Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 17




Thành phố rất nhỏ, mỗi ngày tất cả mọi người đều lặp đi lặp lại một cuộc sống máy móc, bận rộn nhưng lại vô vị giống như cỗ máy hình người màu kim loại.

Nhưng màu sắc của Lâm Hiểu Như chưa bao giờ đơn điệu.

Có lúc bà ấy sẽ tiêu tốn toàn bộ thời gian cuối tuần để vẽ một bức tranh, mà hơn nửa thời gian đó Thẩm Tử Kiêu sẽ yên tĩnh ở bên cạnh nhìn.

Lâm Hiểu Như lo anh chán nên có lúc sẽ cố ý dùng ngón tay đầy màu nước của mình bôi lên gò má anh, cũng có lúc sẽ chống cằm hỏi ý kiến của anh về bức tranh này.

Bởi vì Thẩm Tử Kiêu chẳng hiểu chút gì về mỹ thuật cho nên hơn nửa những gì anh nói đều là những lời nói nhảm lung tung. Lâm Hiểu Như cũng không ngắt lời, lắng nghe vô cùng chăm chú.

Nhưng cho đến một ngày, tin đồn với khí thế mạnh mẽ mà lại mãnh liệt không biết được dấy lên từ đâu.

Đều có liên quan đến Lâm Hiểu Như.

Nói bà ấy là tình nhân được bao nuôi của thương gia giàu có.

Nói bà ấy rõ ràng đã kết hôn nhưng vẫn không giữ chừng mực, mập mờ không rõ với một tên bác sĩ đâu đâu.

Nói bà ấy là bồ nhí được thăng chức hại chết vợ cả của người khác. Đều nói, sự việc đúng hay sai đều cần mắt thấy tai nghe.

Nhưng cho dù Lâm Hiểu Như là một người dịu dàng lương thiện như thế nào, cho dù bà ấy thật lòng thật dạ đối xử với mỗi người một cách chân thành như thế nào thì đứng trước những lời bàn tán vô căn cứ này, tất cả những điều đó đều bị hạ gục.

Trường học cũng uyển chuyển khuyên bà ấy từ chức bởi vì những lời bàn tán tiêu cực.

Kí ức của những đứa trẻ dễ bị xúi làm chuyện xấu thì luôn ngắn ngủi. Bởi bố mẹ hay nhắc đến, bọn họ bắt đầu coi những lời đồn đó làm trò đùa rồi đi lan truyền khắp nơi, hoàn toàn quên mất bản thân đã từng thích cô giáo đó bao nhiêu.

Lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, giống như một lưỡi dao giết người, không phải một nhát mất mạng, nhưng lại cực kì từ tốn dày xéo.

Sau đó, vào một ngày nào đó, Thẩm Tử Kiêu đánh nhau với đám loan truyền những tin đồn đó khắp nơi.

Đối phương nhiều người, một đám xông lên.

Đúng lúc Thẩm Tử Kiêu nghĩ nên đối phó với bọn chúng như thế nào thì bỗng nhiên nghe thấy giọng của một cô gái, vang lên giòn tan nơi đầu ngõ: “Xấu hổ thật đấy!”

Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Quần áo của cô gái đứng ở đầu ngõ sạch sẽ, răng trắng mắt sáng, khuôn mặt mềm mại dễ thương, nhưng dáng vẻ lại hơi quen không thể tả.

Cô giơ ngón trỏ ấn vào mắt mình, hơi kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ: “Ỷ đông hiếp yếu! Có xấu hổ hay không! Vô dụng thế!”

“Mày nói cái gì!”

Một tên béo đứng đầu cảm thấy mất mặt khi bị con gái mắng, cả mặt sưng đỏ lên, quơ nắm đấm muốn đánh cô.

Cô gái nhỏ cười hơi quay người lại, tránh đòn tấn công cồng kềnh, nắm lấy vai của hắn ta.

Sau đó…. tên béo bị cô gái đánh ngược lại một cách nhanh nhẹn dứt khoát, vì thế hắn ta vừa lau nước mắt vừa khóc huhu chạy về nhà.

Thấy tình hình không ổn, đám người lúc nãy còn khí thế bừng bừng nhao nhao nhìn nhau, sau đó chạy như ong vỡ tổ.

