Anh Không Biết

Chương 41: Chương 41






Editor: KiL
Nghiệt duyên trên đời này có đôi khi tựa như ông trời đùa ác, thời điểm Hướng Vãn và Giang Ngư Chu bốn mắt nhìn nhau, điều này đã được nhận thức sâu sắc.
Đương nhiên Giang Ngư Chu cũng không phải một mình, anh áo mũ chỉnh tề, tướng mạo đường đường, một người phụ nữ trang dung tinh xảo khoác tay anh, giống như lúc buổi sáng cô nhìn thấy trên báo chí, hình tượng hài hòa mà loá mắt.
Hướng Vãn nhàn nhạt chuyển tầm mắt, ở trong lòng nói với chính mình: Tất cả đều không liên quan gì đến cô.
Mà cảnh tượng như vậy nói không chừng sau này sẽ thường xuyên gặp phải, cô phải dần dần quen thuộc mới tốt.
"Em và Hướng Vãn tới dùng cơm." Chu Thanh Dương giải thích một câu, đưa tay kéo cả Hướng Vãn cùng đi vào thang máy.
Tòa nhà hết thảy có hai mươi sáu tầng, quá trình đi lên cao yên tĩnh mà chậm chạp, Hướng Vãn yên lặng nhìn về phía trước, trên cửa thang máy sáng lóa rõ ràng nổi bật dáng vẻ của bốn người, tuấn nam mỹ nữ, nhưng nhìn vào trong mắt Hướng Vãn thì đều là châm chọc.
Nơi này cô đã từng tới, lần trước cô du lịch trở về, Giang Ngư Chu đến đón cô, sau đó chính là đưa cô tới chỗ này ăn cơm.

Quan hệ của bọn họ cũng là bắt đầu từ một lần kia mới dần dần khá hơn.
Bây giờ, anh mang người phụ nữ khác đến, mà đứng bên cạnh cô cũng tương tự là một người đàn ông khác.
Hóa ra bọn họ đều là người có trái tim bao la, cho tới bây giờ đều không cho rằng không phải đối phương thì không thể, bọn họ đều là phái hành động, tốc độ tìm kiếm người tiếp theo đều nhanh chóng như vậy.
Thang máy dừng lại, cửa mở ra.


Giang Ngư Chu theo lễ gật đầu chào bọn họ một cái, kéo bạn gái dẫn đầu đi ra ngoài, Hướng Vãn và Chu Thanh Dương đi phía sau anh mấy bước.
Hai cặp đôi một trước một sau đến cửa nhà hàng, Giang Ngư Chu báo tên mình cho người phục vụ tiếp đón, có người tới đón bọn họ đi về phía trước.

