Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 14




Kể từ sau khi Tô Linh rời khỏi biệt thự Tô Minh, có một khoảng thời gian rất dài Tô Phó Thần đều ở tại phòng nghỉ của công ty.

Hôm nay quay về, coi như là lần đầu sau hơn một tháng qua.

Biệt thự Tô Minh lớn như vậy, cho dù là đồ trang trí hay là phong cách của biệt thự thì đều do nhà thiết kế chuyên nghiệp dày công tạo ra, thế nhưng lại bố có chút hơi ấm nào, trông càng giống như một cái quan tài kín không có kẽ hở, có thể bức chết người đang sống sờ sờ.

Khó khăn lắm Tô Phó Thần mới trở về một chuyến, chỉ là bởi vì có một tập văn kiện cần đang để ở nhà.

Sau đó vừa mới đến biệt thự Tô Minh thì liền phát hiện có người hầu đang bận tới bận lui lên xuống chuyển đồ, xếp đầy đồ linh tinh trong sân vườn, hơn nửa là những bảng vẽ và thuốc màu. Còn có từng chồng tranh màu nước lúc này đã dính bùn đất dúm dó xếp cùng với nhau giống như những tờ giấy nháp vậy.

Tô Phó Thần nhận ra, đây là tranh của mẹ Tô Linh.

Tô Phó Thần giận tái mặt, bảo người hầu dừng lại: “Là ai bảo mấy người động vào những đồ này?”

Những người hầu đang bận tới bận lui chuyển đồ nghe thấy câu này, phút chốc đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám đứng ra mở miệng trả lời.

“Là ta bảo người dọn dẹp.”

Một bà lão ăn mặc lộng lẫy từ trong biệt thự bước ra, tuổi tác nhìn qua khoảng chừng hơn 70 tuổi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn. Bà ấy đi đến phía trước Tô Phó Thần, nhíu mày, dùng mũi giày của mình đá chồng bảng vẽ đó một cách chán ghét.

Môi Tô Phó Thần căng ra, anh ấy cúi đầu, giọng điệu lễ phép có chút xa cách: “Bà ngoại.”

Thiệu Quý Phương được nuôi ở trong nhà có quyền thế từ bé đến lớn, qua bao nhiêu năm như vậy, cho dù tuổi đã cao nhưng bà ấy vẫn coi trọng vẻ bề ngoài. Lúc này hai tay bà ấy để đằng sau lưng, đứng thẳng, nhìn qua trái lại vô cùng có sức sống.

Bà ấy giống như những kiểu tiểu thư nhà quyền quý ăn sâu từ trong máu, thứ bình thường quan tâm nhất chính là nghi lễ trong giới nhà quyền quý, cùng với sự phân biệt địa vị cao thấp của địa vị gia đình. Cho dù không lo cơm áo gạo tiền, nhưng cũng khá mẫn cảm với chữ ‘tiền’ này.

Tô Phó Thần từ nhỏ đã không thân với bà ấy, nhưng cũng không đến mức không còn sự lễ phép.

“Phó Thần, vào rồi nói.”

Thiệu Quý Phương quay người, vẫy vẫy tay, ra hiệu Tô Phó Thần đi theo.

Vào trong phòng, anh ấy phát hiện có rất nhiều người ngồi ở trên sô pha ở trong phòng khách, không có chỗ nào là không có những cổ đông lâu năm trên bậc cha chú. Lúc thấy Tô Phó Thần vào, bọn họ phút chốc chuyển ánh nhìn về phía anh ấy.

Thiệu Quý Phương ngồi vào giữa mấy người đó, nhấc chén trà ở trên bàn trà lên, nhẹ cọ vào miệng chén bằng nắp, chậm rì rì nói: “Phó Thần, năm đó bố cháu lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nếu như không phải dựa vào sự giúp đỡ của mẹ cháu và những cổ đông lâu năm này thì e rằng làm thế nào cũng không thể làm ra được gia sản lớn như thế này. Ta nhiều năm nay không cầu bố cháu có thể uống nước nhớ nguồn, chỉ cầu anh ta có thể biết cái gì được gọi là cảm ơn.”

Tô Phó Thần cúi mắt: “Bố vẫn luôn vô cùng cảm ơn bà ngoại.” “Cảm ơn?”

