Editor: Yuri Ilukh
Mười năm sau,
Tại thành thị cạnh núi Phong Hoà, trong một quán trà nhỏ, có người đang kể về tin đồn mới xuất hiện ở giới Tu tiên trong thời gian gần đây.
"Nghe nói Hắc Viêm Ma Tôn mới bị đánh hồn tiêu phách tán cách đây không lâu" Một tu sĩ nói.
"Là bị con thần điểu màu đen kia gϊếŧ chết sao?" Một tu sĩ khác cũng tò mò hỏi.
"Sao tôi lại nghe nói là khi phi thăng bị thiên lôi đánh chết".
"Để tôi nói cho mà nghe, hôm qua sư thúc của tôi mới trở về từ ngoại vực, ông ấy tận mắt chứng kiến quá trình ngã xuống của Hắc Viêm Ma Tôn" Một thiếu niên áo tím kích động nói.
"Vậy cậu mau nói đi".
"Mọi người đều biết là mười năm trước không biết sao Hắc Viêm Ma Tôn lại đắc tội với một con thần điểu có tu vi cực cao, làm con thần điểu kia đuổi gϊếŧ khắp đại lục suốt mười năm nên ông ta chỉ có thể trốn đến ngoại vực" Thiếu niên áo tím nói tiếp.
"Chuyện này bọn tôi đều biết rồi, không cần cậu kể nữa, nói vào điểm chính đi" Có người nhịn không được ngắt lời.
"Mọi người có muốn nghe nữa không hả? Không đúng không?" Thanh niên áo tím mất kiên nhẫn nói.
"Nghe nghe, cậu kể đi".
Thiếu niên áo tím lại tiếp tục kể chuyện: "Sự phụ tôi đã tính một quẻ thấy tam sư thúc ở ngoại vực nên mới bảo nhị sư thúc của tôi đến đó tìm. Kết quả là ông ấy trùng hợp nhìn thấy toàn bộ quá trình cuộc đại chiến giữa Hắc Viêm Ma Tôn và thần điểu màu đen".
"Mọi người đều biết Hắc Viêm Ma Tôn là ma đầu từ trẻ đã nổi danh, tu vi sâu không lường được, các tu sĩ chính đạo cấp cao cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta, nhưng thần điểu đuổi theo ông ta kia có tu vi còn cao hơn ông ta vài phần. Sư phụ tôi nói thần điểu đó là đại yêu sắp phi thăng" Thiếu niên áo tím kể, "Chắc là Hắc Viêm Ma Tôn đã trộm bảo bối của thần điểu nên mới bị tiền bối yêu tộc này đuổi gϊếŧ".
"Tu vi của Hắc Viêm Ma Tôn đã đạt tới giới hạn ở tiểu thế giới, vậy ông ta trộm bảo vật làm gì, mười phần là vì để phi thăng. Nhưng vị tiền bối yêu tộc này đuổi gϊếŧ gắt gao nên ông ta không có thời gian chuẩn bị cho việc phi thăng. Sau nhiều lần đại chiến, hai bên đều bị thương cả. Sư phụ tôi đoán, chắc Hắc Viêm Ma Tôn không chờ nổi nên mới bí quá hoá liều chạy tới ngoại vực để phi thăng".
"Mà ai cũng biết, khi bắt đầu phi thăng thì thiên lôi sẽ đánh xuống, nếu lúc đó mà có người khác đến quấy nhiễu thì Thiên Đạo sẽ tức giận, lôi kiếp phi thăng sẽ có lực công kích khác hẳn" Thiếu niên áo tím có chút kích động, "Hắc Viêm Ma Tôn chắc là tính rằng, chỉ cần thiên lôi đánh xuống, vượt qua lôi kiếp thì ông ta sẽ phi thăng thượng giới, có thể né tránh sự đuổi gϊếŧ của thần điểu kia".
"Vậy trước khi Hắc Viêm Ma Tôn phi thăng thì đã bị thần điểu kia tìm thấy trước phải không?" Có người đoán.
