Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Chương 23: Đến khách sạn thuê phòng cũng được hả?




Diễm Hàn ôm điện thoại nghĩ ngợi một hồi: Chưa, địa điểm anh chọn đi, chỉ cần được ở bên anh thì đi đâu cũng được.

Giang Diệu: Thật sao?

Giang Diệu: Tới khách sạn thuê phòng cũng được?

Diễm Hàn: …

Diễm Hàn: Chúng ta còn chưa thành niên. Nếu không thì vậy, chúng ta tới phố ăn vặt lần trước đi, em muốn ăn lẩu oden takoyaki bánh hoa quế xiên que nướng blablablabla…

Giang Diệu: Được.

Giang Diệu: Bây giờ anh rất nhớ em, muốn được nhìn thấy em ngay giây tiếp theo.

Diễm Hàn nhìn chằm chằm tin nhắn này cười ngây ngô một hồi, nghĩ thầm so coi trong hai chúng ta ai thả bả giỏi hơn: Thật sao? Em cũng rất nhớ anh, muốn đè anh xuống ngay giây tiếp theo.

Giang Diệu: …

Giang Diệu: Không phải là anh đè em mới đúng hở?

Diễm Hàn nghiêm túc suy xét lại vấn đề này, cảm thấy tuy rằng câu trả lời của Giang Diệu không chê vào đâu được, nhưng…

Ôi thôi bỏ qua, vẫn nên ngưng hẳn chủ đề này lại đi.

*

Về tới nhà ông cậu, mới vừa lên lầu đóng cửa phòng lại thì chuông điện thoại vang lên. Diễm Hàn tưởng là Giang Diệu gọi tới, cười toe toét lấy điện thoại ra, nhưng đến lúc nhìn thấy ID người gọi thì tay lại run lên không tự chủ được.

Cha cậu, Diễm Tuyên.

“… Ba?” Diễm Hàn nhấn nút trả lời, cố làm cho giọng nói của mình nghe thật bình thường, “Có chuyện gì vậy ạ?”

Diễm Tuyên ở đầu kia im lặng hai giây: “Tiểu Hàn, người bạn trai mà con nhắc tới ấy, là thật sao con?”

Ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy ID người gọi, Diễm Hàn biết ngay nhất định Diễm Tuyên gọi đến là vì chuyện này, đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Mặc kệ Diễm Tuyên có đồng ý hay không, cậu cũng sẽ không thỏa hiệp.

Cậu nói: “Dạ thật ạ.”

Nói thực thì Diễm Hàn vẫn muốn nghe quan điểm của Diễm Tuyên dù cậu không dám. Tựa như một học sinh giả vờ bịt chặt tai lại khi nghe giáo viên đọc điểm của mình nhưng thật ra lại len lén để hở một khoảng nhỏ để nghe trộm.

Một sự chờ đợi khá dày vò.

Muốn biết, nhưng lại bất an. Sợ rằng những gì mình nghe được sẽ khác với những gì mình mong đợi.

Vọng qua ống nghe, dường như Diễm Tuyên khẽ thở dài: “Tiểu Hàn, thành thật mà nói, bố vẫn chưa thể chấp nhận được cho lắm, nhưng bố đã có thể hiểu được rồi. Con thích người ta, bố sẽ không can thiệp, cơ mà bố mẹ của bạn nam đó có biết không, thái độ của họ như thế nào?”

Trong đầu Diễm Hàn lập tức hiện ra nụ cười hài lòng bọc nhiệt tình của Giang Trường Tư, nói: “Cậu ấy… Cha mẹ cậu ấy qua đời trong một tai nạn xe cộ, sống với chị gái, chị gái cậu ấy biết quan hệ của hai tụi con, chị ấy ủng hộ ạ.”

Diễm Tuyên: “Vậy thì được rồi, Tiểu Hàn, con có hình của nó không? Ba muốn xem thử người lọt vào mắt xanh của con ba rốt cuộc ưu tú cỡ nào.”

Diễm Hàn sửng sốt một giây lát rồi mới đáp: “Hình như không có, chỉ có hình chụp tay thôi. Nhưng mà mai sẽ có, đến lúc đó con gửi bố liền.”

Diễm Tuyên cười: “Hẹn hò hả?”

