Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 16




Trong cuộc đời hai mươi mấy năm nay của Thẩm Tử Kiêu, anh từng nắm dao, từng cầm súng.

Từng đánh nhau với tội phạm vô cùng hung ác, cũng từng cả người dính đầy máu tươi, bò dậy trong đống người chết, vô số lần đi qua cửa tử, quanh quẩn giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Người giống như anh, cảnh tượng nào cũng đã từng thấy.

Nhưng hôm nay, trong tình huống này, anh lại bị một cô gái nhỏ uống say đến mức không còn tỉnh táo ôm lấy cổ hôn trộm.

Thẩm Tử Kiêu cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi nước giặt thơm ngát của Tô Linh. Cả người cô mềm mại úp sấp dựa vào trên người anh, cánh tay mảnh khảnh để ở trên bả vai anh, dường như là biến anh trở thành một cái gối ôm, cả người bò lên trên đó.

Thẩm Tử Kiêu cắn răng, giơ tay ấn bả vai Tô Linh. Anh ra sức nhấn huyệt thái dương, giọng điệu nhẫn nhịn: “Tô Linh!”

Vốn dĩ Tô Linh được nâng niu chiều chuộng, khi không làm gì thì giống một cô bé ngọt ngào ngoan ngoãn, lúc này say rượu cả người mang theo sự yếu ớt mềm mại, càng khiến lòng người khác ngứa ngáy.

Cho dù năng lực tự chủ của Thẩm Tử Kiêu có mạnh đi nữa, nhưng cũng không phải là Liễu Hạ Huệ chính trực cho nên nhất định không thể để mặc cô được voi đòi tiên hết lần này đến lần khác.

Dường như Tô Linh có thể nhận ra được Thẩm Tử Kiêu gầm lên với mình. Cô lập tức rụt cổ lại, thu hai tay về, ngoan ngoãn chống vào ghế xe. Sau đó cô chớp mắt, bĩu môi, khóc huhu: “Anh hung dữ với tôi huhu!!”

“….”

Việc này hoàn toàn nằm trong điểm mù kiến thức của Thẩm Tử Kiêu.

Mấy năm nay, thứ mà Thẩm Tử Kiêu học toàn là nhắm trúng đầu của địch như thế nào, một phát chính xác làm hắn ta mất mạng.

Nhưng không có ai dạy anh nên đối phó với một cô gái nhỏ nũng nịu vô cùng thành thục, uống say cần người dỗ như thế nào cả.

Đây quả thực là tử huyệt của anh.

Tô Linh với vành mắt hồng hồng nhìn Thẩm Tử Kiêu, còn cái được cái chăng rụt bả vai, nhìn đáng thương cực kì.

Thẩm Tử Kiêu: “…” Thôi bỏ đi, nhận thua.

Thẩm Tử Kiêu thở dài, giơ tay xoa đầu Tô Linh giống như vỗ về, đè thấp giọng nói của mình, khiến nó nghe có thể ôn hòa hơn chút: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên hung dữ với cô.”

Tô Linh giang hai tay, nhích lên phía trước: “Ôm!”

Thẩm Tử Kiêu cảm thấy huyệt thái dương của mình đang đập thình thịch. Hành động này gọi là gì?

Đây gọi là được nước lấn tới.

Nhưng anh vừa ngẩng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Tô Linh.

Mắt cô giống như lấp lánh ánh sáng, trong đồng tử màu đen của cô có thể nhìn thấy bóng của anh cực kì rõ ràng.

“....”

Thẩm Tử Kiêu ngẩng mắt, sau đó im lặng, để người hơi nghiêng về phía trước.

Người Tô Linh mềm nhũn hướng về phía trước, cả người lại dựa vào người Thẩm Tử Kiêu. Cô hài lòng để mặt mình vào hõm vai của Thẩm Tử Kiêu, cả người mềm nhũn giống như không xương.