"Sai!" Thiếu niên áo tím lắc đầu, "Sư thúc ta nói, khi ông ấy đến được đó thì Hắc Viêm Ma Tôn đã bắt đầu phi thăng, lôi kiếp phi thăng đã đánh xuống một tia rồi".
"Vậy quả nhiên là Hắc Viêm Ma Tôn phi thăng thất bại bị thiên lôi đánh chết?" Lại có người hỏi.
"Sai!" Thiếu niên áo tím lại lần nữa phủ định, "Ông ta bị thần điểu kia gϊếŧ chết".
"Không phải cậu vừa nói khi bắt đầu phi thăng rồi thì sẽ không thể xen vào được sao?" Người khác kỳ quái hỏi, "Trước sau mâu thuẫn vậy".
"Đây mới là điểm đặc sắc nhất" Thiếu niên áo tím nói tiếp, "Sư thúc tôi nói, thần điểu màu đen kia mặc kệ cái gì gọi là lôi kiếp của Thiên Đạo, trực tiếp bay thẳng vào phạm vi đánh xuống của lôi kiếp phi thăng, Hắc Viêm Ma Tôn bị một móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua ngực, lại tiếp một vuốt nữa, cơ thể của Hắc Viêm Ma Tôn bị xé thành hai nửa".
"Ồ!" Mọi người nghe kể thì nhịn không được phát ra một tiếng kinh ngạc.
"Chuyện còn chưa hết đâu, nghe nói cuối cùng thần điểu kia còn phun ra một tia chớp đánh nguyên thần của Hắc Viêm Ma Tôn thành tro tàn" Thiếu niên áo tím cường điệu nói, "Nguyên thần của Hoá Thần hậu kỳ vậy mà chỉ cần một tia chớp đã đánh tan thì đủ biết sức mạnh đến thế nào rồi đó".
"Cậu lừa bọn tôi à?" Mọi người nghe kể chuyện cả buổi thì hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy, làm gì có thần điểu nào lợi hại như vậy, nếu thần điểu có thể đối phó với lôi kiếp phi thăng thì còn ở lại tiểu thế giới của chúng ta làm gì, không phải nên phi thăng từ sớm rồi sao?" Lại có người nói.
"Trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được, mọi người chưa từng thấy không có nghĩa là nó không tồn tại" Thiếu niên áo tím thấy bọn họ không tin thì cãi lại. Tu vi của vị thần điểu kia sâu không lường được, tuy cậu nói sự thật nhưng mọi người không tin, cậu cũng lười tranh luận, cuối cùng đành phất ống tay áo rời đi.
Thiếu niên áo tím đi về núi Phong Hoà, lúc đến cửa vào, đệ tử canh cửa nhìn thấy thiếu niên thì khom người hành lễ, "Sư thúc".
"Ừm" Thiếu niên xua tay tiếp tục đi về phía sơn môn, thiếu niên này chính là đệ tử Nguyễn Thiện của trưởng môn phái Phong Hoà sơn - Huyền Uyên chân nhân.
Nguyễn Thiện chán chường đi đến đỉnh núi, bỗng nhiên trên đỉnh đầu cậu ta xuất hiện một cái bóng thật lớn, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con chim toàn thân đen nhánh, vô cùng to lớn đang bay qua đỉnh đầu mình.
Khí thế to lớn làm Nguyễn Thiện hưng phấn không thôi: "Thần điểu màu đen có hình dáng giống thần điểu với sư thúc mô tả như đúc, chẳng lẽ là..."
Nguyễn Thiện đứng lên pháp khí, hưng phấn bay theo thần điểu về phía đỉnh núi, cậu chỉ thấy thần điểu màu đen bay thẳng vào động phủ của Huyền Uyên chân nhân rồi biến mất không thấy đâu.
"Sư phụ, sư phụ" Nguyễn Thiện không ngừng gia tăng tốc độ nhưng vẫn không thể đuổi theo thần điểu được, cậu ta vội vội vàng vàng đi tới gõ cửa đại điện của Huyền Uyên chân nhân.
"Đừng ầm ĩ" Tiếng răn dạy của Huyền Uyên chân nhân truyền ra theo tiếng mở cửa.