Đến phiên Chu Thanh Dương, anh ấy tỏ ý mình không đặt chỗ trước, người phục vụ khách khí biểu thị tiếc nuối: "Xin lỗi quý khách, chỗ ngồi hôm nay đã đầy rồi ạ."
Chu Thanh Dương a một tiếng, anh ấy ở nước ngoài đã nhiều năm, hoàn toàn không biết tình hình nhà hàng đã phát triển tốt như vậy, anh ấy đang muốn hỏi ý kiến của Hướng Vãn thì phía trước truyền đến một giọng nói:
"Thanh Dương, nếu không ngại, cùng nhau đi."
Nói chuyện chính là Giang Ngư Chu, anh cũng chưa đi khỏi bao xa, sau khi nghe đối thoại ở phía sau, kịp thời dừng bước, mở miệng trong tình huống không trưng cầu ý kiến của bạn gái, dẫn đến sau khi anh vừa dứt lời, đối phương nghiêng mặt nhìn anh một cái.
Mắt Giang Ngư Chu nhìn về phía trước, anh tựa như không cảm nhận được gì.
Chu Thanh Dương hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, anh ấy không nghĩ tới Giang Ngư Chu sẽ mời bọn họ cùng nhau, có điều, anh ấy cảm thấy như này có chút quấy rầy đến người ta, cuối cùng, anh ấy đưa mắt nhìn về phía Hướng Vãn.
"Quên đi, quấy rầy người khác không tốt lắm." Hướng Vãn nhìn anh ấy, trả lời, giọng cô không lớn, nhưng hoàn cảnh chung quanh thanh u lịch sự tao nhã, đủ để mấy người chung quanh nghe rõ ràng.
Có điều, Chu Thanh Dương vẫn lặp lại một lần: "Thôi ạ, Giang đại ca, bọn em không quấy rầy hai người nữa."
"Không sao." Giang Ngư Chu trả lời, "Dù sao đều là bạn bè."
Lúc này Chu Thanh Dương có chút thịnh tình không thể từ chối, anh ấy nhìn Hướng Vãn, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Chúng ta đến quán ăn bên bờ sông Jing đi, đồ ăn ở đó tươi mới lại phải chăng, có thể hóng gió lại có thể thưởng thức cảnh đêm, có thể lớn tiếng nói chuyện uống từng ngụm rượu lớn, em thích nơi đó."
Nơi đó có thể hóng gió lại có thể thưởng thức cảnh đêm, nơi đó có thể lớn tiếng nói chuyện uống từng ngụm rượu lớn......
Cô ấy thích nơi đó....
Cô ấy thích......
Trước mắt Giang Ngư Chu đều là cảnh tượng đêm hè kia hai người không hẹn mà gặp, cô mời anh uống bia, cô cho anh ăn tôm, cô cùng anh đến bệnh viện, cô muốn vứt bỏ anh ở trên đường cái.....
Hóa ra cái loại gọi là hồi ức này thật sự không chịu được sự nhắc nhở, một chữ một câu cũng có thể làm cho người ta mơ màng nửa ngày.
Hai người trước mắt đã sớm rời đi, mà Giang Ngư Chu vẫn đứng tại chỗ chậm chạp chưa hồi thần.
"Ngư Chu?"
Người phục vụ đã sớm chờ nửa ngày, bởi vì không biết xảy ra cái gì nên không dám tùy tiện mở miệng, Hà Vân cảm thấy anh rất kì lạ, lên tiếng nhắc nhở một câu.
Lúc này Giang Ngư Chu mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt anh có chút bối rối, một lúc lâu mới nhìn rõ người đứng cạnh mình là ai, anh nhấc nhấc cánh tay, "Đi thôi."
Đêm nay Giang Ngư Chu rõ ràng không ở trong trạng thái, lúc ăn cơm liên tiếp thất thần, Hà Vân là người thông minh, đương nhiên nhìn ra được sự khác thường của anh, hai người mới hẹn hò không được mấy ngày, nhưng Hà Vân đã càng ngày càng thích anh.

Cô ấy là người nhạy cảm, có chút chuyện không phải cô ấy không cảm nhận được, chỉ có điều tạm thời cô ấy chưa muốn nói, rất nhiều chuyện một khi nói ra sẽ không còn khả năng cứu vãn, cô ấy thích người đàn ông này, cho nên muốn đánh cược một lần, tính toán cho nhau một cơ hội.
Cơm nước xong xuôi đi ra, Hà Vân nói với Giang Ngư Chu: "Để em lái xe cho."
Giang Ngư Chu rõ ràng sững lại, Hà Vân nhìn ra sự kinh ngạc của anh, giải thích nói, "Thử xem tính năng xe anh như thế nào, nếu anh để ý thì coi như em chưa nói gì."

