Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 62




Tất cả bất mãn đều trút hết vào nụ hôn này.


Có thể là không phải ghen, mà chỉ là muốn mượn đề tài để nói chuyện của bản thân?


Ánh sáng lờ mờ, trên màn hình nam nữ diễn viên thâm tình ôm nhau, phòng chiếu lớn như vậy nhưng chỉ có mấy người xem, Tần Thu ngồi nơi góc phòng hẻo lánh, không ai chú ý đến bọn họ.


Thật lâu sau, trên màn ảnh rốt cuộc nam chính cũng buông bỏng nữ chính, Nam Viên cũng buông Tần Thu ra.


Tần Thu trở về chỗ ngồi của mình, đầu lại miễn cưỡng tựa lên vai Nam Viên.


"Em phát hiện anh càng ngày càng cầm thú." Tần Thu cười hắc hắc.


Nam Viên lại phủ định ý đó: "Là em dụ dỗ anh!"


"Nào có! Anh nói dối không chớp mắt à! Em ngay cả tin tức tố cũng chưa phóng ra dù một chút!" Tần Thu trừng mắt liếc hắn một cái, rốt cuộc ai dụ dỗ ai hả? So với người hở tý là mượn tin tố áp người, rõ ràng cậu mới là người bị dụ dỗ mà?


Nam Viên vươn tay xoa đầu Tần Thu.


"Được rồi, là anh muốn dụ dỗ em." Nam Viên tiến sát bên tai Tần Thu.


Hô hấp ấm áp phun ở bên tai, thật ngứa, tin tức tố nhàn nhạt như có như không trước mũi Tần Thu. Liền nghe thấy Nam Viên nhẹ nhàng nói: "Anh đã nghĩ, lỡ như ngày nào đó em không giữ bình tĩnh nổi thì sao?"


Tần Thu mặc kệ Nam Viên, trừng mắt nói: "Quả nhiên là cầm thú!"


Nam Viên cười thành tiếng. Một lần nữa thu lại tin tức tố.


Hắn chỉ muốn đùa Tần Thu một chút, chỗ công cộng thế này hắn cũng không muốn làm gì, phòng chiếu còn có những người khác, cho dù bọn họ ngồi chỗ vắng vẻ, những người khác không chú ý đến, nhưng tin tức tố một khi phóng ra, khó tránh bị Alpha hay Omega khác trong phòng ngửi thấy.


Bộ phim kéo dài hai tiếng. Nội dung thế nào, Tần Thu một chút cũng không nhớ rõ.


Chỉ biết là, mỗi khi trên màn hình, nam nữ chính ân ái, người bên cạnh sẽ động tay động chân với cậu.


Cuối cùng, thứ duy nhất Tần Thu cảm khái chính là, phim này thật không hỗ là phim tình cảm, nội dung tình cảm thật là nhiều!


Nhìn thời gian, mười phút trước khi phim kết thúc, Tần Thu và Nam Viên trộm chuồn đi. Bằng không đợi phim kết thúc, đèn sáng lên, khả năng bọn họ bị phát hiện càng lớn hơn.


"Giờ về hả?" Nam Viên hỏi.


"Chớ sao?"


Nam Viên nghĩ nghĩ, hỏi: "Đói bụng không, đi ăn khuya nha?"


Ngày mai hai người đều không có công việc, bằng không cũng không rảnh đi xem phim vào buổi tối, xem xong phim, lúc này đã gần 12 giờ, cơm chiều đã sớm tiêu hóa xong, Tần Thu xoa xoa bụng, có chút động lòng.


Nhưng lại có điểm do dự: "Đã trễ thế này, đi đâu ăn đây?"


Nam Viên cầm tay lái, nói một câu"Ngồi vững", liền tăng tốc chạy đi. [Ôm cua bốc đầu hạ ông anh]


Cuối cùng, xe dừng trước con phố ăn vặt đèn đuốc sáng trưng.


Nếu nói bữa khuya, dĩ nhiên không thể không nhắc tới —— chợ đêm. Ở đây buổi tối hàng rong mới bắt đầu kinh doanh, cách thật xa, cũng ngửi được hương thơm mê người.


Mắt thấy Nam Viên mở cửa muốn xuống xe, Tần Thu cả kinh, nuốt nuốt nước miếng, bắt lấy tay Nam Viên: "Anh điên rồi, đến chỗ này ăn cơm? Không sợ ngày mai lên trang đầu à?"


Ngay cả tiêu đề Tần Thu cũng thay người khác nghĩ xong rồi: Nam Viên và Tần Thu buổi tối không ngủ được, kết bạn đột nhập chợ đến, rốt cuộc là muốn gì?


Trong mắt Nam Viên mang theo ý cười, vươn tay, tháo kính râm trên mặt Tần Thu xuống, bình tĩnh nói: "Yên tâm, nơi này người theo đuổi ngôi sao rất ít, em cứ biểu hiện tự nhiên, bọn họ sẽ không để ý. Anh tới nơi này ăn thử vài lần, cũng được lắm!"


Tần Thu không lay chuyển được Nam Viên, thấy hắn nói như vậy, đành phải đi theo xuống xe.


Tần Thu đi theo bên người Nam Viên, nhìn Nam Viên bình tĩnh thản nhiên đi vào phố ăn vặt trong chợ đêm, có chút mất tự nhiên kéo mũ, sợ bị người khác nhận ra.


Nhưng thực hiển nhiên là Tần Thu suy nghĩ nhiều rồi, người đi ngang qua cũng chú ý tới cậu, thậm chí bên cạnh cậu là một ảnh đế lớn như vậy cũng không biết.


