Anh Không Biết

Chương 37: Chương 37






Ra khỏi phòng ăn, Giang Ngư Chu cảm thấy mình có chút giống cô hồn dã quỷ, bởi vì anh đột nhiên không biết mình nên đi đâu.

Trong đầu anh có một đống cảm giác mù mờ, hoàn toàn không biết làm sao khiến cho anh cảm thấy vừa lạ lẫm vừa sợ hãi.
Giang Ngư Chu du đãng trên đường trong chốc lát, cuối cùng dừng xe ở cổng một tiểu khu.
Anh không biết mình muốn làm gì, chỉ là tay chân máy móc đưa anh đến nơi này.
Giang Ngư Chu đốt điếu thuốc, hút một hơi, khói thuốc tràn ngập bay lên, quét qua khóe mắt anh, khóe mắt anh có chút híp lại.

Anh nhớ tới cảnh tượng ngày đó anh đến tìm cô, cũng là đậu xe ở chỗ này lẳng lặng chờ như vậy, sau đó liền thấy cô xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Bây giờ nhớ lại, một khắc đó cô là mừng rỡ, trong ánh mắt rõ ràng cũng có chờ mong.
Sau đó chắc anh đã khiến cô thất vọng, cô bỗng nhiên xông lên giải thích với anh, đó hẳn là hi vọng cuối cùng của cô, đáng tiếc anh không nhìn thấy.

Cô nói: Giang Ngư Chu, anh là đầu heo.
Giang Ngư Chu hừ cười một tiếng cực nhẹ, nụ cười kia chợt lóe lên, rất nhanh đã biến mất, trên mặt anh dần dần bị một loại hối hận không biết làm sao thay thế.
Mình thật sự là đầu heo.

Anh tự nói với mình.
Lúc xe của Chu Thanh Dương lái đến cổng tiểu khu nhà Hướng Vãn, nơi đó đã không còn người.

Trải qua một đường điều chỉnh, tâm tình của Hướng Vãn đã thu thập xong, lúc cô quay đầu đi Chu Thanh Dương cũng tỉnh lại, kì thật anh ấy cũng không ngủ quá sâu.
"Đến rồi?"
"Ừm.

Có muốn em đưa anh về hay không?" Hướng Vãn hỏi.
Chu Thanh Dương lấy tay lau mặt, ngồi thẳng người, "Xem em nói kìa, anh còn chưa say đến bất tỉnh nhân sự như vậy, hay là để anh đưa em lên lầu nhé."
"Không cần, anh vẫn nên về sớm một chút."
Chu Thanh Dương gật gật đầu, "Cũng đúng, với thân thủ của em thì ai dám có chủ ý với em chứ?" Anh ấy nhìn thoáng qua bên ngoài, "Chắc dì cũng ngủ rồi, vậy anh không đi lên quấy rầy dì nữa."
"Được, vậy em lên đây, anh về tới nhà nhớ gọi lại cho em."
Chu Thanh Dương gật gật đầu, bỗng nhiên kéo lại Hướng Vãn đang định xuống xe, "Tối nay là lần đầu hẹn hò của chúng ta, có phải là nên lưu lại chút kỉ niệm không?"
Lưu lại chút kỉ niệm là cách nói tương đối uyển chuyển, Hướng Vãn đương nhiên biết, chẳng qua cô không biết là Chu Thanh Dương muốn làm gì với cô đây? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt mong đợi của đối phương, bỗng nhiên Hướng Vãn có chút khẩn trương.
Chu Thanh Dương chậm rãi tiến lại gần, hơi thở sạch sẽ mát mẻ dần dần bao vây xung quanh cô, Hướng Vãn vô ý thức nắm chặt nắm đấm.

Một loại bản năng của con người là tại thời khắc cảm giác nguy hiểm tiến đến, toàn thân sẽ không tự giác căng cứng, vận sức chờ phát động.
Cũng may Chu Thanh Dương cũng không có hành động gì quá phận, chỉ đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Được rồi." Trên mặt anh ấy lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, Hướng Vãn có vẻ chậm hơn nửa nhịp, một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười mỉm.
Hướng Vãn đứng ở cổng nói gặp lại với Chu Thanh Dương, đến khi không còn thấy tăm hơi chiếc xe nữa cô mới quay đầu đi vào tiểu khu.

