Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 54




Trước đi đọc thì có vài lời muốn nói  với mọi người một chút,


Gần đây đọc một vài cmt ở chương 4 về việc công quân đánh người.


Từ tiêu đề của truyện có thể mọi người cũng cảm thấy độ chán ghét Omega của công quân ở level max luôn rồi nhỉ, và những ai theo mình đến đây thì cũng biết được lý do ổng ghét thế rồi nhở. Nhưng từ đầu truyện đến giờ thì có thể thấy người ổng đánh toàn là người có ý đồ xấu mà thôi nên xét ở khía cạnh nào đó chắc vẫn tha thứ được. Còn bạn nào đến giờ vẫn chưa hiểu được lý do hoặc muốn biết lý do khi chưa đọc hết thì ib riêng cho mình nhá.


Nói chung tác phẩm đầu tay mình cũng không biết lựa thế nào cho hay nữa. Cảm ơn vì đã đọc nó <3


________________________________


Tạ Tấn Trạch: "! ! !"


Lúc đang hôn hăng say, người nào đó đột nhiên mở mắt. Cảm giác như đang yên vị trên cao, nháy mắt liền rơi xuống, đại não trống rỗng.


Tim Tạ Tấn Trạch đập nhanh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ phương án giải quyết.


Nhưng cho dù có nghĩ thế nào, cũng không thể tìm ra cái cớ để giải thích hành động hiện tại của hắn, thừa dịp người ta ngủ nằm trên người người ta, lại hôn còn gặm, tay còn đặt ở địa phương không nên đặt.


Trình Hạo quả thật là có điểm lờ mờ.


Vốn tưởng rằng là quỷ áp giường, ai ngờ, mở mắt ra, mới là ác mộng thật sự.


Sao Tạ Tấn Trạch lại ở đây?


Còn có, Tạ Tấn Trạch đang làm cái gì?


Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.


Dương Khê kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.


Mặt đỏ lên, xấu hổ cười cười: "Ngại quá, quấy rầy, hai người tiếp tục!"


Sau đó nhanh chóng chuồn ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.


Trình Hạo and Tạ Tấn Trạch: ". . . . . ."


Một lần nữa nhìn nhau.


Tạ Tấn Trạch nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng nói: "Có thể tiếp tục không?"


Trình Hạo cười lạnh một tiếng, đưa tay lên tủ đầu giường, cầm lên con dao nhỏ Dương Khê dùng để gọt hoa quả.


Chân giật giật, không biến sắc đá đá tiểu đệ đệ của Tạ Tấn Trạch, sau đó hỏi: "Anh nếu không cần nó nữa, tôi có thể giúp anh tiễn nó một đoạn."


Cả người Tạ Tấn Trạch cứng đờ, một cử động cũng không dám.


Trình Hạo nói: "Còn không mau cút xuống cho tôi!"


Tạ Tấn Trạch chậm rì rì leo xuống giường, kéo ghế bên cạnh giường ngoan ngoãn ngồi xuống.


Trình Hạo sau đó cũng ngồi dậy, xuống giường, mang dép lê vào, chui vào WC, bắt đầu xả nước.


Bên ngoài WC.


Tạ Tấn Trạch bồn chồn.


Nhưng hắn lại không dám chạy, đều nói nam nhân làm việc dám làm dám nhận, huống chi hắn làm chuyện xấu bị Trình Hạo bắt được, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi phán xét cuối cùng.


Trình Hạo ở trong WC, chậm rãi đánh răng rửa mặt.


Sau đó ra ngoài, nhìn Tạ Tấn Trạch vẫn còn ngồi ngay ngắn ở đằng kia.


Nở nụ cười.


Chiếc ghế duy nhất đã bị Tạ Tấn Trạch ngồi, Trình Hạo an vị ngồi trên giường bệnh, ung dung khoanh tay, trên mặt không chút thay đổi.


"Nói đi."


Tạ Tấn Trạch ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Cái gì?"


Trình Hạo nhướng mày: "Anh tới đây làm gì? Vừa rồi anh đang làm gì tôi? Đừng nói với tôi anh mộng du giữa ban ngày mà tới đây?"