Thiệu Quý Phương hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà xuống, có vài giọt trà nóng rơi xuống mặt bàn. Sắc mặt bà ấy xấu đi, giọng điệu hơi ác liệt: “Nếu như anh ta biết cảm ơn, thì sẽ mang hồ ly tinh đó về nhà sau khi mẹ cháu mới mất chưa đầy một năm sao?”

“Ta thấy bố cháu bị quỷ ám rồi! Mấy năm nay lại rất biết lo liệu cho con hồ ly tinh đó! Nếu như không phải bà ngoại của cháu đây mạnh mẽ chống đỡ đòi lại công bằng cho cháu, chắc chắn ngày mai doanh nghiệp Tô Minh sẽ đổi tên họ thành Lâm!”

Khi nói chuyện, khí thế của Thiệu Quý Phương rất dồi dào, giọng điệu từng câu khi nói đều mang theo sự kích động, cho dù không nhìn sắc mặt của bà ấy thì cũng có thể nghe ra sự tức giận và căm ghét như đang nghiến răng nghiến lợi.

Câu trả lời của Tô Phó Thần vẫn thản nhiên như cũ: “Tô Linh không muốn cổ phần đó.”

Thiệu Quý Phương giơ tay đập bàn, chén trà rung lên, lại rơi ra vài giọt trà: “Cháu còn nói giúp con hồ ly tinh nhỏ đó! Cô ta thì nhanh trí, ầm ĩ như vậy làm tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Tô chúng ta ép con nhóc hoang đó đi bởi vì chút ít cổ phần!”

Người cậu vẫn luôn không phát biểu ý kiến ở bên cạnh lúc này thấy tâm trạng của Thiệu Quý Phương kích động liền ho khan một tiếng, tiếp đó thong thả nói: “Phó Thần, vẫn là bà ngoại cháu hao tâm tổn trí thay cháu, dù sao Tô Linh quả thực không phải là người dễ đối phó. Suy cho cùng thứ mà bố cháu để lại cho đôi mẹ con nhà đó không chỉ có mỗi là cổ phần.”

Tô Phó Thần đã hiểu mục đích đến của mấy người này. Anh ấy cười một cách khó hiểu, không biết là nụ cười trào phúng hay là nụ cười bất đắc dĩ: “Ý của cậu là, những bất động sản đó?”

Chắc chắn bố đã đoán ra cổ phần trong tay Tô Linh sẽ không quá an toàn cho nên trên di chúc đã để lại cho cô bất động sản ở vài nơi.

Vốn là mấy nơi nhỏ không quan trọng gì, nhưng mấy năm gần đây bất ngờ lại có giá trị.

Thiệu Quý Phương lặp đi lặp lại một hồi, cảm xúc cũng đã bình tĩnh hơn nhiều rồi. Bà ấy uống ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: “Phó Thần, không phải ta ích kỷ. Tất cả những gì ta đang làm đều là lo nghĩ cho cháu, cháu cũng biết, bố cháu ra đi đột ngột, biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm như hổ đói. Nếu những thứ này không thể nằm trong tay cháu, e rằng con đường sau này của cháu sẽ được không bằng phẳng.”

Tô Phó Thần nhìn đám người ở trước mặt.

Bọn họ ai nấy đều đường đường chính chính, áo mũ chỉnh tề thêu dệt lên lời nói dối ba hoa chích chòe, làm Tô Phó Thần tưởng rằng tất cả những thứ mưu kế này đều có lợi cho anh ấy.

Trên thực tế, chẳng qua là cần một cái cớ hợp lý, để thỏa mãn lòng riêng của bọn họ.

Chỉ là có câu nói đúng.

Sự ra đi đột ngột của bố, cho dù Tô Phó Thần có tài như thế nào đi nữa thì cũng tạm thời không thể nào gợi được chút sóng gió gì từ trong tay đám cổ đông lâu năm này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Tô Phó Thần cúi mắt, vô cùng hòa nhã lạnh nhạt nói: “Bà ngoại chuẩn bị làm như thế nào thế?”

Thiệu Quý Phương nhìn sang bình thản ung dung nói: “Người đều là do bị ép cả, nếu không cháu cho rằng Tô Linh sao lại ngoan ngoãn đưa cổ phần cho cháu chứ?”

Mắt Tô Phó Thần hơi tối đi.

Nhưng lúc này, người hầu bên cạnh cung kính lễ phép đi tới, cúi người hỏi: “Bà Thiệu, đồ trong phòng của bà ấy….”

