Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Chương 1: Mẹ nó, phiền quá đi mất




“Tiểu Hàn à, ba xin lỗi con nhiều. Ba phải đi Anh công tác, hạng mục này quan trọng với công ty lắm, có lẽ ba sẽ phải ở bển khoảng ba đến bốn năm. Đến phút cuối cùng ba mới được thông báo, ngày mai là đi rồi, hè năm nay ba không thể ở đây với con được.” Diễm Hàn vừa nhắm mắt là bên tai lại vang lên lời xin lỗi của Diễm Tuyên đêm qua. Cậu chau mày bực bội, vô thức muốn đấm một thứ gì đấy nhưng sau đó ý thức được hiện tại bản thân đang ngồi trên máy bay, đành phải cố gắng khống chế bàn tay lại.

Cậu còn nhớ rõ giọng nói lãnh đạm của bản thân: “Ồ.”

Diễm Tuyên mở miệng định nói gì, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn đứa con trai đã cao hơn mình một cái đầu, ông lại chẳng nói nổi lời nào.

Diễm Hàn đợi nửa ngày cũng không thấy Diễm Tuyên nói gì thêm cả, đành bâng quơ cào tóc: “Tôi đi ngủ trước, ông cũng đi nghỉ sớm đi.” Nói đoạn cậu xoay người bước lên phòng mình.

Diễm Tuyên thấy con trai sắp bỏ đi, đầu lưỡi lập tức quay về: “Ba đã xin công ty rồi, con có thể ở lại trong căn hộ này cho đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc. Lúc năm học mới bắt đầu thì con qua chỗ cậu con, thủ tục chuyển trường gì đó ba đều sắp xếp ổn thoả cho con rồi… Tiểu Hàn, ba cũng biết là thời gian ba ở bên cạnh con quá ít. Từ khi mẹ con mất, trong nhà cũng không có người chăm sóc con, đã thế trong công ty ba lại còn càng ngày càng bận bịu…”

Diễm Hàn nhìn cha mình, suýt chút thì kìm không nổi cơn thôi thúc trong lòng. Cậu muốn gào lên, bảo thì ra ông cũng biết à, nếu không phải là vì cái công ty dở hơi kia của ông, làm sao mẹ và đứa em trai chưa được sinh ra của tôi lại chết cơ chứ. Ở trong lòng ông, rốt cuộc thì công ty với nhà, cái nào quan trọng hơn? Bây giờ thăng lên chức tổng giám đốc, có tiền rồi, bắt đầu đi công tác thường xuyên. Năm nay ông đến Mỹ, đưa tôi theo, để tôi học ở đây cả năm trời, ngày mai lại muốn đi Anh quốc, suốt ngày thay đổi xoành xoạch như thế, ông không phiền nhưng tôi thì có phiền đấy.

Nhưng cậu nhìn cha mình thật chăm chú, chẳng thể nói gì cả. Cậu trầm mặc gật đầu, đóng sầm cửa, nhốt những lời Diễm Tuyên nói ở bên ngoài.

Mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Diễm Hàn thở dài, tìm quần áo để thay rồi bước vào nhà tắm.

Tiếng nước xối xả khiến lòng người bất an, cậu tùy tiện dội nước hai lần rồi quấn áo choàng tắm vào, bước ra ngoài.

Diễm Hàn thay áo ngủ xong, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở cửa ra. Diễm Tuyên vẫn còn đứng ngoài cửa, nhìn thấy cậu thì có hơi lúng túng. Diễm Hàn cũng ngẩn người, sau đó lại treo trên miệng một nụ cười đã cộp mác thành thương hiệu: “Không còn sớm nữa, ba nghỉ ngơi sớm đi. Không cần lo cho con… Cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Thật ra đêm qua cậu lăn qua lộn lại, ngủ mãi không yên, lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng thì mơ thấy mình được mẹ xoa đầu, bảo: “Đừng trách ba con, ông ấy cũng bận rộn, cũng chẳng dễ dàng gì…”

Ngay sau đó hình ảnh thay đổi thành năm cậu tám tuổi, khi mẹ bị đẩy vào phòng cấp cứu. Trong không khí toàn mùi thuốc khử trùng, sau đó một bác sĩ bước ra, ánh mắt tràn ngập vẻ tiếc thương: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”

Cậu không muốn ở trong căn hộ này, mặc dù nó rất rất rộng rãi, được bày biện và trang trí sang trọng nhưng lại trống không, cứ im lặng đến lạ, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Vì thế Diễm Tuyên vừa chân trước đi Anh quốc thì chân sau Diễm Hàn đã mua vé máy bay, bay về nước.