Đợi hết ồn, chỗ này chỉ còn lại Thẩm Tử Kiêu và cô gái đó, hai người nhìn nhau.

Thẩm Tử Kiêu nói: “Tôi chưa từng gặp cô.” “Bởi vì hôm nay tôi mới tới đây mà!”

Cô gái thoải mái cười, nhìn rất vui vẻ: “Tôi đến tìm mẹ mình, bố tôi nói hôm nay đón bà ấy về nhà!”

Thẩm Tử Kiêu nhăn mày: “Đón mẹ về nhà?” “Đúng thế!”

Cô gái nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, vỗ đầu: “Ấy, tôi phải đi rồi.”

Cô đi trước nhưng không quên quay về phía sau vẫy tay với Thẩm Tử Kiêu: “Tạm biệt nhé!”

Nhưng dường như nhớ ra gì đó, cô gái mới chạy về phía trước mấy bước bỗng nhiên lại quay trở lại, trịnh trọng nói: “Sau này đừng đánh nhau như thế nữa!”

Thẩm Tử Kiêu sững sờ.

Bộ dạng của con nhóc trước mặt lanh trí đáng yêu, âm đuôi của mỗi âm tiết đều cao lên. Lúc này cô lải nhải không ngớt:

“Bọn họ nhiều người thế à!”

“Nếu như nhất định phải đánh…Anh có thể thử đánh lén từng người một!”

“Như thế sẽ bị thương! Bị thương rất đau!”

Nói xong, cô gái tham sống sợ Thẩm Tử Kiêu không nghe lọt, lại nhấn mạnh hỏi: “Nhớ được chưa?”

Thẩm Tử Kiêu ngây ra một lúc sau đó cúi mắt. Không biết tại sao anh lại cười, sau đó nói: “Nhớ rồi.”

Sau này, Thẩm Tử Kiêu cũng không gặp lại cô gái đó nữa.

Lâm Hiểu Như cũng không biết từ khi nào đã rời khỏi thành phố đó.

Nhưng màu sắc bỗng nhiên xuất hiện trong đoạn kí ức đen trắng luôn khiến con người ta khó mà quên được.

Một là màu xanh lam dịu dàng như biển cả.

Một là màu đỏ bùng cháy như ánh nắng mặt trời.

***

“Cho nên cô giáo hồi đó luôn chăm sóc em chính là mẹ của Tô Linh?” Thẩm Tử Kiêu: “Ừ.”

Tuy nhiên anh cũng mới biết cách đây không lâu.

Thẩm Tử Sở dừng một chút, thở dài: “Chị hiểu rồi, chị sẽ để ý thêm chút tình hình bên Thiệu Quý Phương giúp em.”

Thẩm Tử Kiêu ngẩng mắt: “Cảm ơn.”

Sau khi Thẩm Tử Kiêu cúp máy, vừa hay nhìn thấy Tô Linh từ phòng ngủ lặng lẽ thò đầu ra.

Cả người Tô Linh trốn đằng sau cửa, dè dặt lộ ra một con mắt nhìn lén động tĩnh của Thẩm Tử Kiêu.

Giống như muốn nghe trộm.

Nhưng mà không kịp, nghe trộm thất bại.

Sau đó cô lại thử rụt đầu lại không một tiếng động.

Tô Linh giống như một con mèo xù lông: ‘Nghe trộm bị phát hiện rồi!’

Thẩm Tử Kiêu đi về phía cô, nhìn qua một lượt bộ áo bình thường mà Tô Linh mới thay, sau đó hỏi: “Muốn đi ra ngoài?”

Tô Linh cười: “Đúng thế.”

“Bởi vì ở dưới lầu có một con ruồi, có lẽ cần phải giải quyết.”

***

Tô Linh nhét đồng xu vào máy bán hàng tự động, sau đó cúi xuống nhìn lon coca mà mình chọn đang từ từ rơi xuống…cuối cùng kẹt ở trên đầu chỗ lấy đồ.

“…” Vận xui gì vậy.

Cô thở dài, đứng thẳng lên, xoa cổ tay của mình sau đó nhanh nhẹn dứt khoát gõ vào phía trên máy bán hàng tự động.

Cả máy bán hàng rung lên, ngay sau đó lon coca cũng bị lắc lư rơi xuống, lăn mấy vòng dọc theo chỗ lấy đồ nhẵn bóng.