Nguyễn Thiện vội vàng chạy vào, vừa chạy vừa nói: "Sư phụ, sư phụ, con vừa mới thấy.... ủa, Tam sư thúc, ngài đã về rồi sao".
Nguyễn Thiện nhìn Tam sư thúc Vũ Thiên Huyền mặc áo bào đen đang đứng bên cạnh sư phụ của mình thì cung kính hành lễ.
Vũ Quân hơi gật đầu xem như đáp lại.
"Ừm, sư phụ có chuyện muốn nói với Tam sư thúc của con, con ra ngoài trước đi" Huyền Uyên chân nhân nói.
"Sư phụ, con vừa mới thấy..."
"Đi ra ngoài!" Huyền Uyên chân nhân có chút tức giận nói.
"Dạ, đồ nhi cáo lui" Nguyễn Thiện cảm giác thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu đi ra ngoài, vừa đi đến cửa đại điện thì gặp nhị sư thúc, Thanh Phong chân nhân, đang vội vàng đi tới, "Nhị sư thúc".
"Ừm" Thanh Phong chân nhân hơi gật đầu, một phút cũng không dừng đi thẳng vào trong đại điện.
"Kỳ lạ ghê, làm gì mà ai cũng gấp gáp vậy?" Nguyễn Thiện buồn bực nói, "Cả Tam sư thúc nữa, Tam sư thúc trước giờ luôn dễ gần nhất, sao hôm nay lại có chút lạnh lùng nhỉ".
Nguyễn Thiện quay đầu nhìn cánh cửa đại điện đang đóng kín, hoang mang rời đi.
Trong đại điện,
"Thiên Huyền, phong ấn của đệ giải trừ rồi sao?" Huyền Uyên chân nhân hỏi.
"Đã giải trừ" Vũ Quân gật đầu.
"Sao lại thế này? Một nửa dòng máu yêu tộc của đệ là thế nào?" Thanh Phong chân nhân tò mò hỏi.
Huyền Uyên chân nhân lại giống như đã biết chút gì, im lặng một lát rồi nói, "Thần điểu đuổi gϊếŧ Hắc Viêm Ma Tôn là đệ đúng không."
Lúc nãy Huyền Uyên chân nhân đã nhìn thấy quá trình Vũ Thiên Huyền biến hoá từ thần điểu về hình người.
"Là đệ" Vũ Quân giải thích cho hai vị sư huynh đang mang vẻ mặt kinh ngạc, "Một nửa dòng máu kia của đệ là Lôi Viêm Thần Điểu, đó là bản thể của đệ".
"Sư đệ, đệ chính là..." Thanh Phong chân nhân kinh ngạc há to miệng, thì ra thần điểu tu vi cực cao không sợ thiên lôi là sư đệ nhà mình.
"Là đệ" Vũ Quân gật đầu thừa nhận.
"Vậy... chuyện của đệ và Hắc Viêm Ma Tôn là thế nào?" Huyền Uyên hỏi.
"Vợ em.... không còn nữa rồi" Vũ Quân không nói Hắc Viêm Ma Tôn hại chết Nhất Diệp, vì anh vẫn luôn cảm thấy mình chính là hung thủ, là do anh không bảo vệ tốt cho Nhất Diệp.
Thanh Phong chân nhân và Huyền Uyên chân nhân liếc nhau một cái, họ đều biết chuyện sư đệ nhà mình kết làm vợ chồng với Nhất Diệp tiên tử, cũng biết lúc trước Nhất Diệp tiên tử chỉ còn 20 năm tuổi thọ, đại nạn đã gần ngay trước mắt. Mà bây giờ đại nạn lại đến sớm vì Hắc Viêm Ma Tôn, tuy rằng có chút đáng tiếc nhưng sư đệ cũng đã báo thù xong rồi, hai người cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì.
"Vậy tiếp theo đệ có tính toán gì không?" Huyền Uyên chân nhân nói sang chuyện khác.
"Bế quan, phi thăng" Vũ Quân bình tĩnh nhìn về Huyền Uyên chân nhân nói.
"Được, đi thôi".
Vũ Quân gật đầu, yên lặng xoay người đi khỏi đại điện.
