Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 23




Ghen?

Một tác giả manga thiếu nữ với điểm kỹ năng yêu đương phong phú như tôi sẽ ghen sao?

Chỉ bằng việc anh lớn lên đẹp trai âm thanh dễ nghe với đôi tay đẹp biết đánh nhau còn từng giúp tôi mấy lần tôi liền vì anh mà ghen?

Chuyện này có khả năng không? Sau đó Tô Linh cảm nhận một chút.

… Thật đúng là có thể.

Không thì hoàn toàn không có biện pháp giải thích ngọn lửa vô danh vừa mới bùng lên khiến ngực khó chịu.

Lời nói của Thẩm Tử Kiêu dường như khai sáng một cách khó hiểu, vừa giống như là giội một xô nước, khiến Tô Linh bởi vì sự bực bội này toàn bộ nổ thành pháo hoa cảm xúc dần bình tĩnh.

Vì sao sẽ ghen?

Thật ra Tô Linh đã nghĩ đến, dường như lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu, rất nhiều hành vi của mình đã có chút không bình thường.

Ví dụ như, trước đây cô sẽ không vì nhân từ mà tuỳ tiện đưa người không quen biết về nhà.

Sẽ không biết rõ ràng có nguy hiểm mà vẫn tràn trề tinh thần trượng nghĩa giữ người này lại bên cạnh.

Sẽ không tuỳ tiện bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác hay là nghẹn ngào trút giận.

Cũng sẽ không vì giúp ai mà chủ động dây vào phiền toái có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tất cả những điều này không phải hành động theo lẽ thường, Tô Linh bỗng nhiên nghĩ đến một từ có thể giải thích tất cả.

Thích.

Rốt cuộc là thích từ bao giờ?

Tô Linh phát hiện mình không có biện pháp tìm ra thời điểm chính xác, có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt được xâu thành một chuỗi, khiến Tô Linh phải chủ động đến gần Thẩm Tử Kiêu.

Tô Linh, người đột nhiên nhận ra được tình cảm của mình… Càng thêm tức giận!

Nào có ai lại như vậy!

Nhìn thấy cô gái đáng yêu như này ghen không phải nên nhanh chóng dỗ dành sao!

Sao lại còn chủ động nói ra nữa!

Hơn nữa ghen thì sao! Không nên ghen sao! Anh với cô gái trước lồi sau vểnh nhà người ta cùng uống trà trong thư phòng còn không cho phép tôi ở bên ngoài dũng cảm đọ sức với Tưởng Hách tức giận sao!

Tôi liền tức giận! Tôi liền ghen! Tôi cứ không thừa nhận!

Vì thế đầu óc Tô Linh xoay chuyển, tính toán nghĩ ra một loạt lời lẽ hung hăng để áp đảo khiến cho Thẩm Tử Kiêu phải nhận lỗi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hình như không có lí do hợp lý nào để giải thích cho chính mình.

Vì vậy Tô Linh chuẩn bị thay đổi một chiến lược khác.

Cô phồng má, quay đầu, trong đôi mắt long lanh đều là uỷ khuất, thậm chí còn sụt sịt mũi, xem chừng một giây sau sẽ oà khóc: “Tôi có ý tốt giúp anh, anh còn không cảm kích, nhưng lại nói tôi ghen.”

“Anh ở trong thư phòng uống trà với con gái nhà người ta, tôi ở phòng khách bị Tưởng Hách hung ác trừng mắt! Hơn nữa sau khi quay về anh còn nói tôi ghen!”

“Thật quá đáng!”

Một khi Tô Linh dùng chiến thuật tủi thân.

Thẩm Tử Kiêu thực sự liền bó tay không có biện pháp.

Thẩm Tử Kiêu không biết vì sao, rõ ràng biết người trước mặt này là cố ý diễn ra một bộ dáng tủi thân muốn khóc, anh lại không thể đưa ra biện pháp vạch trần.

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, giọng điệu dịu dàng thay bằng sự sắc bén: “Tôi là sợ tổn thương cô.”

Tô Linh sững sờ, phải mất một lúc mới biết Thẩm Tử Kiêu đang ám chỉ điều gì.

Cô lại “vù”một tiếng đứng lên, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vẻ mặt uỷ khuất vừa rồi trong nháy mắt không còn, xoa thắt lưng giả bộ hung ác, nói: “Biến thái! Không được nói! Không cho nhắc! Không được nghĩ!”

Nói xong giẫm lên dép lê lạch lạch rời đi, còn hùng hổ đóng cửa lại. Thẩm Tử Kiêu: “…”

Tôi lại làm sao nữa?

Nhị Ma Tử đang nằm trên sô pha hiển nhiên hiểu rõ tâm tình của Tô Linh, nó thấy Tô Linh thả mình trên ghế sô pha, vì vậy bước đôi chân ngắn ngủn đến cọ Thẩm Tử Kiêu muốn anh vuốt lông cho nó.

“Cạch”

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Tô Linh từ bên trong hùng hổ đi ra, sau đó lưu loát khom lưng xuống, xách Nhị Ma Tử lên, rồi lại lần nữa xoay người đi vào phòng.