Tạ Tấn Trạch lắc đầu: "Đương nhiên không phải! Tôi. . . . . .Tôi chỉ là lại đây nhìn cậu thử! Có cái gì ... muốn tôi giúp hay không, cậu xem tôi, thân thể khỏe mạnh, làm cu li cũng không có vấn đề gì!"


Trình Hạo gật gật đầu: "Cho nên, anh là tới đây giúp đỡ? Giúp sao mà lại lên giường của tôi thế?"


Mặt của Tạ Tấn Trạch đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, giống như tiểu hài tử làm sai.


Trình Hạo cảm thấy tâm có chút mệt.


Yêu cầu y ứng phó với đạo diễn, thương lượng với nhà tài trợ, y đều có thể giải quyết đâu vào đấy, riêng cái tên thần kinh Tạ Tấn Trạch này, y thật sự có cảm giác bất lực.


Dùng những thứ trước kia y đối phó với người khác, Tạ Tấn Trạch căn bản là nghe không hiểu.


Vì thế, y liền thẳng thắn: "Tạ Tấn Trạch, nói thẳng đi, anh rốt cuộc muốn thế nào?"


Tạ Tấn Trạch nghĩ nghĩ, cũng nói thẳng: "Trình Hạo, tôi thích cậu, cậu xem chúng ta giường cũng đã lên, nếu không thì thử ở bên nhau được không?"


Trình Hạo cười lạnh: "Lên giường thì liền ở bên nhau? Vậy sao anh không ở bên đối tượng trước kia của anh đi?"


Tạ Tấn Trạch sửng sốt, có chút nóng nảy: "Tôi không có lên giường với người khác mà?"


Trình Hạo: "Tôi không tin!"


"Thật mà!" Tạ Tấn Trạch khẩn trương giải thích, tay đều giơ lên, Trình Hạo có chút không biết nói gì, cũng không phải đi học trả lời câu hỏi, giơ tay lên làm gì?!


Tạ Tấn Trạch căn bản không ý thức được hành động của mình có bao nhiêu ngây thơ, hắn nói tiếp: "Trước kia tôi thật sự chưa từng ngủ với ai! Nhiều lắm, nhiều lắm chỉ là hôn mà thôi!"


Cái gì? Hôn môi?


Trình Hạo đột nhiên cảm thấy trên mặt mình có chút nhầy nhụa, vừa rồi không phải rửa sạch rồi sao? Tạ Tấn Trạch thế nhưng dùng môi hôn người khác đi hôn y! Cũng quá ghê tởm đi!


Tạ Tấn Trạch âm thầm để tay xuống, ở trước ngực chà xát lòng bàn tay đầy mồ hôi.


Trình Hạo lấy lại tinh thần, nhớ tới lời vừa nãy của Tạ Tấn Trạch rằng hắn căn bản chưa từng lên giường với người khác?


"Không có khả năng đi? Nhiều bạn gái như vậy, một người anh cũng không mang lên giường à?" Trình Hạo dùng ánh mắt đừng hòng gạt tôi nhìn về phía Tạ Tấn Trạch.


"Không phải bạn gái!" Tạ Tấn Trạch lại nhấc tay, giơ lên một nửa, lại có chút ngượng ngùng buông xuống, ánh mắt hắn mơ hồ nói: "Tôi chỉ là chơi đùa một chút, chưa từng ở bên ai cả."


Tạ Tấn Trạch lớn lên là người thích cái đẹp.


Mặc kệ là tiểu ca ca hay tiểu tỷ tỷ, chỉ cần lớn lên đẹp, Tạ Tấn Trạch đều thích đi cưa cẩm, nhưng chơi đùa cũng có giới hạn của chơi đùa, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiến thêm một bước với ai.


Trình Hạo ngây người.


Vẻ mặt không tin, Tạ Tấn Trạch mà là người đơn thuần vậy à?


Quen biết y không bao lâu, có thể say rượu loạn tính, tuy rằng buổi tối ngày đó cũng là y chủ động. Nhưng về sau kì mẫn cảm phát tác, còn đè y một trận ở trong hẻm nhỏ, tuy rằng Tạ Tấn Trạch đến kì mẫn cảm cũng là do canh bồ câu y tặng. Nhưng là! ! !