Còn có một hàng rong nhỏ lúc bọn họ đi ngang qua còn hét to, mời bọn họ vào ăn cơm.


Đi một vòng, Tần Thu thấy thật sự không có ai nhận ra, cuối cùng lòng cũng thoải mái.


Nam Viên nghiêng đầu: "Muốn ăn gì?"


Tần Thu nhớ lại một chút, nói: "Đồ nướng!"


Bình thường có Trình Hạo, đồ nướng này nọ, tuyệt đối sẽ cản không cho cậu ăn, nhất là những quán vỉa hè, vừa không vệ sinh, ăn nhiều còn dễ nổi mụn.


Nhưng hôm nay thì khác, cậu với Nam Viên hẹn hò, Nam Viên cũng sẽ không giống Trình Hạo mà quản cậu.


Đi ngang qua một quán đồ nướng.


"Hai vị, ăn đồ nướng không?" Ông chủ cười ha hả chào hỏi. Ông chủ là một đại thúc trung niên, bởi vì quanh năm tiếp xúc với dầu, làn da và tóc nhìn qua có chút dầu mỡ, nếp nhăn trên mặt khá nhiều, nhưng đối phương nở nụ cười thân thiết, khiến người ta ghét bỏ không nổi.


Tần Thu gật gật đầu.


Ông chủ lấy một cái rổ, để bọn họ tự chọn đồ ăn.


(*) Đại khái là ông chủ sẽ đưa một cái gì đấy đựng, rồi bên cạnh sẽ có đồ sống được xiên que sẵn, chọn gì thì ông chủ sẽ nướng đấy.


Tần Thu thật lâu rồi không ăn đồ nướng, lại muốn đã ghiền, liền không quan tâm hốt một mớ thịt ba chỉ.


Loại đồ nướng này nọ, thịt ba chỉ chính là linh hồn! Dầu mà không ngấy, ngoài béo trong mềm.


Nam Viên quy củ mỗi thứ lấy hai xiên.


Cuối cùng hai người đem một rổ đầy xiên cho ông chủ, nhịn không được lo lắng: "Nhiều quá không ạ?"


Ông chủ đem que xiên đặt lên vỉ nướng, nghe vậy, cười nói: "Không sao, ăn không hết tôi đóng gói cho các cậu, không tính tiền hộp."


Như thế, Tần Thu và Nam Viên đều ngậm miệng, an tâm tìm chỗ ngồi, ngồi chờ ăn.


Ông chủ lật que xiên, một bên quét gia vị, một bên tán gẫu với hai người: "Nhìn các cậu mặc nghiêm túc như vậy, là mới tan làm à? Ông chủ thời nay xấu xa thế à? Khuya vậy rồi còn bắt các cậu tăng ca?"


Tần Thu và Nam Viên dù sao cũng là người của công chúng, cho dù là đêm khuya ra ngoài, cũng phải thay đổi quần áo, đối với người ở phố ăn vặt chợ đêm mà nói, nhìn bộ dáng nhân sĩ cao đoan, đêm khuya đi ăn đồ nướng, quả nhiên sẽ hiểu lầm.


Tần Thu rất mừng vì hiểu lầm này, theo ông chủ nói, ra vẻ cảm khái: "Đúng vậy, ông chủ lòng dạ rất xấu xa! Chỉ biết áp bức chúng tôi, làm việc cả ngày, buổi tối còn bắt tăng ca!"


Nam Viên đoan chính ngồi một bên nghịch di động, lười xem Tần Thu diễn trò.


Không thể không nói Tần Thu rốt cuộc là một diễn viên, diễn xuất cũng không vừa, nói đến ông chủ cũng phải tin, bày ra biểu cảm quả nhiên là thế.


Tần Thu và Nam Viên gọi rất nhiều thứ, ông chủ liền nướng từng dĩa, dĩa đầu tiên là thịt ba chỉ đã nướng xong được bưng lên bàn ăn.


Lúc bừng xiên nướng lên, ông chủ để sát vào, nhìn Nam Viên và Tần Thu, cười ha hả nói: "Hai vị vừa nhìn quả là người thành công, khí chất này không giống người sẽ đến đây ăn."


Tần Thu hỏi lại: "Dạ?"


Lão bản nghĩ nghĩ nói: "Có chút giống ngôi sao nhỏ tôi nhìn thấy trong TV! "


Tần Thu: "! ! !"


Quay đầu nhìn Nam viên, trong mắt ý tứ rõ ràng, giống như chất vấn, anh không phải đã nói sẽ không ai nhận ra à?


Nam Viên bình tĩnh nhận lấy dĩa xiên nướng trong tay ông chủ: "Không cho hành vào ạ?"


Ông chủ vỗ đầu: "Ai da, xem trí nhớ của ta này, nói chuyện với các cậu một chút mà quên mất!" Nói xong chạy nhanh xoay ngoài đến bên cạnh chỗ nướng, rải một lớp hành lên.


Nam Viên vừa lòng, gật gật đầu, khoát tay ý bảo ông chủ tiếp tục nướng.


Nam Viên cầm lên một xiên, dâng cho Tần Thu.


". . . . . ." Tần Thu mặt không chút thay đổi nhận lấy xiên nướng, bắt đầu ăn.


Được rồi, là cậu suy nghĩ nhiều, khí chất của Nam Viên hoàn toàn phù hợp với nơi này, khó trách rõ ràng mặt lộ ra thế kia, cũng không ai phát hiện ra.


【 Tác giả có chuyện muốn nói: Đêm khuya đầu độc ha ha ha!


Ân, tiếp theo mã tự! 】


_________________________________________


Siêng đủ rồi, lại lười thôi :<