Thẩm Tử Kiêu cảm thấy đau đầu.

Anh không biết những phẩm chất ‘ác độc, vô tình, tàn nhẫn, cố tình gây sự, cay nghiệt hà khắc’ tốt đẹp bị Trần Khải chỉ vào mũi mắng trước đây của mình tại sao lại không có cái nào có thể lấy ra sử dụng trước mặt Tô Linh.

Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ của Tô Linh vang lên: “Tôi hơi đói.”

Cô vừa khóc đến đói bụng, vừa bố vào hõm vai Thẩm Tử Kiêu, sau đó mở miệng cắn một miếng ở trên vai anh.

Thẩm Tử Kiêu hơi nhăn mày, vô thức nhấc tay để ra sau lưng Tô Linh.

Tô Linh cắn không sâu lắm, nhưng hơi thở của cô lại vô cùng rõ ràng ở bên cổ Thẩm Tử Kiêu.

Sự trêu chọc không tên.

Thẩm Tử Kiêu nắm chặt tay, giơ tay ấn bả vai của Tô Linh, nhẹ nhàng đẩy ra: “Cô biết tôi là ai không?”

Tô Linh dụi mắt, sau đó ngẩng đầu áp sát vào mặt Thẩm Tử Kiêu. Cô cắn môi cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh, ngay sau đó, vỗ tay cười: “Biết chứ!

Thẩm Tử Kiêu!”

Sau đó lại bổ sung một câu: “Người mẫu thạch cao sống!”

Lúc Tô Linh nói, từng chữ đều hơi kéo cao âm cuối. Cô nói xong câu đó còn hơi ngẩng mặt lên, vẻ mặt ‘tôi nói đúng rồi, tôi thật giỏi, mau khen tôi.’

Thẩm Tử Kiêu không động đậy, chỉ im lặng không nói gì nhìn cô.

Ngay sau đó, anh thẳng người, quay người đẩy cửa xe chỗ tay lái đi ra ngoài.

Thẩm Tử Kiêu dựa vào cửa xe, nghiêng đầu, cụp mí mắt, rút thuốc từ trong bao ra, châm thuốc.

Vệt đỏ nơi đầu ngón tay khi sáng khi tối.

Từ trước đến nay Thẩm Tử Kiêu luôn là người rất rõ ràng bản thân muốn làm gì, muốn thứ gì.

Nhưng không biết tại sao ban nãy có rất nhiều khoảnh khắc, anh phát hiện tư duy mạch lạc vô cùng rõ ràng và tỉnh táo của chính bản thân mình lại trở nên hỗn độn trong phút chốc như vậy.

Dường như có thứ gì đó trong lúc vô ý đã trắng trợn xông vào, diễu võ giương oai muốn chiếm lấy chỗ đứng.

Việc muốn làm, với thứ muốn có, dường như đã xuất hiện sự thay đổi.

Anh có thể biết rất rõ ràng ý nghĩ bỗng nhiên nảy ra trong đầu mình khi Tô Linh lúc nãy làm mưa làm gió diễu võ giương oai.

May là bản thân đến kịp lúc, hơn nữa đưa cô đi. Thẩm Tử Kiêu cúi mắt, đã hút hết một điếu thuốc.

Anh đứng thẳng người, dập thuốc, kiếm một cái thùng rác gần đó vứt đi.

Khi quay vào trong xe lần nữa, hiển nhiên Tô Linh đã nháo đủ rồi, cả người mềm mại nằm bò ở ghế sau. Thấy Thẩm Tử Kiêu vào, cô mới hơi hơi cử động đầu.

Thẩm Tử Kiêu cài dây an toàn, khởi động xe.

Tô Linh giơ tay, vén tóc ở trên mặt mình ra sau tai, giọng hơi nũng nịu: “Tôi cảm thấy hình như bản thân hơi say rồi.”