Nhưng là hôm nay! Hôm nay tuyệt đối nửa xu cũng méo liên quan đến y!


Trước khi y mở mắt ra, Tạ Tấn Trạch cũng làm xằng bậy trên người y!


Tạ Tấn Trạch thấy Trình Hạo không tin, có chút nóng nảy. Hắn thề nói: "Tôi thật sự không có lừa cậu, buổi tối ngày đó với cậu, vẫn, vẫn là lần đầu tiên của tôi! Nếu tôi lừa cậu, tôi liền bị thiên lôi đánh trúng!"


Trình Hạo nuốt nuốt nước miếng, thấy hắn nói khẳng định như vậy, không thể không tin.


"Vậy, vậy thì thế nào?" Trình Hạo vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã muốn loạn thành một đống, "Cho dù! Cho dù buổi tối ngày đó thật sự là lần đầu tiên của anh! Kia cũng là lần đầu của tôi! Ai cũng không thiệt!"


Tạ Tấn Trạch nghe vậy vui vẻ: "Tôi cướp đi lần đầu của cậu, cho nên tôi sẽ phụ trách! Hạo Hạo! Ở bên tôi đi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu!"


"Thực xin lỗi, tôi không cần anh phụ trách!" Trình Hạo mặt không chút thay đổi quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng tiết mục tỏ tình trong tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết của Tạ Tấn Trạch, "Hơn nữa tôi cũng là một tra nam, cho nên tôi cũng sẽ không phụ trách với anh!"


Tạ Tấn Trạch ". . . . . ." Giống như có một ngụm đườm nghẹn ở cổ họng, nhổ không được.


Trình Hạo day day huyệt thái dương, có chút không kiên nhẫn: "Đừng hỏi tôi vì cái gì, anh là Alpha. Tôi là Beta, Alpha là anh nên thành thật tìm một Omega kết hôn sinh con đi."


Tạ Tấn Trạch đỏ hốc mắt: "Alpha vì cái gì không thể ở bên Beta, pháp luật cũng không cấm!"


Trình Hạo nói: "Pháp luật không cấm, nhưng tôi không nghĩ sẽ ở bên một Alpha! Tương lai tôi chỉ muốn cưới vợ là một Beta!"


Tạ Tấn Trạch: "Có phải là nữ nhân tên là tiểu Khê kia đúng không?"


Trình Hạo sửa lời nói: "Người ta là Dương Khê."


Tạ Tấn Trạch cả giận nói: "Mặc lệ là tiểu Khê hay tiểu Dương, tóm lại tôi không đồng ý!"


Trình Hạo hừ lạnh một tiếng: "Tôi tìm ai, còn phiền anh đánh rắm à!"


"Tôi!" Luận cãi nhau, tài ăn nói của Tạ Tấn Trạch sao có thể đấu với Trình Hạo, dĩ nhiên, đã bị Trình Hạo dùng một câu đánh gục cũng không nói được gì, chỉ có thể nghẹn khuất ngồi trên ghế, tức giận đến đỏ mặt.


Tạ Tấn Trạch ủy khuất: "Sao cậu cứ phải tìm Beta hả! Alpha và Beta cũng không phải rất tốt sao, cậu nhìn xem Nam ca và Thu Thu, bọn họ không phải rất tốt à?"


"Đó là vì Tần Thu là Omega giả thành Beta." Trình Hạo cười nhạo một tiếng, khinh thường lý do Tạ Tấn Trạch đưa ra.


Tạ Tấn Trạch: "Cái gì? ! ! !"


Trình Hạo khêu mi: "Anh không biết Tần Thu là Omega sao?"


Tạ Tấn Trạch ngơ ra há miệng thở dốc: "Tần Thu là Omega?"


Trình Hạo gật gật đầu.


Tạ Tấn Trạch đúng thật là không biết chuyện này, hắn vẫn nghĩ Tần Thu là Beta, thứ nhất Nam Viên vẫn luôn có chứng chán ghét Omega trầm trọng, thứ hai lúc hắn biết Tần Thu, Tần Thu chính là một Beta.


Đương nhiên, lúc trước Trình Hạo cũng nghĩ Tần Thu là Beta, cho đến khi Tần Thu đột nhiên đến kì động dục, bị Nam Viên đánh dấu tạm thời, mới bất đắc dĩ mà thừa nhận với Trình Hạo.