Diễm Hàn cảm thấy, giờ này phút này, bức tường băng vô hình chắn giữa cậu và Diễm Tuyên đã hơi rã đi.

Bị chính ông bô mình hỏi thăm chuyện tình yêu tình đương, ít gì nhiều cũng thấy hơi ngại, Diễm Hàn trả lời lấp lửng: “Vâng.”

Diễm Tuyên: “Vậy con cứ hào phóng vào, tiền còn đủ tiêu không? Không đủ thì tìm ba đòi thêm.”

“Khi hai người yêu nhau sẽ khó mà tránh khỏi những sai lầm vấp váp, những lúc ấy, con nên dỗ dành người ta.”

“Còn nữa, nhớ nhường nhịn bạn trai bé nhỏ của mình nhiều vào nhé.”

“…”

Diễm Hàn nghẹn họng, mím môi thật chặt cố nhịn không cười—dùng bốn chữ “bạn trai bé nhỏ” để gọi Giang Diệu rồi còn dỗ dành người ta ha ha ha ha ha ha không được rồi ôi tui cười chết mất ha ha ha…

Cuối cùng Diễm Tuyên cũng giẫm lên vấn đề quan trọng nhất trong số những vấn đề quan trọng, ông nói bằng giọng hơi khó khăn: “Tiểu Hàn, từ sau cái lần mà con gọi điện cho ba, ba lên mạng tìm hiểu một vài chuyện liên quan tới đồng tính luyến ái…”

“Vậy nên ba muốn hỏi cái này… Con là công à?”

Diễm Hàn mặt vô cảm, cực kỳ muốn cúp điện thoại ngay tắp lự.

Cậu do dự một lúc giữa nói dối và nói thật, cuối cùng vẫn quyết định giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế, chọn vế sau: “Dạ không.”

Không khí lập tức đóng băng.

Hiển nhiên là Diễm Tuyên kinh ngạc lắm, ông cười gượng: “Ha ha, ba tưởng …”

Ba tưởng con mới là người nằm trên.

Ba thật sự hơi tò mò rồi đấy, rốt cuộc phải là một đứa con trai như thế nào mới có thể đè được con vậy, con trai ngoan của ba?

Diễm Hàn nóng lòng muốn kết thúc chủ đề này, vắt óc suy nghĩ cách chuyển sang chủ đề khác nên chớp nhoáng buột miệng thốt lên: “Ba, con cũng muốn hỏi ba một chuyện, ba và cô Amy thật muốn bên nhau cả đời sao?”

Hỏi xong cậu hối hận ngay.

Mẹ mày đó Diễm Hàn, rảnh quá không có gì để làm, không dưng lôi chuyện này ra hỏi làm gì?

Tự khiến bản thân phiền lòng hả?

Làm mối quan hệ giữa hai cha con vừa hoà hoãn đi một chút giờ lại căng thẳng lên?

Diễm Hàn lên tiếng trước: “Con cúp máy trước đây, đi làm bài tập, ngày mai con sẽ cho ba coi bạn trai của con. Tạm biệt.”

Sắc trời tối dần đi, ánh tà dương dần khuất bóng sau những tòa nhà cao tầng, chẳng còn bóng dáng.

*

“Lại đi ra ngoài?” Khác với những lần khác, lần này lúc Diễm Hàn bước tới cửa thì bị mợ ngăn lại, “Mợ nghe Tiểu Lăng nói sắp thi giữa kỳ rồi, mấy đứa lớp 11 như con cũng không phải là ngoại lệ, con không cần ôn bài ư?”

Diễm Hàn nuốt ngược câu “Liên quan gì tới mợ à” xuống họng, cậu có thể nghe được từ trong giọng mợ rằng đây là sự quan tâm gượng gạo của mợ, đồng thời cũng hơi kinh ngạc không biết có chuyện gì đã xảy ra với mợ vậy.

Cậu mở cửa: “Không cần ôn tập, con vẫn được top 1 thôi. Con đi ra ngoài chơi, cứ ăn trưa trước đừng chờ con.”

Cậu bước qua khỏi cửa mới ý thức được hình vừa rồi mình nói một cách tự nhiên quá, như đã quen thuộc.

Ăn mềm không ăn cứng.

Đây là thuộc tính nhiều năm bất biến của cậu.