Không chỉ hơi chóng mặt, còn nói hơi ngọng. Thẩm Tử Kiêu nhìn cô: “Cô cũng biết.”

Tô Linh giơ tay ôm mặt, huhu nói: “Nhưng mà tôi không kiềm chế được mà!” Thẩm Tử Kiêu nhếch mí mắt, lạnh nhạt nói: “Nên được dạy dỗ lâu hơn chút.”

Xe duy trì tốc độ chạy trên đường, phong cảnh bên ngoài cửa sổ chạy về phía sau. Lúc này đã gần hoàng hôn.

Lâu rồi người ở ghế sau không nói gì. Thẩm Tử Kiêu nhìn từ gương chiếu hậu.

Dường như Tô Linh cảm thấy nằm bò hơi không thoải mái cho nên cô không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, thành thục ôm lấy chân, rụt thành một cục làm tổ ở trong góc ghế sau đó đặt cằm lên trên đầu gối.

Nhìn qua chính là một cục nho nhỏ.

Nhưng mà vẻ mặt lúc này của Tô Linh không hoạt bát sôi nổi như lúc nãy. Cô cúi mắt, vùi đầu vào hai đầu gối, bả vai hơi rung rồi bỗng nhiên khóc thút thít.

Cô nói: “Tôi làm chuyện gì cũng không xong.”

***

Tô Linh mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy bản thân đang đứng trước một vòng quay ngựa gỗ đang phát ra âm thanh nhẹ nhàng, sắc trời xung quanh là màu vàng trắng ấm áp hạnh phúc, giống như là một vầng sáng mơ hồ không rõ bao lấy tất cả mọi người.

Từng chú ngựa gỗ xoay vòng lướt qua, trước mặt lần lượt hiện lên những gương mặt quen thuộc với chính mình.

Bố, còn có mẹ.

Dường như bọn họ giang vai ra mà không hề có bất cứ sự trói buộc nào, cười vẫy tay với cô ở trên vòng quay ngựa gỗ.

Tô Linh có thể nghe thấy tiếng cười của họ, tiếng của dòng người nhộn nhịp tụ họp lại với nhau.

Tô Linh đứng ở ngoài hàng rào sắt nhìn họ, giống như một phụ huynh đứng đợi con mình đang chơi thỏa thích.

Cảnh tượng vui vẻ.

Nhưng bỗng nhiên, tiếng của dòng người càng ngày càng lớn. Không biết tại sao, trời đất quay cuồng, khi ngẩng mắt lên lần nữa thì trên vòng quay ngựa gỗ đã không còn một ai.

Xung quanh vẫn là dòng người nhộn nhịp, nhưng cô nhìn trái nhìn phải, hét to lại vẫn không tìm thấy bố mẹ mình.

Tô Linh cảm thấy mũi cay cay, sau đó cô chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc thút thít.

Vầng sáng xung quanh từ màu vàng trắng sáng rực dần dần trở thành mây mù màu đen. Tất cả cảnh tượng trở nên trong suốt, mây mù dần dần lui về phía cô, cuối cùng chỉ để lại khoảng trống ở dưới chỗ chân cô đang đứng.

Sau đó, Tô Linh bỗng nhiên ngửi thấy thoang thoảng mùi anh đào trộn lẫn với hoa cúc dại.

Mây mù xung quanh dường như tan đi, trước mắt xuất hiện một con đường nhỏ tràn ngập hoa cúc dại. Tô Linh đứng lên, thuận theo đó đi lên. Cô thất thần nhìn thấy một cậu bé.

Cậu mặc đồng phục của học sinh cấp ba, nhưng chỗ khuỷu tay, đầu gối và trán đều trầy xước và bầm, áo đồng phục sạch sẽ cũng dính những vệt máu loang lổ.

Cậu bé quay người, nhìn Tô Linh.

Không biết tại sao, cả người cậu tỏa ra sự ác độc nhưng Tô Linh lại hoàn toàn không sợ chút nào.