Tô Linh một tay bật nắp, dáng người uể oải dựa vào máy bán hàng, một hơi uống hết coca, sau đó cô vừa lòng bóp bẹt lon rồi cầm lấy oden mình mới mua, ngồi xuống ghế ở trước cửa hàng tiện lợi.

Vừa mới chuyển nhà chưa lâu, thêm cả mấy nay nhiều việc cho nên tủ lạnh nhà Tô Linh chắc chắn rỗng tuếch. Lại cân nhắc việc mấy hôm này không thể ngày ba bữa đều đặt đồ ăn ngoài, vì vậy Tô Linh bèn mua vài đồ dự trữ ở cửa hàng tiện lợi gần đây.

Đồ đã mua xong từ lâu, chỉ có cô không vội về, ngược lại ung dung thong thả mua ít oden rồi ngồi ở chỗ gần cửa hàng tiện lợi.

Lúc Tô Linh cắn hết một miếng thịt viên, bỗng nhiên trước mặt có một người ngồi xuống.

Cô nhấc mí mắt lên nhìn.

Nam, ăn mặc sạch sẽ. Đeo đồng hồ, đồng hồ cũng rất đắt.

Tô Linh chống cằm, dời tầm mắt. Cô vừa nhai viên thịt trong miệng, vừa ung dung chơi điện thoại, dường như không định quan tâm.

Người đàn ông trước mặt nói: “Cô gái.” Tô Linh: “Không có wechat.”

Người đàn ông hơi cứng họng, sau đó âm thầm cười, lại nói: “Không phải, tôi là…” “Không đồng ý chào hàng.”

Người đàn ông giơ tay, xoa huyệt thái dương của mình, nói lại lần nữa: “Thưa cô, mời cô nghe cho rõ…”

Tô Linh cắm que không vào trong cốc giấy sau đó bỏ điện thoại xuống, giơ tay nhấc cằm cười, chầm chậm nói: “Hơn nữa không bằng lòng giúp anh.”

Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt lạnh đi, đôi mắt ban nãy còn tràn ngập sự ấm áp và ý cười trong phút chốc thêm chút mạnh mẽ: “Cô biết tôi đến đây để làm gì sao?”

“Kể từ ngày hôm qua, anh vẫn luôn lởn vởn dưới nhà tôi bằng chiếc xe cực kì đắt đỏ, trong đó còn xuống xe nhìn đồng hồ gọi điện thoại báo tin cho người khác vô số lần, cảnh sát còn chẳng theo dõi trắng trợn giống như anh.”

Tô Linh giơ tay ném cốc giấy, sau đó người dựa vào phía sau, uống coca chậm rì rì: “Nhưng mà, xem chừng không muốn theo dõi tôi à?”

Người đàn ông cười, đáp: “Đúng, nhưng mà chúng tôi cũng hi vọng cô Tô Linh có thể giúp một việc, như vậy đôi bên đều có lợi. Hơn nữa…”

Người đàn ông trước mặt nói đến đây, giọng điệu lấp lửng, liếc nhìn khuôn mặt Tô Linh bằng ánh hình hàm xúc: “Chúng tôi biết những chuyện phiền phức gần đây của cô Tô Linh, coi như là thù lao, chúng tôi vẫn có cách có thể giải quyết giúp cô.”

Tô Linh cụp mắt, ngón trỏ gõ vào mặt bàn giống như đang suy nghĩ gì đó, ngay sau đó, lông mi cô run lên, chầm chậm nói:

“Sao tôi tin anh có thể giải quyết phiền phức giúp tôi mà không phải lừa tôi chứ?”

Người đàn ông ngắm nghía chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, nhẹ ngẩng mắt lên, hếch cằm về phía chiếc xe của mình ở gần đó: “Chỗ này không tiện nói chuyện, hay là vào trong xe ngồi được không.”

Tô Linh không thèm ngẩng mắt: “Anh cho rằng tôi là học sinh tiểu học dễ lừa đến thế à? Nhỡ đâu anh muốn bắt cóc tôi hay có mưu đồ đen tối với tôi thì tôi lên xe anh không phải là tự chui đầu vào rọ à? Đến lúc đó khóc cũng không có chỗ để khóc.”