Thiệu Quý Phương vẫy tay, “đều vứt hết.” Bàn tay của Tô Phó Thần nắm chặt.

Thiệu Quý Phương ngẩng mắt, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt không có biểu cảm gì của Tô Phó Thần, hỏi: “Dù sao thì biệt thự Tô Minh là chỗ của cháu, nếu cháu có ý kiến thì thôi.”

Tô Phó Thần cười, giọng điệu ôn hòa: “Không có ý kiến gì.”

***

Thực tế chứng minh, khát vọng sinh tồn của con người là vô cùng to lớn.

Ví dụ như Cố Như Hạ, người mà từ trước đến nay đều yếu thể thao, sau khi biết đầu đuôi sự việc thì tốc độ kéo Tô Linh thoát khỏi hiện trường xảy ra vụ việc quả thực có thể so với dũng sĩ của olympic bây giờ.

Tô Linh vừa cắn oden mua ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu của mình, vừa nói không rõ: “Cậu không tham gia olympic quả thật đáng tiếc.“

Cố Như Hạ vừa che đậy lương tâm nhỏ bé của mình, vừa vỗ ngực một cách lo sợ, thở hổn hển: “Mẹ nó đừng nói xàm, olympic là thi đấu, tớ lúc nãy là chạy trối chết.”

Nhìn Cố Như Hạ có vẻ khá bình tĩnh rồi, Tô Linh một miếng cắn nốt viên cá cuối cùng rồi vứt cốc không vào trong thùng rác, duỗi cái lưng mỏi sau đó giơ tay ra túm lấy cô ấy: “Đi thôi, lên. Ngày hè nóng nực, cậu để tớ đứng ở dưới lầu gọi muỗi à?”

Ai biết được chân của Cố Như Hạ giống như được đóng đinh ở trên đất, cả người chết dí ở nguyên tại chỗ, cho dù Tô Linh lôi thế nào cũng không nhúc nhích.

Tô Linh quay đầu nhìn, thấy cả mặt Cố Như Hạ đều là khát vọng sinh tồn cực kì bi thương.

Cố Như Hạ nước mắt nước mũi nói: “Tớ không lên, đáng sợ quá. Tớ cảm thấy tớ vừa lên lầu đẩy cửa ra thì sẽ bị ám sát tàn nhẫn. Cậu biết đấy, tớ còn trẻ không muốn chết sớm, trừ khi là chết khi buông thả dục vọng trên giường, không thì tớ không chấp nhận bất kì cách chết nào khác.”

Tô Linh rũ mí mắt, quay đầu, hai tay ôm ngực, uể oải nhìn người đối diện còn có thể nói ra lời nói xàm hoàn chỉnh nào nữa.

Cố Như Hạ khóc một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô ấy khịt mũi, bỗng nhiên sắc mặt bình thường, sau đó vô cùng bình tĩnh chuẩn bị bước lên lầu.

Tô Linh đi theo cô ấy vào thang máy, cười hỏi: “Cậu không sợ chết trẻ nữa?”

Cố Như Hạ gật đầu, sau đó thật thà nói: “Sợ, nhưng mà vẫn muốn đi nhìn trộm trai đẹp lần nữa.”

Lúc nãy vội vàng chạy trốn, đến mặt của trai đẹp còn không thể nhìn kĩ, quả thực lỗ quá rồi!

Ý thức về sứ mệnh của người mê trai khiến phạm vi nhiệm vụ của Cố Như Hạ đè lên cuộc hành trình này.

Nhưng khi hai người đứng ở trước cửa mới phát hiện vì chạy vội quá nên khi đi ra khỏi cửa đã quên mang chìa khóa.

Tô Linh đang ấn chuông cửa thì Cố Như Hạ dường như bỗng nhiên nhớ ra tranh chấp chưa dừng của hai người mấy hôm trước. Người cô sáng bừng lên, vỗ vỗ vai của Tô Linh, sau đó chỉ vào cửa nói: “Đúng rồi! Lúc nãy tớ muốn nói đó!

Anh ấy chính là người đàn ông mà bùng nổ hormone tớ tình cờ gặp mấy hôm trước đó!”

Tô Linh sững sờ, hơi nhớ lại, sau đó hỏi thăm dò: “Cho nên…. Thẩm Tử Kiêu chính là cái rắm mà tớ nói?”