Cậu bé nhăn mày, hỏi: “Lạc đường à?” Tô Linh khụt khịt: “Em lạc mất bố mẹ.”

Cậu bé giơ tay về phía cô, nói: “Anh dẫn em đi.”

Khi Tô Linh nắm lấy bàn tay của cậu bé, tất cả mọi thứ xung quanh quay cuồng, dường như chớp mắt biến thành bóng tối.

Sau đó, lộ ra một tia sáng từ trong bóng tối. Tô Linh tỉnh lại.

Những cảm giác vụn vặt không ổn lắm.

Tô Linh còn những nhớ kí ức nhỏ nhặt vụn vỡ, ví dụ như Thẩm Tử Kiêu đưa mình rời khỏi quán rượu đó, sau đó ở trên xe, hình như anh quay đầu nói gì đó với mình.

Sau đó nữa, hình như còn vài cảnh tượng vụn vặt.

Tô Linh gõ đầu. Dựa theo trí nhớ của mình, cô có thể mơ hồ nhớ lại mấy đoạn ngắn.

Ví dụ như... “Tỉnh rồi.”

Thẩm Tử Kiêu đã nghe thấy động tĩnh ở bên trong từ lâu. Khi anh cầm cốc nước đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một cái ổ to ở trên giường.

Tô Linh giấu cả người mình vào trong chăn, xấu hổ đến mức không dám lộ mặt. Nghe thấy giọng nói của Thẩm Tử Kiêu, cả người cô lập tức nổi da gà, giọng

nói cao lên mấy tông: “Aaaa tôi chưa tỉnh!!” Thẩm Tử Kiêu nhướng mày.

Xem ra vẫn còn nhớ rõ chút chuyện.

Thẩm Tử Kiêu tới gần, cúi người đặt nước lên tủ đầu giường. Anh vỗ cái chăn bị quấn thành một cục tròn, nói: “Đi ra uống nước.”

Tô Linh hơi kháng cự, sau đó không chống cự được việc bên trong hít thở không nổi nên lặng lẽ thò đầu ra ngoài. Sau đó cô chìa đôi tay nhỏ ra len lén cầm cốc nước, hai tay ôm lấy, uống từng ngụm từng ngụm nước nhỏ.

Cô lặng lẽ ngẩng mắt liếc nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau đó cô tinh ý phát hiện ra chỗ hõm vai của anh có một vết cắn.

Thẩm Tử Kiêu nhướng mí mắt, đôi mắt hẹp dài híp lại liếc nhìn cô, không nói gì.

Tô Linh: “...” Tôi biết rồi.

Nhưng cô vẫn chuẩn bị thử trốn tránh trách nhiệm, vậy nên nhanh trí nói: “Chắc chắn là Nhị Ma Tử cắn! Quá đáng thế! Bây giờ tôi liền nhốt nó vào nhà vệ sinh cho nó ngửi hộp cát của chính nó.”

Nói xong liền đặt cốc nước xuống, đứng lên chuẩn bị mượn cớ đi tìm hộp cát để chạy thoát khỏi hiện trường vụ án.

Nhưng mà tại đứng lên quá vội, thêm cả tác dụng phụ của loại rượu mạnh đó còn chưa tan nên cô mới đứng xuống sàn thì chân liền mềm nhũn, cả người bổ nhào về phía trước.

Thẩm Tử Kiêu ngẩng mắt, chìa tay, đỡ lấy tay của Tô Linh.

Bởi vì do trọng tâm của cơ thể nên cả người của Tô Linh hơi dựa vào người Thẩm Tử Kiêu. Tư thế trước mắt có vẻ mập mờ khó hiểu.

Nhưng Thẩm Tử Kiêu giống như không có cảm xúc gì, giọng nói của anh cũng nhàn nhạt: “Ngồi về chỗ.”