Nhưng Tạ Tấn Trạch thì lại chẳng hay biết!


Nam Viên lười nói với hắn, mà Tạ Tấn Trạch cũng không nghĩ hỏi đến vấn đề này.


Tạ Tấn Trạch cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra.


Cho tới nay, Nam Viên đều dạy cho hắn rằng, Alpha không nhất định phải ở bên Omega.


Bắt đầu từ bất hạnh của Nam Nghi . . . . . . rồi đến tình yêu của Nam Viên và Tần Thu, làm cho Tạ Tấn Trạch cảm nhận được, Alpha và Omega cũng không nhất định sẽ có kết quả, Alpha và Beta bên nhau cũng có thể chính là chân ái.


Nhưng cuối cùng, Tạ Tấn Trạch phát hiện, nguyên lai Tần Thu là Omega ngụy trang thành Beta, cho nên Nam viên vẫn là ở bên Omega.


Chỉ có hắn, ngu ngốc mà tin đó là thật.


Còn đi thích Trình Hạo!


Một lòng muốn ở bên Trình Hạo!


Còn cảm thấy cho dù là Beta cũng không sao!


ĐM!


Dù sao hắn thích chính là Trình Hạo, dù Trình Hạo là Beta hay Omega cũng không vấn đề gì, hắn cũng chẳng để ý Tần Thu là Omega hay Beta, đó là chuyện của Nam Viên, không liên quan đến hắn!


Tạ Tấn Trạch tuy rằng thần kinh thô, nhưng hắn cũng không phải ngốc, trái lại, thực dễ dàng có thể bắt lấy mấu chốt của vấn đề.


Cho nên hắn rất nhanh đã nghĩ thông, hắn thực kiên định nói với Trình Hạo: "Không liên quan đến bọn họ, tôi muốn ở bên cậu, là bởi vì tôi thích cậu, mặc gì giới tính của cậu là gì, tôi đều muốn ở bên cậu!"


Trình Hạo hơi ngơ ra.


Lời này nói trắng ra, vừa không lãng mạn, cũng không thâm tình. Nhưng hoàn toàn làm lòng y cảm động, chết thật.


"Nhưng tôi không đáp ứng anh!"


Tạ Tấn Trạch trợn tròn mắt.


Đột nhiên không biết phải nên làm gì mới tốt.


Tỏ tình cũng nói rồi, suy nghĩ trong lòng cũng nói ra, lý do Trình Hạo không đáp ứng cũng nói xong.


Nói hết tất cả, nhưng Trình Hạo chính là chẳng phân biệt được lý do, mặc kệ tình cảm, không chấp nhận kết quả.


Tạ Tấn Trạch đứng ngồi không yên.


"Vậy dù sao cậu cũng phải cho tôi một cơ hội theo đuổi chứ?"


"Có thể! Quyền lợi của anh!" Trình Hạo gật đầu, "Anh muốn theo đuổi liền theo, dù sao tôi cũng không đáp ứng."


Tạ Tấn Trạch ủy khuất nói không ra lời, nhưng tốt xấu vẫn là có thể tiếp tục theo đuổi Trình Hạo, nhõng nhẽo cứng rắn hắn đều biết, đều nói giọt mưa cũng có thể xuyên qua đá, que sắt cũng có thể mài thành kim, chỉ cần hắn không từ bỏ, chung quy có thể tìm được kẽ hở và tiến vào cắn một miếng!


Cắn một miếng. . . . . .


Tạ Tấn Trạch nuốt nuốt nước miếng, lại có một suy nghĩ kỳ quái.


Trình Hạo yên lặng cầm dao nhỏ ở một bên, sắt có mài thành kim không hắn không biết, nhưng hắn biết một đao này đi xuống! Khỏi cần nghĩ nhiều cũng biết kết quả!


Tạ Tấn Trạch: ! ! !


Đáng sợ không?!


________


Bữa có ai nói chương ngắn đó :((, tui thiết tha mong ngắn vậy lắm, chứ gì đâu một chương gần 3000 chữ, tay tui sắp rụng rồi đó huhu