Cố Như Hạ gật đầu như gà mổ thóc: Đúng đúng đúng! Thẩm Tử Kiêu chính là cái rắm!”

Cửa được mở ra, ánh sáng từ phía trong cửa xuyên qua chiếu lên khuôn mặt của hai người.

Động tác lúc này của Tô Linh và Cố Như Hạ giống như dừng lại, chỉ còn lại âm thanh vang dội của từ “rắm” vang vọng hết lần này đến lần khác trong hành lang trống trải.

Hiển nhiên là Thẩm Tử Kiêu nghe thấy hết rồi.

Anh nắm tay nắm cửa, lạnh nhạt liếc hai người đằng trước, không nhúc nhích. Sau một lúc lâu mới uể oải hỏi: “Cho nên, tôi không nên là người à?”

“…..”

Cố Như Hạ và Tô Linh liếc nhìn nhau.

Sau đó Tô Linh trơ mắt nhìn Cố Như Hạ rụt cổ lại, hai tay chắp lại làm động tác xin lỗi, sau đó từng bước, nhẹ nhàng lùi về sau giống như là chuẩn bị chuồn.

Ánh mắt hai người va nhau một cách dữ dội.

Tô Linh: [Cậu có phải là chị em của tớ không đấy!? Chạy một mình!]

Cố Như Hạ: [Tớ còn chưa từng hưởng thụ cuộc sống tình dục! Tớ không thể ngã xuống tại đây!]

Tô Linh: [Tớ cũng chưa từng hôn môi với con trai! Tớ cũng không muốn ngã xuống tại đây!]

Mặt Cố Như Hạ hiện ra nụ cười nhẹ, cả khuôn mặt viết “Chào anh nhé”, sau đó nhanh chóng nhảy vào trong thang máy lúc nãy.

Cả hành lang bỗng chốc chỉ còn lại hai người Tô Linh và Thẩm Tử Kiêu, trong chốc lát yên tĩnh đến đáng sợ.

Thậm chí còn có cả một làn gió lạnh thổi qua, thổi bay bụi trên đất.

Tô Linh dán người vào cửa, lết từng chút một vào trong phòng, sau đó giả vờ như không có chuyện gì đi vào phòng bếp, làm bộ tùy ý hỏi: “Không phải nói buổi sáng có cháo….”

Còn chưa cất tiếng, Tô Linh liền bị vật thể không rõ màu đen trong nồi thu hút ánh nhìn.

“….”

Đây là cái gì?

Đây là cháo?

Cái thứ dính chặt đen kịt này là cháo?

Tô Linh trầm tư, sau đó thử giải thích hộ Thẩm Tử Kiêu: “Bên trong cho nước tương đúng không? Đặc biệt thật đấy haha.”

Thẩm Tử Kiêu bình thản ung dung trả lời: “Cháo ngô.”

Cháo ngô mà anh nấu thành cái màu sắc chấn động lòng người này.

Hơn nữa dáng vẻ còn thể hiện rất tự tin với tài năng nấu nướng của mình.

Nhưng mà nghĩ lại, Tô Linh cảm thấy người như Thẩm Tử Kiêu chắc chắn cả đời cũng chẳng xuống bếp được mấy lần, bản thân mà đánh đổ lòng tự tin của anh thì e là cũng không tốt lắm.

Tô Linh, người đồng tình với suy nghĩ của mình, lấy thêm cho mình một bát vật thể không rõ ràng ở trong nồi, sau khi do dự hết lần này đến lần khác thì cầm thìa khẽ múc một chút.

“…”

Tô Linh đặt bát xuống, vô cùng chân thành nói: “Xin lỗi, tôi cố gắng hết sức rồi.”

Cô cũng chưa trải qua đời sống tình dục. Cô cũng muốn sống.

Cuối cùng, Tô Linh hỏi một câu vô cùng thành khẩn: “Buổi sáng anh ăn cái thứ này à?”

Thẩm Tử Kiêu nhìn vẫn rất thản nhiên: “Không, tôi đặt đồ bên ngoài.” Tô Linh:?

Chuyện gì thế này?

Tô Linh giơ tay ôm lấy ngực mình: “Thế anh bảo tôi ăn…”

Thẩm Tử Kiêu nhếch mí mắt, giơ ngón trỏ chỉ vào hộp đồ ăn được đóng gói hoàn chỉnh ở trên bàn ăn, thản nhiên nói: “Tôi nói trong phòng bếp có cháo, ý là cháo hải sản đặt ở bên ngoài cho cô.”