Cô cúi đầu, hai tay nhét trong túi quần, đi hai bước sau đó đột nhiên dừng lại.
Ở bên chân cô là vài đoạn tàn thuốc chưa hút xong, cô tịch lạnh lùng nằm ở đó.

Tàn thuốc dài ngắn không đồng nhất, thậm chí có đoạn còn hơn nửa điếu, có thể thấy được tâm tình của người hút phiền muộn bao nhiêu.
Giang Ngư Chu là bị điện thoại của mẹ anh triệu hồi.
Giang Ninh sau khi bị anh ném ở phòng ăn khóc một trận, tự mình lau khô nước mắt, đón xe đến bệnh viện khóc lóc kể lể với Giang lão phu nhân, đem việc Giang Ngư Chu ép buộc cô ta ra sao không tin cô ta như thế nào làm sao hung dữ với cô ta các loại hành vi không tốt tố cáo với lão phu nhân, lão phu nhân đương nhiên nổi giận, một cú điện thoại gọi Giang Ngư Chu lập tức lăn đến gặp bà.
Trong điện thoại Giang lão phu nhân cũng không nói có chuyện gì, nhưng trong lòng Giang Ngư Chu biết rõ, kì thật anh cũng muốn nói rõ ràng chuyện này sớm một chút với Giang lão phu nhân, miễn cho bà luôn luôn hiểu lầm Hướng Vãn.
Đến bệnh viện, Giang Ngư Chu đỗ xe xong đi đến khu nội trú, vừa ra khỏi cửa thang máy Giang Tâm Duyệt đã tiến lên đón, "Mẹ đang giận ngập đầu, em nói chuyện cẩn thận một chút, vừa mới tức giận huyết áp cũng tăng lên, bác sĩ đến khám cho hai viên thuốc mới tốt hơn một chút."
Giang Ngư Chu gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, dừng bước hỏi: "Ninh Ninh còn ở trong phòng bệnh?"

"Không, Hoa Bình đưa nó về rồi, con bé này không biết làm sao nữa, khóc đến nỗi người đầy nước mắt, nói em đưa nó ra ngoài ăn cơm, tra hỏi nó như thẩm vấn phạm nhân, còn nói em không tin nó......"
"Chị." Giang Ngư Chu ngắt lời Giang Tâm Duyệt, "Chuyện này em sẽ nói lại với chị sau, bây giờ em muốn một mình nói với mẹ một chút."
Vẻ mặt Giang Tâm Duyệt kinh ngạc, mang theo chút chần chờ, nhẹ gật đầu, "Chị ra ngoài mua chút đồ."
Giang Ngư Chu đẩy cửa phòng bệnh ra, Giang lão phu nhân đang dựa bên kia nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh lập tức mở to mắt, ngọn lửa trong mắt lập tức bùng lên.
Giang Ngư Chu duỗi ra hai tay đè thấp xuống, mở miệng trước khi Giang lão phu nhân bộc phát: "Mẹ, trước tiên ngài đừng tức giận, tuyệt đối đừng động khí." Anh có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói với mẹ anh, nếu như còn chưa mở miệng mà mẹ anh đã giận ngất, thế không phải là đến vô ích rồi sao?
"Hôm nay con đến là có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài, ngài nghe con nói hết rồi tức giận được không?"
Lão phu nhân vốn muốn mắng anh một trận, có điều thấy anh khẩn trương như vậy, tức giận cũng hạ một chút, "Được thôi, để mẹ xem xem lần này con có gì hay ho mà nói."
Giang Ngư Chu ngồi xuống giường bệnh mẹ anh, bắt đầu nói từ phần ghi chép bệnh án chỗ Chu Tề Dương, sau đó thuật lại lời của Giang Ninh và Hướng Vãn một lần nữa, cuối cùng anh không còn nói nữa, mắt không chớp nhìn mẹ anh.
Giang lão phu nhân nghe xong cả người hoàn toàn trầm tĩnh, một lát sau mới tự nhủ nói một câu: "Nhìn như vậy, Ninh Ninh hoàn toàn chính xác có vấn đề."
Giang Ngư Chu kìm lòng không được vỗ tay một cái, anh biết mẹ anh cũng thông minh giống anh mà, "Haiz, thật sự là anh hùng ý kiến cơ bản là giống nhau."
Giang lão phu nhân bị tiếng vỗ tay của anh làm giật mình, lườm anh một cái.