Trên máy bay, Diễm Hàn buồn ngủ gần chết nhưng lại đau đầu, không ngủ nổi. Đến tận khi cậu kéo va li xuống khỏi máy bay thì cảm giác đầu đau như muốn nứt ra mới biến mất hơn phân nửa.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy không khí trong lành và mát mẻ đến thế.

Sắp được quay lại trường cấp ba rồi, nhanh thật đấy. Diễm Hàn đang nghĩ vậy thì chạm mặt một cô gái tay cầm ly trà sữa. Phía sau cô gái đó không xa còn có mấy cô gái khác đang đứng, chắc là bạn thân gì đấy, mấy cô gái ấy đang đánh mắt để ý tới bên này, trông thấy Diễm Hàn nhìn sang thì vội vàng vờ như mình đang chuyện trò.

Gương mặt của Diễm Hàn cực kỳ nổi bật, từ lâu đã thành quen với ánh mắt của những cô gái nhìn ngó mình, vậy nên cậu chuẩn bị bơ người ta thẳng luôn.

Nhưng cô gái kia vẫn kiên trì không bỏ cuộc, ngồi hẳn xuống đất, tay xoa xoa chỗ cổ chân mảnh khảnh: “Hức, đau quá, bong gân rồi, anh đẹp trai ơi, giúp em tí được không?”

Người qua đường hoặc cố ý hoặc vô tình nhìn sang phía này bằng những ánh mắt tò mò. Diễm Hàn thấy hơi bực bội, đành phải dừng bước, ngồi xổm xuống chuẩn bị đỡ cô gái đứng dậy.

Cô gái kia không biết là do quá căng thẳng hay làm sao mà lại đỏ mặt rồi lỡ bóp ly trà sữa còn chưa cắm ống hút trong tay hơi mạnh quá.

“Bộp!”

Diễm Hàn dùng bằng hết sự kìm nén gom góp tích tụ cả đời mới nhịn được cơn xúc động muốn túm cô gái lại để choảng nhau. Cô gái cũng sợ ngây ra, ngơ ngác nhìn chăm chăm vào ly trà sữa đã đổ mất một nửa trong tay: “Xin… Xin lỗi.”

Trên mặt Diễm Hàn vẫn còn trà sữa đang nhỏ giọt, nghe vậy trào phúng một câu: “Lực tay lớn ghê, nữ hán tử, có tiền đồ.”

Cô gái thấy thế, muốn tìm giấy lau cho Diễm Hàn nhưng trong cơn hoảng loạn, rối tinh rối mù cả, lục nửa ngày cũng không tìm thấy một mảnh giấy nào. Diễm Hàn tự nhận mình xui xẻo, đang muốn đứng lên, một túi khăn giấy được đưa tới trước mặt cậu.

Cậu nhìn sang, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bàn tay thon dài sạch sẽ, trên cổ tay có một hình xăm chữ “JY” màu đen, nhìn lên thì thấy người ta đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón kéo xuống rất thấp, khoác một chiếc áo khoác đen, không gài nút, bên trong mặc áo sơ mi đen. Diễm Hàn nghĩ, người này còn không phải là xã hội đen ư.

Sau đó ông anh xã hội đen kia thả khăn giấy trên va li của cậu rồi cất bước rời đi. Aura đầy đủ, lạnh nhạt như thể có mây đen và bão vũ quấn quanh.

Diễm Hàn cảm thấy không nói gì thì hơi mất lịch sự, đang định nói cảm ơn nhưng vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy người đã đi xa rồi.

Cô gái tự nhận là bị bong gân đã bỏ đi, cầm theo ly trà sữa bằng nhựa không quá rắn chắc. Chắc là cô gái đã sinh ra bóng ma tâm lý với trà sữa rồi, mấy cô gái trước đấy đứng đây cũng không thấy đâu nữa. Diễm Hàn nhíu mày, rút một tờ khăn giấy ra lau mặt rồi thuận tay bỏ phần còn lại vào trong túi.

Mẹ nó, phiền cả người.