Người đàn ông cười: “Cũng đúng, là tôi suy nghĩ không chu đáo.”

Người đàn ông dựa vào phía sau, lấy ra thứ gì đó ở trong ngực sau đó đưa đến trước mặt Tô Linh: “Cô xem cái này.”

Tô Linh vừa cúi mắt liền nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đột nhiên xòe ra, nhanh nhẹn dứt khoát hướng về phía cổ Tô Linh để bóp.

“Bộp.”

Tô Linh còn không chớp mắt, cô nắm được cổ tay của người đàn ông một cách vô cùng chuẩn xác. Cô hơi cười, sau đó từ từ đứng lên, giọng điệu vẫn nhè nhẹ như trước: “Hơi nương tay chút đấy.”

Người đàn ông không kinh ngạc lắm mà cười lắc đầu, hiển nhiên là không nghiêm túc: “Cô Tô Linh, tôi biết cô biết ít thuật phòng thân, nhưng không có tác dụng lắm với tôi…”

Chữ “tôi” còn chưa nói xong, gáy của người đàn ông bỗng nhiên bị một bàn tay giữ chặt, sau đó tiện thể bị ấn xuống bàn một cách tàn nhẫn, trán bị đập vào mặt bàn hết lần này đến lần khác.

Woa.

Tô Linh xoa trán của mình. Nhìn thôi đã đau.

“Chậc.”

Thẩm Tử Kiêu nhăn mày, buông tay, nhìn hơi ghét bỏ: “Có phải anh ta không gội đầu?’

Tô Linh không nhịn được cười: “Anh hà khắc thật đấy.”

Người đàn ông đỡ trán ngẩng mắt nhìn một cách khó khăn, ánh mắt nhìn Tô Linh hơi tức giận: “Cô!”

“Chao ôi.”

Tô Linh buông đôi tay đang nắm người đàn ông ra, bĩu môi, dáng vẻ tội nghiệp: “Tôi còn lâu mới muốn đánh nhau với anh, tôi chính là một cô gái yểu điệu đó.”

Tô Linh rất biết cách làm người khác tức giận.

Ví dụ như bây giờ, cô vừa diễu võ giương oai hếch chiếc cằm nhỏ vừa giả vờ vô tội yếu đuối bắt nạt người ta bằng giọng nói, cố ý kích động người ta bằng những câu nói bậy.

Hiển nhiên người đàn ông bị cô chọc tức, cả mặt đều đỏ bừng cả lên.

Thẩm Tử Kiêu nắm lấy gáy của người đàn ông, túm lấy đầu anh ta, khiến người đàn ông nhìn thẳng vào mắt anh.

Thẩm Tử Kiêu: “Gọi điện thoại.”

Người đàn ông đau đớn giơ tay ấn vào gáy của mình, nói năng lộn xộn: “Điện, điện thoại gì.”

Thẩm Tử Kiêu cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Ai sai anh tới thì gọi cho người đó.”

Sắc mặt của người đàn ông liền trắng bệch.

Mà trong lúc giằng co, điện thoại để ở trong túi của người đàn ông vang lên.

Lông mày Thẩm Tử Kiêu hơi nhếch, anh giơ tay lấy điện thoại, từ từ ấn nút nghe dưới ánh nhìn hoảng loạn của người đàn ông, sau đó nhấn bật loa ngoài.

“Sao phải ác độc như vậy? Chẳng qua tôi chỉ muốn chào hỏi anh, không có ý xấu.”

Dường như người ở bên kia điện thoại biết người nhận điện bây giờ là ai, giọng điệu mang chút ý cười khiêm tốn.

Thẩm Tử Kiêu cười: “Cách chào hỏi rất đặc biệt đấy.”

Hiển nhiên người đàn ông trong điện thoại để ý lời châm biếm của Thẩm Tử Kiêu, anh ta thản nhiên nói: “Chỉ là tôi vừa hay thiếu một người vệ sĩ riêng, lại cảm thấy anh rất phù hợp nên muốn nói chuyện với anh, thuận tiện đưa cành ô liu.”

Thẩm Tử Kiêu buông đôi tay đang khống chế người đàn ông, sau đó kéo ghế ra chậm rãi ngồi xuống, “Nói chuyện như thế nào?”

“4 giờ chiều ngày mai, trang viên Minh Yến.”