Thanh Phong chân nhân thấy Vũ Quân đi rồi thì quay sang thì thầm cùng sư huynh của mình, "Sư huynh, đệ cảm thấy sư đệ có chút không bình thường. Dường như thay đổi thành một người khác, có phải là vì một nửa dòng máu yêu tộc không".
"Chắc là vậy" Huyền Uyên chân nhân nói.
"Lôi Viêm Thần Điểu, sư huynh huynh đã nghe nói về loại yêu tộc này chưa" Thanh Phong chân nhân hiếu kỳ nói.
Huyền Uyên chân nhân lắc lắc đầu, ông không biết thế nào, nhưng khi nhìn thấy Vũ Quân thì trong lòng ông đã có một loại cảm giác không tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã 100 năm trôi qua.
Vào một hôm tiết trời trong lành, sau cấm địa của núi Phong Hoà sơn vang lên một tiếng động lớn, vô số chim muông chạy mất, Huyền Uyên chân nhân đang dạy các đệ tử mới bỗng có cảm giác không tốt, cùng sư đệ Thanh Phong chân nhân hoá thành tia sáng bay về phía sau núi.
"Thiên Huyền" Thanh Phong chân nhân và Huyền Uyên chân nhân nhìn động phủ đã sập xuống thì vội vàng lao vào tìm kiếm.
Huyền Uyên chân nhân mang theo một thân toàn bụi bặm và đất đá bay ra ngoài. Hai người phát hiện được Vũ Quân đã ngã nằm xuống sâu trong một đống đá vụn.
"Sư đệ".
"Thiên Huyền"
Huyền Uyên và Thanh Phong cùng nâng Vũ Quân đang hôn mê bất tỉnh lên, chỉ thấy mặt Vũ Quân trắng bệch như giấy, hơi thở hỗn loạn, trên mu bàn tay thoắt ẩn thoắt hiện lông chim đen nhánh, giống như không thể khống chế hình dáng con người nữa.
"Thiên Huyền tẩu hoả nhập ma rồi" Thanh Phong chân nhân kiểm tra thân thể Vũ Quân xong thì hoảng hốt nói, "Mau tới chỗ đệ".
Tới động phủ của Thanh Phong chân nhân thì ông ta dùng vô số thảo dược cấp cao luyện thành một viên đan dược đút cho Vũ Quân, một lát sau sắc mặt Vũ Quân mới tốt hơn một chút nhưng vẫn không tỉnh lại.
"Sư huynh, Thiên Huyền bị sao vậy, sao tự nhiên lại tẩu hoả nhập ma?" Thanh Phong chân nhân suy đoán, "Có phải quá nóng lòng nên không thành không, nhưng tính tình của Thiên Huyền đâu có phải vậy".
"Nếu chỉ là nóng lòng thì còn đỡ, huynh chỉ sợ đệ ấy có tâm ma" Huyền Uyên chân nhân lo lắng nói.
"Tâm ma?!" Thanh Phong chân nhân ngạc nhiên thốt ra tiếng, "Sao Thiên Huyền lại bỗng nhiên có tâm ma".
"Đệ xem tay trái Thiên Huyền đi" Huyền Uyên chân nhân chỉ vào Vũ Quân đang nằm trên giường.
Vừa rồi vì quá mức hoảng loạn nên Thanh Phong chân nhân chưa kịp phát hiện trong tay Vũ Quân còn nắm đồ vật, bây giờ nhìn kỹ mới biết trong tay sư đệ nhà mình hình như có một chiếc trâm cài của phụ nữ.
"Đây là..."
"Chắc là của Nhất Diệp tiên tử" Huyền Uyên chân nhân suy đoán.
"Huynh nói là... Thiên Huyền..." Thanh Phong chân nhân lắc đầu nói, "Không thể nào, thời gian bọn họ ở chung quá ngắn, chỉ có một năm, sao Thiên Huyền lại..."
"Khi Thiên Huyền rời khỏi núi Phong Hoà huynh đã bấm một quẻ cho đệ ấy" Huyền Uyên chân nhân nói, "Quẻ nói rằng hồng loan tinh động, trong mạng có một kiếp. Một trăm năm trước, khi đệ ấy trở về thì huynh đã có cảm giác không đúng, rốt cuộc vẫn phải ứng kiếp".