"Đương nhiên sẽ không." Giang Ngư Chu tiện tay đưa chìa khóa xe cho cô ấy.
Đêm nay trạng thái của anh không tốt, không lái xe cả người nhẹ nhõm, dứt khoát tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian còn sớm, bên ngoài náo nhiệt vô cùng, mấy ngày nay bọn họ hẹn hò, mặc dù ăn cơm cùng nhau mỗi ngày, Giang Ngư Chu còn mang Hà Vân tham gia hoạt động công khai một lần, nhưng trừ việc đó ra, bọn họ cũng không dạo phố xem phim như những cặp đôi yêu nhau khác, mỗi lần đều là ăn cơm xong Giang Ngư Chu liền trực tiếp đưa cô ấy về nhà.
Hà Vân đối với cái này tỏ ra đã hiểu, dù sao anh cũng là người đàn ông một ngày trăm công ngàn việc, không thể một mực tìm kiếm lãng mạn giống như một chàng trai trẻ, nhưng đêm nay suy nghĩ của cô ấy bỗng nhiên sinh ra thay đổi.
Kĩ thuật lái xe của Hà Vân rất tốt, rất nhuần nhuyễn lái xe đến cổng tiểu khu của Giang Ngư Chu, lúc này, người ngồi thất thần suốt dọc đường ở bên ghế phụ lái cuối cùng kịp phản ứng, quay đầu, không chớp mắt nhìn người lái xe.
Hà Vân cười thản nhiên, "Sao lại nhìn em như vậy, nhanh chỉ dẫn nào."
Đây là lần đầu tiên Hà Vân đến chỗ ở của anh, Giang Ngư Chu cảm thấy có chút không được tự nhiên, hẹn hò mấy ngày nhưng anh cũng không mang cô ấy về nhà, cũng không đưa tới công ty, chỉ là lúc nói chuyện phiếm có nói qua một lần mình ở bên này, không nghĩ tới cô ấy sẽ trực tiếp lái xe đến đây.
Nhưng nếu đã đến rồi, tất nhiên anh cũng không thể nói thêm cái gì.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Ngư Chu, Hà Vân lái xe đến trước biệt thự của anh.
Hai người vào nhà, Giang Ngư Chu hỏi: "Uống cái gì?"
"Không cần đâu, vừa mới cơm nước xong, không thể uống nữa." Hà Vân trả lời nói, ánh mắt không dấu vết đánh giá chung quanh, một lát sau, cô ấy hỏi, "Có thể lên tầng tham quan một chút không?"
Giang Ngư Chu gật gật đầu đưa cô ấy lên tầng, Hà Vân đi theo sau anh dạo một vòng trên tầng, lúc xuống tầng, cô ấy nói: "Phòng của anh dọn dẹp sạch sẽ quá, anh mời nhân viên làm thêm giờ ở đâu thế, hôm nào giới thiệu cho em một chút đi."
Giang Ngư Chu cười trả lời, "Mời không được, là một dì lớn tuổi trong nhà và mẹ tôi quét dọn."
"Trách không được." Hà Vân nói.
Giang Ngư Chu không nói chuyện, hai người xuống lầu dưới, hai tay Giang Ngư Chu cắm trong túi quần, dường như có chút không biết làm sao, Hà Vân cười cười, "Anh không mời em ngồi sao?"
Giang Ngư Chu cười xấu hổ, "À, xin lỗi, mời ngồi."
Hà Vân lại nói, "Đùa anh thôi, đêm nay em còn có chút việc, có một phần việc phải đẩy nhanh tiến độ, bây giờ em phải về tiệm một chuyến."
Giang Ngư Chu lái xe đưa Hà Vân về tiệm, thế nhưng là đến đích, Hà Vân lại không vội vàng xuống xe, cô ấy quay đầu nhìn Giang Ngư Chu, trong lòng Giang Ngư Chu theo bản năng nghĩ là cô ấy hẳn là có lời muốn nói với anh?
"Anh nhắm mắt lại đi, em có đồ muốn đưa cho anh."
Giang Ngư Chu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng có chút không kiên nhẫn, có điều anh vẫn thuận theo nhắm mắt lại, sau đó anh nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, tiếp theo trên môi nóng lên.....
Giang Ngư Chu bỗng nhiên trợn tròn mắt, giống như chịu kinh hãi.
Khuôn mặt Hà Vân gần trong gang tấc, trong mắt người phụ nữ lộ ra ánh sáng thản nhiên không sợ mà giảo hoạt.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Giang Ngư Chu có tiếng dòng điện chạy qua, sau đó anh cảm thấy một ít thứ cất giấu trên người anh đang từng chút nảy mầm, tâm tình mà anh cực lực đè nén dâng lên từng chút một, anh muốn phân biệt rốt cuộc đó là cái gì, đáng tiếc vẫn là một mảnh mờ mịt, anh muốn khắc chế, nhưng vẫn không có cách nào như cũ.
Trong lòng anh bực bội vô cùng, lại cực kì bất an, người phụ nữ trước mặt vẫn dùng ánh mắt chứa tình ý mang theo ý cười, vô tận mong đợi nhìn anh.
Giang Ngư Chu bỗng nhiên nhấc người lên, đè ép đối phương xuống.
Hà Vân đã chờ mong anh từ lâu, khi Giang Ngư Chu ép tới, cô ấy thuận thế ngã về sau, người đàn ông tựa như một con dã thú hung mãnh và nhất định phải chiến thắng, động tác và hơi thở gấp gáp đều mang theo sức mạnh dữ dội.
"Ngư Chu......"
Môi Giang Ngư Chu dừng lại cách cô ấy nửa cm, rõ ràng trong xe ảm đạm vô cùng nhưng trong mắt anh lại trông thấy một mảnh ánh sáng trắng.


