xương cẳng chân của cô ta.

An Hiểu Chi ngã về phía trước, nhưng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng.

Tô Linh đứng lên, nghiêng nghiêng đầu, chắn trước mặt cô ta, trong miệng vẫn ngậm quả cherry lấy xuống ở trên bánh ngọt.

An Hiểu Chi không nhiều lời, hoặc là nói lời ác độc để khiến Tô Linh tránh ra. Chỉ là cô ta đảo mắt nhìn thấy cái trâm bạc ở trên mặt bàn liền tiện tay cầm lên, cúi đầu nắm vào trong tay, đầu nhọn hướng chuẩn về phía Tô Linh.

Động tác nhanh chuẩn tàn nhẫn chĩa về hướng cổ của Tô Linh. Woa.

Một chị gái nhỏ phản ứng rất nhanh.

Tô Linh nghiêng người phản ứng nhanh chóng, nhanh nhẹn dứt khoát nắm lấy được cánh tay của An Hiểu Chi, đầu gối đập vào bàn, sau đó gọn gàng dứt khoát vác qua vai.

Cô đè An Hiểu Chi xuống đất, khống chế tay cô ta, để đầu nhọn của nĩa vào chỗ cổ họng của An Hiểu Chi, sau đó còn để lại một tay nhẹ nhàng kéo cuống của quả cherry ra.

“Dao nhọn sẽ không tiếc thương người đẹp đâu.”

Tô Linh cười, chìa tay, thu chiếc nĩa về, đảo đi đảo lại giữa ngón trỏ và ngón giữa, “Cho nên vẫn không nên đụng linh tinh vào thứ nguy hiểm.”

Lúc này bảo vệ và những người ban nãy đuổi theo An Hiểu Chi cũng kịp đến, cảnh sát mặc đồng phục cũng đi lên, khống chế An Hiểu Chi.

Tô Linh đứng lên, cô ngẩng mắt, thấy Thẩm Tử Kiêu ở phía ngoài mấy mét đang nhìn mình.

Trên áo của Thẩm Tử Kiêu vẫn còn ướt, dính chặt vào phần eo bụng của anh, có thể nhìn thấy đường nét rắn chắc.

“Ngoài cửa đều là bảo vệ, cho dù cô ta nhảy ra ngoài cũng không thể thoát được.”

Bỗng nhiên có người tiếp lời với Tô Linh, cô ngẩng đầu, là Trần Khải vẫn luôn chiếm vị trí trung tâm ở trên sô pha, không biết cậu ta đến bên cạnh mình từ lúc nào.

Nụ cười của Trần Khải vô cùng khéo léo, khi nói chuyện nghiêm túc ngược lại không giống một công tử đào hoa ở trong miệng người khác.

Cậu ta nói: “Thực ra em không nên ra tay, sẽ gây phiền phức cho bản thân mình.”

Nói xong, cậu ta rũ mắt, nói: “ Em được Tô Phó Thần chăm sóc rất kỹ, có rất nhiều chuyện nguy hiểm hơn em nghĩ nhiều, cho nên … vẫn nên mau chóng về nhà đi.”

Con ngươi của Tô Linh hơi hơi tối đi.

Cô nên biết Trần Khải nhất định sẽ nhận ra thân phận của mình từ trước.

Dù sao cho dù bản thân đi tới đâu, dựa vào gì để sống, anh cô đều có thể nhạy bén phát hiện ra được vị trí của cô dựa vào mạng lưới quan hệ của anh trai.

Tô Linh cười, vứt thứ trong tay cho Trần Khải. Trần Khải sửng sốt, chìa tay bắt lấy.

Cái đó nhìn qua thì là một món đồ trang sức có cái móc khuyên tai, làm thành một khối lập phương nhỏ có cảm giác giống kim loại.

Ngón cái của Trần Khải hơi dùng lực, phát hiện khối lập phương nhỏ là một cái hộp nhỏ có thể mở ra được, bên trong có bột màu trắng.

“Tội phạm dễ bắt, nhưng vật chứng không dễ cất giữ.”

Tô Linh uốn cánh tay của mình, sau đó hơi ngẩng mắt, cười nói: “Sau khi rời nhà họ Tô tôi chỉ là Tô Linh, trừ khi là tôi tự nguyện, bằng không không ai có thể ép tôi quay về.”

Trần Khải sững sờ, sau đó nắm chặt mặt dây chuyền.

Lông mày Tô Linh cong cong: “Nhưng mà ơn huệ này của tôi, thứ phải trả vẫn phải lớn chút, nhỉ?”

Trần Khải: “…Em muốn cái gì?”

Vẫn luôn cảm thấy lại có một tổ tông sống có thể ép khô chính mình.

Tô Linh nghĩ một lúc: “Tôi muốn cái tên vệ sĩ tên Thẩm Tử Kiêu của anh.” Trần Khải: “?!” Tổ tông em nói gì cơ?

Tô Linh cười híp mắt bổ sung: “Làm người mẫu thể hình của tôi trong một ngày.”