Tô Linh chậm rì rì bò trở lại giường, chôn mặt ở trong gối. Một lúc sau, cô lặng lẽ hơi ngẩng đầu lên.

Cô cảm thấy, nếu đã tránh cũng không thể tránh thì chi bằng thẳng thắn xin lỗi. Dù sao con người hoặc là mười mấy năm, luôn có lúc mất mặt mà.

Vì vậy cô thăm dò: “Thế, việc vết cắn...” “Cô nói đúng lắm.”

Thẩm Tử Kiêu đứng lên, mắt hơi cúi xuống, sau đó thoải mái nói: “Mèo cắn.”

Cho đến tận sau khi Thẩm Tử Kiêu đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa thay cô, Tô Linh vẫn chưa hết bàng hoàng được.

Lúc Thẩm Tử Kiêu nói, âm đuôi mỗi chữ đều trầm thấp từ tính, tê dại, giống như chiếc lông vũ trêu ghẹo đáy lòng người khác.

Tô Linh luôn cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập một cách kịch liệt bất thường.

Thậm chí trong đầu cô cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng nhịp đập nặng nề và âm thanh buồn bã.

“. ” Cảm giác không đúng lắm!!

Tô Linh lại rụt đầu vào trong chăn, mò lấy điện thoại ở bên cạnh gối.

Tốc độ lan truyền sự việc ngày hôm qua còn nhanh hơn cả bản thân nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn lại có rất nhiều người đến hỏi han ân cần.

Cố Như Hạ phản ứng dữ dội nhất, thậm chí còn hóm hỉnh nói không ngừng như hát tấu, gom hết tổ tiên mấy người có mưu đồ bất chính đó mắng một lượt.

Thật quan tâm cho mình biết bao! Tình bạn cảm động biết bao!

Vì thế Tô Linh trả lời tin nhắn của Cố Như Hạ, báo bình an. Tô Linh: [Tớ không sao rồi cục cưng!]

Cố Như Hạ rep lại rất nhanh.

Cố Như Hạ: [Tớ biết, loại người như Thẩm Tử Kiêu sao có thể để cậu gặp chuyện được. Cho nên tớ là giả vờ an ủi để thể hiện tình bạn thân của chúng ta một chút.]

Cố Như Hạ: [Nhưng mà nếu Thiệu Quý Phương biết chuyện này, e chừng sẽ tức đến ói máu mất hahahaha.]

Tô Linh nhìn thấy dòng này bỗng nhiên sững sờ. Cô buông điện thoại xuống, nhấn huyệt thái dương của mình điều chỉnh lại mạch suy nghĩ.

Sau khi tự bản thân yên tĩnh một lúc, mạch suy nghĩ của Tô Linh cũng bắt đầu từ từ rõ ràng.

Hôm qua, là ngày thứ ba Thẩm Thử Kiêu vừa mới bị thương.

Cho dù năng lực khôi phục mạnh đi nữa thì vết thương như thế cũng không thể nào khôi phục lại được như ban đầu, thậm chí phải vẫn ở trạng thái khá nghiêm trọng.

Với tình trạng sức khỏe như vậy, rốt cuộc Thẩm Tử Kiêu đến chỗ đó như thế nào, phá cửa sổ đó, sau đó lại đưa mình trở về nhà nữa?

Huống hồ Thẩm Tử Kiêu từng nói, tình trạng hiện giờ của anh không phù hợp để xuất hiện tại nơi công cộng lắm bởi vì rất có khả năng anh bị phát hiện hành tung, bị người khác báo thù.

Nhưng việc hôm qua xảy ra sao có thể không thu hút sự chú ý của người khác được, huống chi người có thù tất báo như Thiệu Quý Phương, Thẩm Tử Kiêu đắc tội với bà ấy nên rất có khả năng đã liên lụy khiến bản thân có thêm nhiều rắc rối hơn.