Diễm Hàn rời khỏi sân bay với tâm trạng bực dọc. Bởi vì biểu cảm trên khuôn mặt cậu u ám quá nên gọi taxi cũng trở nên khó khăn hơn. Diễm Hàn đeo tai nghe lên, điều chỉnh lại tâm trạng tồi tệ của mình rồi chui vào một chiếc xe cuối cùng cũng chịu dừng lại cho cậu. Sau khi gạt phăng mong muốn bắt chuyện của tài xế bằng hai câu, cậu nhắm mắt lại, chợp mắt một chốc.

Tới cửa tiểu khu, Diễm Hàn đưa tiền, xách va li xuống xe, phát hiện tài xế đang nhìn cậu bằng đôi mắt khác. Tiểu khu này là một khu biệt thự chỉ toàn nhà giàu sống. Trong tiểu khu có một căn biệt thự nhỏ, đó là nhà của Diễm Tuyên và mẹ cậu, Hàn Viện. Trước khi đi, Diễm Tuyên để lại chìa khóa cho cậu.

Diễm Hàn lười để ý ánh mắt của tài xế, dựa vào ký ức tìm được nhà số “1127”, nhìn thoáng qua chìa khoá trong tay rồi mới mở cửa.

Biệt thự nhỏ hai tầng, thường thì cũng chẳng thấy lớn mấy đâu nhưng khi chỉ có một người thì lại quá rộng lớn. Diễm Hàn mở va li ra, dọn dẹp chút đỉnh cho căn nhà thiếu hơi người suốt năm qua tháng lại này.

Sau khi Hàn Viện qua đời, suốt mấy năm đầu cậu đi theo Diễm Tuyên khắp mọi nơi. Diễm Tuyên thường xuyên đi công tác, thời gian ở nhà cũng không nhiều lắm. Sau đó ông cậu của cậu chủ động mời Diễm Hàn qua nhà cậu ở, vừa lúc gia đình ông cậu cũng có một thằng nhóc chỉ nhỏ hơn Diễm Hàn một tuổi, tên là Hàn Lăng. Quan hệ của cả hai cũng khá tốt, chơi được với nhau. Cậu Hàn Lan đối xử với cậu rất tốt, thật sự rất tốt, nhưng mợ thì không ưa cậu cho lắm.

Thật ra Diễm Tuyên cũng không phải là một người cha tồi, mỗi lần đi công tác, chỉ cần công ty đồng ý mà chuyến đi cũng chẳng quá dài, ông luôn đưa cậu theo cùng, nói rằng muốn ở bên cạnh chăm sóc cậu. Nhưng qua mấy năm, Diễm Hàn cũng dần lớn lên, không muốn đi theo ông nữa. Mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn căng thẳng cho đến tận một năm trước, Diễm Tuyên nói rằng ông muốn Diễm Hàn cùng đi Mỹ với ông vì lý do gì gì đấy. Diễm Hàn không nói lại được ông, đành đi sang Mỹ học lớp 10, nhân tiện nâng cao luôn trình độ tiếng Anh của mình. Diễm Hàn chạm vào điện thoại, mở giao diện trò chơi ra, nhìn thanh tiến độ “cập nhật dữ liệu”, bỗng nhiên đầu bị nhồi nhét một đống suy nghĩ vẩn vơ rối loạn. Cậu lắc lắc đầu, vứt chúng ra ngoài, vùi đầu chuyên tâm đánh game.

Kỳ nghỉ đông trôi qua thật nhanh. Diễm Hàn không có bài tập về nhà, mà có thì cũng chưa chắc gì cậu sẽ làm. Mỗi ngày cậu ngủ đến tận khi mặt trời đã lên cao, rồi ăn cơm, chơi game, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, đôi lúc nổi hứng lên thì tiện tay lật xem sách giáo khoa lớp 11, đọc trước coi thế nào. Ngày dài lướt đi trong sự buồn tẻ nhạt nhẽo. Khi chỉ còn một ngày nữa là tới hôm khai giảng, Diễm Hàn dọn dẹp đôi chút rồi sang nhà ông cậu để báo tin.

Cậu Hàn Lan nhiệt tình đón cậu vào nhà, Hàn Lăng đang xem TV cũng ném remote xuống rồi chạy lại, cầm lấy va li trong tay Diễm Hàn, gọi: “Anh!”