Thời gian giống như đảo ngược, từng màn hiện ra trước mắt anh.
Mặt Trăng sáng trong nhu hòa chiếu sáng cả bầu trời đêm, dưới mái hiên cong yên tĩnh, có một khuôn mặt kiều mị động lòng người.....
Ghế sau xe chật chội, hô hấp của bọn họ giao thoa, thân thể người phụ nữ mềm mại dẻo dai, khiến anh muốn ngừng mà không được......
Hơi thở cô ngọt ngào, ngâm nga động lòng người, thanh âm của cô càng là độc nhất vô nhị, "Chú Giang....."
Từ xưa tới nay chưa từng có ai ở thời khắc như thế gọi lên xưng hô như vậy, chưa từng có....
Giang Ngư Chu bỗng nhiên đẩy Hà Vân ra, vừa mới còn như một con sư tử hùng dũng phát tác, có điều trong chốc lát liền biến thành con gà trống thua trận, ngã về lại chỗ ngồi, hai tay nắm thật chặt tay lái, đầu buông xuống.
Thời gian vào thời khắc ấy đều dừng lại, hô hấp cũng dừng lại, xung quanh không nghe được bất kỳ âm thanh gì, kể cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy.
Hà Vân sau khi trải qua thất vọng ban đầu, dần dần khôi phục lại bình tĩnh, cô ấy ngồi thẳng người, sửa sang một chút quần áo, mở miệng hỏi: "Anh sao vậy?"
"Rất xin lỗi." Giang Ngư Chu nói, đầu vẫn buông thõng như cũ, thân thể bảo trì bất động.
Hà Vân trầm mặc, anh nói lời xin lỗi vào lúc này có ý nghĩa như thế nào đã không cần nhiều lời.

Cô ấy là người thông minh, mấy năm này tiếp xúc qua đủ loại người, có một số việc cô ấy liếc mắt nhìn liền hiểu được, "Là vì cô ấy sao? Cô gái chúng ta vừa mới gặp ở nhà hàng?"
"Rất xin lỗi......" Giang Ngư Chu không có một chút ngoài ý muốn nào đối với vấn đề của cô ấy, anh dựa vào thành ghế, đưa tay vuốt mặt một cái, anh tựa như bị điên, không nói gì khác, chỉ là lặp lại ba chữ này.
Rất xin lỗi.
Anh cho là anh có thể hoàn toàn buông xuống, anh cho là không có ai có thể ràng buộc được anh.
Hóa ra không phải.
Hà Vân không nói gì nữa, cô ấy nhìn thoáng qua người đàn ông xiêu vẹo tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt tan rã, rất hiển nhiên tâm tư của anh đã không ở nơi này.

Loại tình huống này không thích hợp đàm luận bất cứ chuyện gì, cho nên Hà Vân không hỏi nhiều, xuống xe.
Có điều trước khi xuống xe, cô ấy nói một câu với anh: "Em nghĩ anh trở về nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, sau đó cho em một câu trả lời."
Giọng điệu của cô ấy ngưng trọng, nhưng Giang Ngư Chu căn bản tiếp thu không vào, trong đầu anh lặp đi lặp lại chỉ có một vấn đề: Người phụ nữ kia giờ phút này đang làm gì?.