Tô Linh rũ mắt, lại cầm lấy điện thoại, hơi siết chặt bàn tay.

***

“Chị cũng nghe chuyện đó rồi, nếu em gặp phải chuyện lớn như vậy chị có thể cũng giúp em bịt tin lại.”

Thẩm Tử Sở nhăn mày, nói: “Bên bố mẹ e rằng mấy hôm nữa sẽ biết chuyện của em, đến lúc đó em định chuẩn bị thế nào.”

Thẩm Tử Kiêu đứng trước cửa sổ phòng khách, cúi mắt nhìn từng đợt xe đi vào tiểu khu dưới tầng. Anh hơi ngẩng mắt, lạnh nhạt nói: “Vậy thì cho biết.”

Thẩm Tử Sở đành chịu, “Em không sợ bọn họ trói em về à.”

Thẩm Tử Kiêu mặc áo sơ mi màu đen, xắn cổ tay áo, hai cúc áo mở ra, vừa tùy ý nhưng lại mang khí chất anh hùng. Dường như anh cười, giọng điệu thờ ơ: “Họ làm không nổi.”

“Em thì tự tin rồi.”

Thẩm Tử Sở cười nhạo, sau đó tò mò hỏi: “Nhưng mà, sao tự nhiên em đổi ý, chẳng lẽ... em muốn giúp con nhóc đó thật?”

Nói đến đây, Thẩm Tử Sở thở dài, nói: “Những chuyện nơi nhà quyền quý phức tạp hơn em nghĩ. Nếu em muốn báo ân thì chuyện hôm qua đã đủ rồi, nhưng không đến mức...”

“Em không phải vì trả ơn cho Tô Linh.” Thẩm Tử Kiêu rũ mắt, từ từ nói: “Là vì trả ơn cho mẹ Tô Linh.”

Thẩm Tử Sở sững sờ: “Là sao?”

***

Với thân phận là con trai một của nhà họ Thẩm, Thẩm Tử Kiêu từ trước đến nay đều là một người thần bí.

Chưa từng ai thấy anh tham dự bất kì một buổi gặp công khai nào, cũng chưa từng ai nhìn thấy dáng hình anh, thậm chí đến cả tên cũng chưa từng lộ ra bên ngoài.

Hầu như bên ngoài bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc có tồn tại người này hay không.

Nhưng những người biết ít nội tình đều rõ nhà họ Thẩm tại sao phải giấu kín đứa con trai này của mình như vậy.

Thực ra vốn dĩ Thẩm Tử Kiêu có một người anh trai sinh đôi, tên là Thẩm Tử Tần.

Chỉ có điều bởi vì sự thất trách của bảo mẫu nên vào năm ba tuổi cậu bé đã bị bọn buôn người bắt cóc, đợi đến khi phía cảnh sát thành công tìm thấy Thẩm Tử Tần thì cậu bé đã không may qua đời do sự lơ là của bọn chúng.

Nhưng phía cảnh sát sau đó đã điều tra đầu đuôi ngọn ngành của vụ án, phát hiện việc Thẩm Tử Tần bị lừa bán thực ra không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Mà là một người chú của Thẩm Tử Tần đã tỉ mỉ tính kế.

Lúc Thẩm Tử Kiêu ra đời, vợ chồng nhà họ Thẩm bởi vì sự cố ngoài ý muốn của đứa con trai lớn của mình nên đã bí mật đưa anh đến thành phố khác, giao anh cho một bà con họ hàng xa thân thích tin cậy nuôi dưỡng.

Bởi vì sợ khiến người ta nghi ngờ nên đến cả số lần đến thăm con của họ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng là chị, Thẩm Tử Sở lại thường xuyên lén lút đến thành phố mà Thẩm Tử Kiêu sống để thăm anh.

Cho đến khi Thẩm Tử Kiêu trưởng thành đến nước M, nhà họ Thẩm mới để lộ tin mình có một đứa con trai ra bên ngoài.