Mèo cũng không cho anh sờ!

Thẩm Tử Kiêu nhìn một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi của Tô Linh, bất đắc dĩ lắc đầu, khoé môi lại vô thức nhếch lên, mang theo chút ý cười mà chính bản thân cũng không nhận thức được.

***

Tô Linh: [Bảo bối Hạ Hạ, hình như tớ có chút thích Thẩm Tử Kiêu rồi.] Cố Như Hạ: [Ồ.]

Tô Linh: [Sao cậu lại lạnh nhạt với tớ như vậy? Không phải nên kinh ngạc “A a a a thật sao” ư?]

Cố Như Hạ: [Tớ đối với một người coi trọng nhan sắc của Thẩm Tử Kiêu như cậu không chút bất ngờ, nếu có, chính là tò mò vì sao đến hôm nay cậu vẫn chưa ngủ với người ta.]

Cách màn hình, Tô Linh dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt khinh thường đang ôm điện thoại gõ chữ của Cố Như Hạ, cả mặt đều là biểu tình “Tớ biết ngay mà”

Mặc dù Tô Linh với tư cách là một tác giả manga thiếu nữ từng trải, nhưng toàn bộ tình tiết vở kịch yêu đương đều là lý luận suông, căn bản là thiếu kinh nghiệm thực chiến, toàn dựa vào năng lực não bộ mạnh mẽ mà ra.

Mà Cố Như Hạ không giống vậy.

Từ khi bắt đầu cao trung (~ cấp 3), Cố Như Hạ thay bạn trai như thay áo, loại hình phong phú, hơn nữa cô ấy lớn lên có diện mạo rất xinh đẹp, chỉ cần không mở miệng nói chuyện, rất nhiều người xếp hàng tự tiến cử làm bề tôi dưới váy của cô ấy.

Nhìn thấy đầu gỗ Tô Linh này cuối cùng cũng thông suốt, Cố Như Hạ cũng rất vui lòng chia sẻ kinh nghiệm của mình.

Cố Như Hạ: [Tớ nói cậu nghe, đối với đàn ông phải lạt mềm buộc chặt, cậu càng chủ động, người ta sẽ càng lười quan tâm đến cậu. Cậu trước tiên phải nâng cao địa vị của mình, người khác mới coi trọng cậu.]

Cố Như Hạ: [Này gọi là không chiếm được sẽ nôn nao trong lòng! Hiểu chưa!] Tô Linh: [Nâng cao địa vị?]

Cố Như Hạ: [Ý là phải đứng ở trên cao.] Tô Linh nghĩ nghĩ, đã tiếp thu.

Tô Linh: [Tớ hiểu rồi!]

Cố Như Hạ rất hài lòng, cảm thấy con nhóc Tô Linh này tuy chưa từng yêu đương, nhưng cũng may là thông minh.

Sau đó, tin nhắn của Tô Linh lập tức gửi qua.

Tô Linh: [Xác thực phải đứng cao một chút, bằng không mỗi lần đứng cãi nhau đều phải ngửa đầu, rất mỏi cổ. Bởi vì Thẩm Tử Kiêu cao 1m9 mấy lận, tớ mới 1m6.]

Cố Như Hạ: [?]

Cố Như Hạ quyết định thu hồi câu nói đã khen Tô Linh thông minh.

Cảm giác bản thân vừa nói một đoạn dài, sau cùng cậu chỉ nhớ rõ một câu phải đứng ở chỗ cao đúng không?

Cố Như Hạ quyết định phải chấm dứt đề tài này càng sớm càng tốt.

Cố Như Hạ: [Đúng rồi, mấy ngày trước nói đến người mẫu tạo hình, tớ bên này đã tìm được một người cho cậu. Em họ của đồng nghiệp tớ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cậu, hơn nữa bộ dáng cũng ưa nhìn! Đúng lúc người nhà của người này phải ra ngoài, ngày mai muốn người ta đến nhà cậu, cậu chăm sóc chút, thuận tiện có thể làm người mẫu cho cậu, còn không cần trả công!]

Tô Linh lập tức trả lời một loạt dấu chấm than biểu thị ý biết ơn.

Nhưng nghĩ lại, có người muốn tới nhà mình làm khách, kiểu gì cũng phải dọn dẹp lại chút?

Nhưng mấy ngày nay vừa chuyển nhà xong, đồ đạc trong nhà chất đống một chỗ tùm lum tùm la, chỉ là ngẫm lại cảm thấy nếu dọn dẹp, bản thân có thể sẽ mất một nửa mạng già.

Sau đó Tô Linh nghĩ ngay đến Thẩm Tử Kiêu.

Vì thế cô quyết định khoan dung độ lượng tạm thời bỏ qua hành động xấu xa của Thẩm Tử Kiêu.

Lúc Tô Linh lặng lẽ thò đầu ra từ trong phòng, Thẩm Tử Kiêu đang cầm di động nhắn tin.

Năng lực trinh sát của Thẩm Tử Kiêu rất mạnh, đã nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của Tô Linh, anh quay đầu, chớp mắt, nói: “Tìm tôi có việc?”