Giang lão phu nhân là bà lão lí tính rõ lí lẽ, không giống mấy bà lão càn quấy, một mực yêu chiều quá độ đối với con cháu trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, bà vẫn rõ ràng ân oán.
Đương nhiên, Giang lão phu nhân có thể đưa ra cái kết luận này, điều kiện tiên quyết là bởi vì bà tin tưởng con của mình không đến mức ngu ngốc vì một người phụ nữ mà bịa ra lời nói dối lớn như vậy để lừa gạt bà.
"Thế nhưng Ninh Ninh tại sao phải làm như vậy?" Giang lão phu nhân đưa ra một nghi vấn.
"Điều này con còn chưa nghĩ ra, có điều con nghĩ là có liên quan đến người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia." Giang Ngư Chu nói.
"Có muốn mẹ nói chuyện với Tâm Duyệt không?" Giang lão phu nhân đề nghị, dù sao quan hệ của bà và Giang Tâm Duyệt cũng không tệ lắm, hai mẹ con cũng không có gì kiêng dè.
Giang Ngư Chu suy nghĩ một lúc, "Vẫn nên để con đến hỏi chị ấy." Mấy năm nay quan hệ của hai chị em không mặn không nhạt, cũng nên có một cơ hội đến thay đổi một chút.
Giang lão phu nhân không phản đối, sau một lát thở dài: "Hi vọng chỉ là hiểu lầm, hoặc là Ninh Ninh chỉ là không cẩn thận đụng vào người Hướng Vãn mà thôi, đứa nhỏ Ninh Ninh này mẹ nhìn nó lớn lên, tính cách mặc dù có chút điêu ngoa, có chút tự tư, nhưng ở trước mặt người lớn chúng ta vẫn rất nghe lời, cho nên mẹ vẫn không quá tin tưởng con bé sẽ làm loại chuyện này."
"Con sẽ tra rõ ràng." Giang Ngư Chu nói, "Trước kia con cưng chiều Ninh Ninh bao nhiêu ngài cũng biết, con sẽ không để con bé chịu oan ức, đương nhiên cũng không thể để Hướng Vãn oan ức."
Giang lão phu nhân nhìn anh một chút, không nói gì nữa.
Lúc Giang Ngư Chu từ phòng bệnh đi ra, Giang Tâm Duyệt ngồi trên ghế dài bên hành lang, trong tay cầm một túi nhựa, là hoa quả bà vừa mới mua ở quầy bán quà vặt tại cửa ra vào.
Giang Ngư Chu đi qua, ngồi xuống bên cạnh bà.
"Mẹ vẫn ổn chứ?" Giang Tâm Duyệt hỏi.
"Không sao cả, em đã giải thích rõ ràng với bà ấy."
"Vậy là tốt rồi." Giang Tâm Duyệt đứng lên, "Thời gian không còn sớm, em về nhà đi."
"Chị." Giang Ngư Chu bỗng nhiên nói, "Có một vấn đề em muốn hỏi chị, xin chị nhất định phải trả lời em được không?"
Đã rất nhiều năm Giang Ngư Chu không có trực tiếp xưng hô với bà như vậy, lúc này Giang Tâm Duyệt chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, hốc mắt lập tức liền đỏ, "Em nói đi."
"Hướng Vãn nói, ngày đó lúc bọn chị chờ ở cổng KFC có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đến tìm chị, sau đó chị liền đi với hắn ta, vậy chị có thể nói cho em hắn ta là ai không?"
Giang Ngư Chu nói xong không chớp mắt nhìn Giang Tâm Duyệt, sau đó anh phát hiện dáng vẻ của Giang Tâm Duyệt đột nhiên thay đổi, khuôn mặt xúc động tràn trề vừa rồi lập tức trở nên trắng bệch.