Tuổi thơ của Thẩm Tử Kiêu, nói tốt cũng đúng, mà nói không tốt cũng đúng.

Thẩm Tử Kiêu cũng chưa từng trải qua chuyện đó, bị người khác trách móc nặng nề hay là bị sỉ nhục.

Bởi vì tính anh từ nhỏ đã mạnh mẽ, thêm cả trưởng thành sớm hơn so với các bạn cùng tuổi nên cho dù có đi đến đâu thì anh cũng nổi bật, được nhiều người vây quanh.

Nhưng mỗi người khi còn bé đều hi vọng có được sự quan tâm của người khác.

Người bà con họ hàng xa chưa từng chỉ trích việc ăn mặc của anh, nhưng lại chưa từng coi anh là người nhà.

Bọn họ sẽ không quan tâm vết thương ở trên đầu gối của Thẩm Tử Kiêu, cũng sẽ không quan tâm vết sẹo ở trên trán anh.

Cho dù Thẩm Tử Kiêu sốt cao 39 độ, bọn họ cũng chỉ vỗ vai anh rồi nhét cho anh một đống tiền, bảo anh đến phòng khám nhỏ tiêm.

Bọn họ chỉ có trách nhiệm nuôi Thẩm Tử Kiêu. Chứ không hề có trách nhiệm coi anh là người nhà.

Thực ra đây là một việc rất bình thường. Không ai bắt buộc phải trao toàn bộ sự chân tình và thành tâm của mình cho người không quan trọng.

Người họ hàng không hề có lỗi với anh, cho nên anh cũng không cần phải khiển trách họ. Bọn họ sẵn lòng tiêu tốn sức lực để nuôi một người không thuộc trách nhiệm của mình đã là một việc đáng để cảm ơn rồi.

Nhưng trẻ con đều cần được quan tâm.

Lúc học tiểu học Thẩm Tử Kiêu cũng từng ngây thơ đánh nhau với bạn, cố ý khơi mào chuyện xấu ở trong trường để thầy giáo gọi phụ huynh đến.

Sau đó tất cả các bạn học gây chuyện đều lần lượt được người nhà đón đi. Chỉ còn lại một mình anh.

Thầy giáo chủ nhiệm xoa đầu nói: “Thôi bỏ đi, em về nhà đi.”

Thẩm Tử Kiêu lại ở lì trong phòng làm việc của thầy chủ nhiệm không muốn đi.

Thầy giáo chủ nhiệm gặp phải học sinh cứng đầu, mép tóc cứng trên cái đầu vốn hói của ông bị ép đến mức lại bắt đầu lùi về phía sau.

Cho đến khi có một người phụ nữ ấm áp ngồi xổm xuống trước mặt anh nói: “Có phải em không muốn về nhà không?”

Thẩm Tử Kiêu mím môi.

Người phụ nữ đó vỗ đầu anh, nói: “Nhưng mà đã tối rồi, em phải ăn bữa tối, nếu không ăn sẽ đói bụng đấy.”

Thẩm Tử Kiêu vẫn bướng bỉnh không trả lời.

Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn anh rất lâu. Sau đó bà ấy híp mắt cười, giơ tay về phía anh: “Thế có muốn đi về cùng cô giáo không, cô làm món em thích ăn nhé.”

Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu trắng, khi gió thổi qua, cả người bà được bao phủ trong vầng sáng êm dịu.

Thẩm Tử Kiêu biết cô giáo này.

Bà ấy họ Lâm, dạy mĩ thuật, nói chuyện luôn dịu dàng. Bà ấy sẽ yên tĩnh chống cằm, nghe lời nói trẻ con của mỗi đứa trẻ một.

Bà ấy là một người dịu dàng.

Cũng là người dành tất cả sự quan tâm cho Thẩm Tử Kiêu trong toàn bộ thời thơ ấu của anh.