Tô Linh quyết định đưa một bậc thang cho Thẩm Tử Kiêu bước xuống: “Anh có muốn tôi tha thứ cho lời nói vừa nãy của anh không?”

Thẩm Tử Kiêu nhìn biểu cảm trên mặt của Tô Linh.

Vẻ mặt của cô rối rắm, bên trên viết dòng chữ “Tôi tìm anh có việc” “Nhanh để tôi tha thứ cho anh bằng không tôi ngại để anh làm việc”.

Thẩm Tử Kiêu bất đắc dĩ cười, sau đó phối hợp với cô: “Được.”

Tô Linh liền tung tăng nhảy nhót, cô vươn tay, chỉ vào một góc chất đống đồ trong phòng khách, nói: “Vậy anh giúp tôi dọn nhà đi, ngày mai có khách đến.”

Sau cùng, Tô Linh còn đặc biệt vỗ ngực bổ sung một câu: “Anh yên tâm! Tôi sẽ lao động cùng anh!”

Nhưng 10 phút sau, Thẩm Tử Kiêu rốt cuộc biết được phương thức lao động của Tô Linh là cái gì.

Tô Linh đứng trên ghế sô pha, vừa nhai khoai tây chiên, vừa đưa tay năm ngón chỉ huy Thẩm Tử Kiêu sắp xếp đồ vật trong nhà.

Suốt 10 phút trôi qua, Thẩm Tử Kiêu không có cảm giác gì, ngược lại là Tô Linh mồ hôi nhễ nhại, cả người uể oải ngồi phịch trên ghế sô pha, ngay cả nói cũng lười.

Thẩm Tử Kiêu thuận miệng hỏi: “Ngày mai ai đến vậy?”

Tô Linh xoa mũi, giơ điều khiển từ xa TV lên đổi kênh, sau đó nói: “A, Cố Như Hạ tìm cho tôi một người mẫu nghệ thuật, ngày mai đến đây.”

Động tác của Thẩm Tử Kiêu dừng lại: “Người mẫu nghệ thuật?”

Tô Linh gật gật đầu, nhưng vẫn không ngước mắt lên: “Đúng vậy, Cố Như Hạ phải tìm rất lâu mới được, nghe nói bất kể là thân hình hay giá trị nhan sắc đều phù hợp với tiêu chuẩn mà tôi muốn!”

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, đáy mắt thâm trầm. Người mẫu nghệ thuật?

Haiz.

Hai ngày trước còn xin tôi làm người mẫu thể hình cho cô, hôm nay đã đổi người khác rồi?

Trong lồng ngực bốc lên ngọn lửa không tên, ánh mắt của Thẩm Tử Kiêu dần dần tối sầm lại.

Một cảm giác bực bội không thể giải thích được.

Sau một lúc lâu, anh nhạt nhẽo mở miệng: “Cô rất thích?”

Tô Linh nở nụ cười, không chút để ý nói: “Thích chứ, tôi thích nhất là kiểu người mẫu như vậy.”

“Cạch.”

Thẩm Tử Kiêu thả đồ vật trên tay xuống, sau đó bình tĩnh xoay người, lập tức đi vào phòng ngủ của mình.

Tô Linh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc:? Chuyện gì thế?

Tô Linh chẹp miệng, quét mắt nhìn ngôi nhà gần như đã được dọn sạch sẽ, sau đó nhắn tin cho Cố Như Hạ.

Tô Linh: [Hey, Hạ Hạ, cậu nói đứa nhỏ ngày mai đến nhà tớ ăn cái gì! Tớ đích thân xuống bếp!]

Cố Như Hạ: [Gì cũng được, thằng bé rất dễ nuôi! Chính là mới hơn 8 tuổi, cậu đừng yêu cầu thằng bé làm nhiều động tác có độ khó cao.]

Tô Linh: [Đã biết!]

Tô Linh không thể cưỡng lại được sức hút của nhóc con vừa đẹp trai lại nhu thuận như vậy!

Nhưng là… Thẩm Tử Kiêu sao lại phản ứng kịch liệt như vậy? Chẳng nhẽ anh không thích trẻ con?

Tô Linh không biết làm sao, nhưng cảm thấy tốt xấu gì cũng phải để ý đến cảm xúc của Thẩm Tử Kiêu một chút.

Vì vậy Tô Linh gõ cửa phòng Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu mở cửa, nhìn Tô Linh, trên mặt không chút cảm xúc.

Tô Linh cười, sau đó nói: “Có khả năng ngày mai khách đến nhà sẽ ngồi ngây ngốc cả ngày, nên nếu anh không thích, có thể ra ngoài đi dạo một lúc, muộn chút lại quay về.”

Tô Linh cảm thấy bản thân thật biết quan tâm đến người khác.

Nhưng biểu cảm của Thẩm Tử Kiêu trước mắt rõ ràng càng thêm khó coi. Âm thanh của anh mang theo chút lạnh lẽo: “Không cần.”

Thẩm Tử Kiêu muốn nhìn xem, là kiểu đàn ông như thế nào, lại khiến Tô Linh quan tâm đến như vậy.