Cuối cùng, anh còn hời hợt bổ sung thêm câu: “Tôi cứ tưởng cô có thể nhận ra, cái thứ mà tôi nấu không phải là thứ con người có thể ăn được.”

Tô Linh: “…”

Anh còn rất hiểu rõ bản thân.

Trong lúc Tô Linh đang nghĩ cách nên báo thù người đàn ông có thái độ tồi tệ ở trước mặt này như thế nào thì điện thoại của cô đôt nhiên rung lên.

Tô Linh mở điện thoại liếc nhìn tin nhắn, nhưng bỗng nhiên sững sờ. Người gửi tin nhắn là quản gia làm việc ở biệt thự Tô Minh hơn 10 năm. Ông ấy gửi vài tấm ảnh.

Một phòng vẽ tranh bừa bộn, giấy vẽ bị vứt đầy đất đâu đâu cũng có, cùng với phòng ngủ bị lục tung lộn xộn.

Ngay sau đó là một tin nhắn.

Quản gia: [Cô chủ, bà Thiệu nói phải dọn hết tất cả đồ của bà chủ.]

Lồng ngực Tô Linh bừng lên một ngọn lửa, được đốt cháy lên hết lần này đến lần khác. Cô hít sâu, giơ tay ấn vào huyệt thái dương của mình, sau đó cầm lấy điện thoại, mím môi bình tĩnh tìm một số điện thoại trong danh bạ, gọi đi.

Sau khi điện thoại vang lên một lúc thì nhanh chóng được bắt máy.

Trong giọng nói của Thiệu Quý Phương có kèm theo sự trào phúng chỉ tay năm ngón: “Thế mà đã có người mật báo cho cô rồi, bên tôi còn chưa làm gì thì cô đã gọi điện đến rồi.”

Tô Linh nhấn ấn đường của mình, cố gắng giữ cho giọng nói của mình nghe có vẻ như không quá kích động: “Bà Thiệu, tên của mẹ tôi vẫn còn trên hộ khẩu của nhà họ Tô. Động vào đồ của bà ấy như thế có phải là hơi thiếu lễ phép không?”

“Lễ phép?”

Thiệu Quý Phương cười lạnh, uể oải dựa vào sô pha, “Người ở trên hộ khẩu nhưng lòng thì không ở trên đó thì có tác dụng gì?”

Giọng nói của Tô Linh đột nhiên lạnh đi: “Bà có ý gì?”

Thiệu Quý Phương giơ tay, từ từ vuốt ve chiếc vòng ở trên cổ tay của mình, từ từ nói: “Cô còn không biết việc đen tối của mẹ cô và tay bác sĩ tâm lý đó sau khi mẹ cô bị bệnh?”

“Việc như thế này xảy ra ở nhà quyền quý, trong ngoài đều đã truyền đi hết rồi. Bây giờ còn có người coi đó là trò cười, chế giễu Phó Thần nhà chúng tôi không biết đúng sai, còn phải tận hiếu với người mẹ kế bị đồn hư hỏng.”

Tốc độ nói chuyện của Thiệu Quý Phương rất chậm, nhưng mỗi chữ đều giống như cây kim đâm vào tim Tô Linh.

Tô Linh nắm chặt tay trái, dường như đầu ngón tay đâm vào tận thịt. Giọng nói của cô hơi run, bên trong đều chứa sự tức giận đang được kìềm chế: “Rõ ràng bà biết những lời đồn đó đều không có bất kì bằng chứng nào cả.”

Thiệu Quý Phương cười, giọng nói vẫn ôn hòa: “Nhưng dù sao không có lửa thì sao có khói, hơn nữa toàn bộ biệt thự Tô Minh này đều là của Phó Thần nhà

chúng tôi, đương nhiên muốn xử lý đồ đạc bên trong như thế nào là do chúng tôi quyết định.”

Tô Linh im lặng hồi lâu, một lúc sau bỗng nhiên nói: “Bà muốn cái gì?”

Thiệu Quý Phương chưa từng làm to chuyện bởi vì đột nhiên nổi hứng, tất cả những điều bà ấy làm đều có mục đích.