"Nào có gì mà......! Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, con bé nhất định là nhìn lầm......" Giang Tâm Duyệt buông mắt nói, lời nói đứt quãng.
Giang Ngư Chu đưa tay nắm chặt bờ vai của bà, "Chị, chị đang phát run."
Anh không nói thì thôi, vừa nói đã khiến Giang Tâm Duyệt run dữ dội hơn, đầu đã thấp đến không thể thấp hơn, "Mẹ chờ sẽ sốt ruột, chị đi trước." Nói xong rồi đi không quay đầu lại.
Trong lòng Giang Ngư Chu lại xác định một việc: Giang Tâm Duyệt và Giang Ninh đều giống nhau, đều nói dối anh.
Đối với Giang Ngư Chu mà nói, mặc dù còn chút bí ẩn còn chưa giải ra, trước mắt nói ra cũng coi như đã có chút thu hoạch, Giang lão phu nhân hiện tại đã bị anh giải quyết, cuối cùng không cần lo lắng sẽ có người áp chế anh, anh có thể buông tay đi thăm dò.
Ngày hôm sau, Giang Ngư Chu gọi cho Chu Tề Dương một cuộc điện thoại, một trọng tâm: Coi chừng em họ nhà cậu, để cậu ta cách xa Hướng Vãn một chút.
Chu Tề Dương đương nhiên cam đoan với anh, việc này anh ta không thể đẩy cho người khác, tan việc liền hẹn Chu Thanh Dương đi ăn cơm, hỏi chuyện giữa anh ấy và Hướng Vãn.
Có điều lúc Chu Thanh Dương thừa nhận mình và Hướng Vãn đang hẹn hò, Chu Tề Dương bỗng nhiên ném đũa: "Không phải cậu nói hai người là anh em sao? Hiện tại lại muốn nạy góc tường Giang đại ca của cậu sao?"
"Bọn họ đã chia tay, vì sao em và Hướng Vãn không thể ở bên nhau?"
"Anh nói không được là không được."
"Anh hai, anh không nói đạo lí."
Cuối cùng, Chu Tề Dương ở trong phòng bao đánh Chu Thanh Dương một trận, xuống tay cũng có chút nặng.
Buổi chiều ngày nọ, Giang Ngư Chu từ tòa nhà Giang thị đi ra, có người từ bên cạnh đi vào trong tầm mắt anh, Giang Ngư Chu nhìn người từng bước một đi đến gần, bỗng nhiên trái tim có chút khó điều khiển.
Một khắc này anh bỗng nhiên nhớ đến khi đêm đó anh ở cổng tiểu khu chờ cô, lúc cô nhìn thấy mình, tâm tình ngay lúc đó có phải là cũng giống như anh?
Đầy cõi lòng hi vọng lại nhịn không được lo lắng, cuối cùng vẫn là tâm tư vui sướng chiếm thượng phong.
Ngọn lửa hi vọng ở trong lòng chậm rãi thiêu đốt.
Chẳng qua rất nhanh, Giang Ngư Chu liền phủ định ý nghĩ của mình, bởi vì anh thấy rõ ràng, trong mắt người phụ nữ đang chậm rãi tới gần kia là lửa giận có thể thiêu đốt anh.
"Trước kia tôi chỉ cảm thấy anh là đầu người óc heo, nhưng hiện tại anh lại đổi mới điểm mấu chốt của mình, Giang Ngư Chu tôi không nghĩ tới anh còn có thể hèn hạ vô sỉ đến nước này, anh vậy mà để người đi đánh Thanh Dương!"
Hướng Vãn tức điên, lúc đầu tối hôm qua hẹn Chu Thanh Dương cùng nhau ăn cơm, kết quả đối phương lâm thời thất hẹn, nói có việc không thể tới, Hướng Vãn nghe giọng anh ấy không đúng liền hỏi anh ấy có phải bị bệnh, Chu Thanh Dương úp úp mở mở nửa ngày mới thừa nhận mình có chút không thoải mái.

Làm bạn gái, Hướng Vãn đương nhiên không thể mặc kệ anh ấy, thời gian tan trường sớm, cô liền đến nhà anh ấy thăm, vừa nhìn đã bị dọa sợ, khóe mắt khóe miệng Chu Thanh Dương đều phát sưng lên.
Dưới sự ép hỏi của Hướng Vãn, Chu Thanh Dương nói cho cô, là anh hai anh ấy xuống tay.
Hướng Vãn biết chuyện này Giang Ngư Chu thoát không khỏi liên quan, giận đùng đùng đi đến tìm Giang Ngư Chu..