Địa điểm gặp mặt là cổng tiểu khu nhà cậu nó, Diễm Hàn vừa bước ra là thấy Giang Diệu ngay.

Có vẻ như Giang Diệu đang chơi trò chơi, Diễm Hàn lặng lẽ đi ra phía sau rồi đột ngột ôm lấy anh từ đằng lưng.

Giang Diệu giật mình hết hồn, phải chụp lại chiếc điện thoại trong tay tới mấy lần mới không rớt xuống đất bỏ mình hi sinh vì nhiệm vụ. Anh nhét đại điện thoại vào trong túi, nhìn hai cánh tay đang ôm lấy eo mình, nhẹ nhàng chạm vào đôi tay đó: “Cưng à, em làm anh sợ muốn chết.”

Diễm Hàn tựa đầu vào lưng anh, hận bản thân tại sao lại không cao hơn một tí, bét lắm cũng có thể gác đầu lên vai Giang Diệu. Cậu vươn tay chọt chọt eo Giang Diệu: “Sao, anh không thích hử?”

“Nào có đâu,” Giang Diệu giữ nguyên tư thế đó nhưng xoay người lại, “Anh chỉ muốn bồi thường thiệt hại tinh thần thôi, nếu không sẽ mệt quá độ.” Nói xong liền kéo người đi vào bụi cây phía sau.

Tiểu khu cao cấp này đã thực hành tốt phương diện phủ xanh Trái Đất, tuy rằng cành lá vẫn chưa đủ sum suê nhưng lờ mờ che chắn hai người thì không có gì khó khăn.

Diễm Hàn bị chặn lại, còn chưa kịp trêu ghẹo đôi câu thì đã bị Giang Diệu phủ môi lên.

Trong miệng Giang Diệu có một viên kẹo, thế mà vừa rồi lại không phát hiện ra. Diễm Hàn cảm nhận được vị ngọt của kẹo tan chảy từng chút một giữa môi và lưỡi, cậu mơ màng nghĩ.

Lúc này đây, đất trời mịt mù.

Diễm Hàn cảm thấy trái tim mình đập thịch thịch thịch như sắp nhảy bổ ra khỏi lồng ngực. Dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng cậu vẫn không tài nào kiềm chế được cảm giác này.

Cậu cảm nhận được đầu lưỡi Giang Diệu liếm liếm môi mình như một chú chó con, ghẹo đến nỗi tim run cả lên.

Tuy rằng so sánh như vậy không thích hợp cho lắm, nhưng lúc này đây cậu chỉ có thể tìm được hai chữ đó để miêu tả từ trong vốn từ vựng nghèo nàn.

Giang Diệu cũng một vừa hai phải, không có xuất hiện tình huống xấu hổ như lần trước ở phòng khách.

Diễm Hàn cũng không hiểu, rõ ràng là trước lần đó thì mỗi lần cậu và Giang Diệu nắm tay vẫn còn hơi thăm dò hỏi ý kiến, sao sau cái lần hôn nhau đó xong thì anh lại bám dính như vậy.

Cũng may là chỉ hôn thôi, nếu mà làm thật…

Mịa nó, càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Diễm Hàn không dám nghĩ nữa, rõ ràng là một người lạnh lùng xa cách như vậy, sao với mình thì lại quay ngoắt 180 độ như thế, có nói cũng không chắc sẽ có người tin.

Giang Diệu xoa xoa đầu cậu, hơi bất mãn: “Hồn để đâu mất rồi? Em đang nghĩ gì đấy?”

Diễm Hàn buột miệng: “Nghĩ về anh.”

Giang Diệu vừa sáp lại gần thì một thanh âm đột ngột vang lên.

“Gâu gâu gâu!”

Lúc ấy, hai người đang môi kề môi, khó lòng tách rời.

Giang Diệu mặt không cảm xúc lườm vị khách không mời từ trên trời rơi xuống: “Cút.”

Giang trùm trường nổi xung. Anh túm con chó chỉ lớn bằng bắp tay lên, ném đi chỗ khác.
Hoàng: tác giả thiết lập Diễm Hàn là có chấp niệm về mẹ vậy mà lắm lúc chửi thề lôi cả mẹ vô làm tui buồn cười quá hic =))) còn bạn Giang Diệu thì bạo lực quạ…