Thiệu Quý Phương cảm thấy con nhóc hoang này vẫn còn chút giác ngộ, bèn chậm chạp nói: “Không phải tôi muốn gì, chỉ là cảm thấy có một vài thứ nằm ở trong tay cô thì không thích hợp lắm.”

Tô Linh nhanh chóng hiểu ý: “Ý bà nói là những bất động sản đó?”

Thiệu Quý Phương không tiếp lời, nhưng tương đương với ngầm thừa nhận.

Tô Linh cười, ngọn lửa giận giữ đang được kiềm chế tìm được nơi bộc phát: “Thế nên bà gióng trống khua chiêng, đi vứt di vật của mẹ tôi, ầm ĩ cho mọi người đều biết, sau đó chứng minh những lời đồn hoàn toàn được bịa đặt, muốn ép tôi dâng hai tay lên.”

Thiệu Quý Phương lạnh lùng nói: “Đây chính là thái độ của cô với người lớn à?”

“Chẳng lẽ bà từng có thái độ đối với con cháu với tôi và mẹ tôi à?”

Tô Linh nắm chặt điện thoại của mình, từng câu chữ mạnh mẽ: “Thiệu Quý Phương, vốn dĩ những bất động sản đó dưới tên của mẹ tôi, là những thứ mà tự bà ấy kiếm được. Tôi không có quyền, cũng không có cái nghĩa vụ giao cho mấy người.”

Nói xong, cô cười lạnh: “Đương nhiên, nếu như bà muốn thì cúi lạy trước mặt tôi sau đó ba quỳ năm bái, tôi có thể cân nhắc một chút cho bà một cái nhà vệ sinh công cộng ở cái vùng đó.”

Thiệu Quý Phương: “Cô!”

Tô Linh gọn gàng dứt khoát cúp máy, chỉ nghe thấy một tiếng thở hổn hển của Thiệu Quý Phương.

Điều hòa trong phòng rất lạnh.

Vẻ kiêu ngạo vô cùng kiên cường mới nãy của Tô Linh sau khi cúp máy trong nháy mắt giống như bị dập tắt. Cô cắn răng khịt mũi, vừa đi vào phòng ngủ được mấy bước nhưng sự chua xót đã dâng lên trước mắt và mũi.

Cả người Tô Linh mất hết sức lực, ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong đầu gối của mình.

Anh đi tới phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Tô Linh, giọng nói tẻ nhạt vang lên: “Ai bắt nạt cô?”

Giọng nói của Thẩm Tử Kiêu là kiểu bình thường Tô Linh thích nhất, từ tính mà hơi trầm, nhưng mà không phải kiểu do cố ý.

Khi hoảng hốt có thể làm cho con người có một loại cảm giác an toàn không tên, giống như chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được.

Đầu của Tô Linh từ trong khuỷu tay ngẩng lên, lộ ra đôi mắt.

Khóe mắt của cô hơi hồng, giọng nói nghẹn ngào cố nén khóc: “Khi mẹ tôi còn sống, tôi không thể nào làm gì đó cho bà ấy, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bà ấy bị ép thành bộ dạng đó.”

“Sau khi mẹ qua đời, tôi vẫn chẳng thể làm gì, ngược lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ thuộc về bà ấy đường đường chính chính bị đoạt đi.”

“Không có ai bắt nạt tôi.”

“Là bản thân tôi quá kém cỏi.”

Tô Linh không giống Tô Phó Thần.

Với đầu óc kinh doanh bẩm sinh của Tô Phó Thần, cho dù bây giờ vẫn cần sự nâng đỡ của mấy cổ đông lâu năm bên Thiệu Quý Phương nhưng không cần bao lâu, anh ấy sẽ thoát ly hoàn toàn khỏi sự kiềm chế của những người đó, một bước lên trời.

Nhưng từ nhỏ Tô Linh đã không có thiên phú ở mặt đó, cũng không phải doanh nhân, huống chi dựa vào bản thân mình thì cho dù có cho cô bao lâu, cô vốn cũng không thể nào chống lại những lão hồ ly đang nhìn chằm chằm được.

Có những chuyện, không phải muốn làm là có thể làm được. Thẩm Tử Kiêu: “Tên là gì?”

Tô Linh hơi không hiểu ý: “Hả?”

Thẩm Tử Kiêu nhếch mí mắt, ánh nhìn lạnh nhạt, giọng điệu nghe vô cùng bình tĩnh: “Tên người lúc nãy gọi điện thoại với cô là gì?”