"Vậy phải làm sao bây giờ" Người tu đạo sợ nhất là có tâm ma, cũng có một vài thiên tài, sức mạnh to lớn không chết bởi lôi kiếp của Thiên Đạo và chết bởi tâm ma.
"Chờ đệ ấy tỉnh rồi tính sau" Huyền Uyên chân nhân thở dài một hơi rồi nói.
Vũ Quân ngủ say suốt một tháng trời, sau khi tỉnh lại thì anh đi đến chỗ cao nhất của núi Phong Hoà, ngồi xuống nhìn về sương khói đang che mờ tiên cảnh ở dãy núi xa xa, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.
"Đệ còn cười được sao, đệ có tâm ma, đệ có biết không" Thanh Phong chân nhân vội vàng nói.
"Đệ biết" Vũ Quân cười gật đầu, đầu ngón tay vô thức sờ soạng trâm cài long cốt đang nắm chặt trong tay.
"Đã biết thì sao lại còn phát ngốc ở đây, mau kiếm cách khắc phục đi" Thanh Phong chân nhân nói.
"Sư huynh đừng gấp gáp thế, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi" Vũ Quân chỉ vào ngọn núi xa xôi nói, "Đệ thấy linh khí ở núi Phong Hoà dồi dào là do phía dưới có một cái linh mạch ngầm đúng không?"
"Đây là chuyện đệ quan tâm bây giờ sao?"
"Sư huynh, trong môn phái có phải vẫn chuẩn bị cơm cho các đệ tử cấp Luyện Khí không, sau này mỗi ngày chuẩn bị cho bọn họ ba bữa cơm thì cũng đưa đến cho đệ một phần nhé" Vũ Quân cười nhờ vả.
"Đệ..." Thanh Phong còn muốn nói thêm nhưng bị Huyền Uyên vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh ngăn cản.
Hai người quay về đại điện để Vũ Quân ngây người ở đỉnh núi một mình, Thanh Phong chân nhân đi được một lúc thì oán giận nói, "Sư huynh, Thiên Huyền bị sao vậy?"
"Đệ không nhìn ra sao? Đệ ấy hình như không thèm để ý chuyện mình có tâm ma" Huyền Uyên chân nhân nói.
"Tại sao? Chẳng lẽ tình cảm của đệ ấy đã sâu đậm đến mức không thèm để ý đại đạo nữa sao?" Thanh Phong chân nhân vội vàng nói, "Sư huynh, chúng ta không thể mặc kệ đệ ấy được".
"Đệ cứ chờ xem!".
50 năm nữa trôi qua, mỗi ngày Vũ Thiên Huyền ngoại từ đi dạy đệ tử một chút công pháp thì chỉ ngồi ngơ ngẩn ở đỉnh núi.
Cho đến một ngày Vũ Quân không thể khống chế được hình người, quay vào trong động phủ hoá về bản thể của Lôi Viêm Thần Điểu, yêu lực và linh lực xung đột, làm trưởng môn Huyền Uyên chân nhân vội vàng chạy tới.
"Huynh đã đi hỏi tiền bối Bạch Hổ" Huyền Uyên chân nhân nhìn Vũ Thiên Huyền vẫn đang hôn mê bất tỉnh nói, "Lôi Viêm Thần Điểu tu luyện không lịch* lôi kiếp chỉ lịch tâm ma. Bản thể phải phi thăng thượng giới thì mới có thể tiếp tục trưởng thành, nếu không giải quyết được tâm ma thì không thể phi thăng thượng giới, và bản năng của Lôi Viêm Thần Điểu sẽ làm đệ ngủ say".
*lịch: Chịu đựng, trải qua. Mình để lịch cho nó vần với phía sau.
"Cho nên.... Đệ vẫn nên quên cô ấy đi".
Huyền Uyên chân nhân gọi sư đệ Thanh Phong chân nhân tới, hai người hợp tác phong ấn toàn bộ ký ức từ khi quen biết Nhất Diệp trở về sau của Vũ Quân.