Editor: Yuri Ilukh
Sau hai ngày nghỉ ngơi, nguyên thần của Nhất Diệp cũng đã được củng cố, Bạch Vũ tiếp tục mở Truyền tống trận, sau khi mọi người trải qua 3 lần truyền tống thì đã tới được hang ổ của Bạch Vũ.
"(*@ο@*) oa ~" Tiểu đằng yêu vừa từ Truyền tống trận ra ngoài thì bị linh khí dày đặc ở đây làm cho chấn động, "Nhà cậu linh khí còn nồng đậm hơn ở núi Cửu Liên rất nhiều".
"Đã nói với cậu từ sớm là nhà tớ rất tốt, tốt hơn tất cả các chỗ đắc địa mà các môn phái ở giới tu tiên chọn làm sơn môn." Bạch Vũ đắc ý nói.
"Vậy sao cậu tu luyện 8000 năm mà tu vi còn không bằng một con đằng yêu 5000 năm như tớ" Tiểu đằng yêu khinh bỉ.
"Tớ..." Bạch Vũ thở phì phò, "Tớ là hậu duệ của đại yêu thượng cổ, theo cách nói của con người thì tớ là loài yêu quý tộc, tu luyện khó khăn, làm sao có thể giống như yêu tộc bình thường của cậu".
"Chồng ơi, cây Thánh Anh Quả ở bên kia, chính là cái cây mà em mọc ra, anh muốn tới xem không?" Nhất Diệp vừa định thần sau cơn choáng váng của trận truyền tống thì hưng phấn chỉ về hướng cây Thánh Anh Quả nói với Vũ Quân.
"Được" Vũ Quân mỉm cười gật đầu, từ nồng độ linh khí dày đặc ở đây thì anh đoán được ở bí cảnh này chắc chắn có vô số kỳ hoa dị thảo, anh cũng muốn đi khắp nơi nhìn xem.
"Em dẫn chồng đi" Nhất Diệp nhảy nhót đi trước, Vũ Quân nhẹ nhàng cười chậm rì rì đi theo sau.
Bạch Vũ thấy Nhất Diệp dẫn Vũ Quân đi rồi thì cậu cũng dẫn Tiểu đằng yêu đi tham quan khắp nơi.
Nhất Diệp với Vũ Quân đi khoảng chừng 15 phút thì nhìn thấy được một cái cây to lớn màu xanh tản ra ánh sáng màu xanh lục ở phía trước, Vũ Quân cũng đoán được đây là cây Thánh Anh Quả.
"Một, hai,....36, 37..." Nhất Diệp đứng dưới tán cây đếm đếm, "Mẹ cây*, có 49 quả Thánh Anh Quả, mẹ lại sinh thêm một tiểu bảo bảo sao?"
*Nguyên tác là mẫu thụ, ý là cây sinh ra thân thể của Nhất Diệp nên mình để mẹ cây nhé.
Cây Thánh Anh quả động cành lá sàn sạt giống như đáp lại vấn đề của Nhất Diệp.
"Hì hì, con rất ổn, mẹ yên tâm" Nhất Diệp nghe được âm thanh của cây Thánh Anh Quả thì vui vẻ ôm lấy thân cây to lớn của cây Thánh Anh Quả.
"Em có thể nói chuyện với nó?" Vũ Quân quan sát chuyển động của cây Thánh Anh Quả thì lên tiếng hỏi.
"Dạ" Nhất Diệp buông thân cây ra, chạy đến bên cạnh Vũ Quân, dẫn anh đến dưới tán cây, sau đó ngẩng đầu giới thiệu với cây Thánh Anh Quả, "Mẹ cây, đây là chồng con, có phải rất đẹp trai không?"
Vũ Quân nghe Nhất Diệp khen mình đẹp trai thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi, "Sao em lại gọi là mẹ cây?"
"Bởi vì em mọc ra từ trên cây này đó" Nhất Diệp cười nói, "Cho nên bà ấy cũng coi như là mẹ của em".
Nếu bị thương rồi tìm được loại cây thuốc có thể chữa khỏi cho mình rồi nhận cái cây đó là mẹ mình thì cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng cũng rất hiếm thấy nên Vũ Quân cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sạt sàn sa...
Cành lá trên đỉnh cây Thánh Anh Quả bỗng lay động, Vũ Quân thì ngạc nhiên còn Nhất Diệp thì hưng phấn nắm lấy cánh tay Vũ Quân kêu la: "Chồng ơi, mẹ cây chào hỏi anh đó, bà ấy rất thích anh".
Vũ Quân nghe được lời giải thích của Nhất Diệp thì có chút ngạc nhiên nhưng cũng định thần rất nhanh, nở nụ cười, học theo động tác lúc nãy của Nhất Diệp, dùng tay nhẹ nhàng đặt lên thân cây nói: "Mẹ cây, chào ngài".
Sạt sàn sa...
Sau một trận lay động thì một cành cây xanh biếc bỗng di chuyển đến trước mặt Vũ Quân, phía trên có một cái quả màu xanh. Trên cành cây chỉ có một trái Thánh Anh Quả làm Vũ Quân khó hiểu nhìn về phía Nhất Diệp bên cạnh.
"Mẹ cây nói tặng cho anh" Nhất Diệp phiên dịch.
"Này..." Đây có thể là cây Thánh Anh Quả duy nhất còn tồn tại trên đại lục tu tiên này, Thánh Anh Quả lại càng có duyên mới gặp, có mong cũng không được.
Lúc Vũ Quân còn đang do dự thì cái cành trước mặt Vũ Quân run rẩy, Thánh Anh Quả tự động rơi khỏi cành lá, Vũ Quân hoảng sợ vươn tay ra vội vàng đỡ được. Vũ Quân nhìn Thánh Anh Quả màu xanh trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn cây Thánh Anh Quả, cuối cùng lại nhìn về Nhất Diệp đang cười hì hì bên cạnh.
"Không sao đâu, mẹ cây nói mỗi cây chỉ có thể mọc ra 49 quả, chúng ta mang một quả đi thì mẹ mới có thể sinh ra thêm quả mới" Nhất Diệp giải thích.
"Thì ra là thế" Vũ Quân nghe giải thích xong thì trịnh trọng hành lễ cảm ơn cây Thánh Anh Quả, "Cảm ơn mẹ cây".
Sạt sàn sa...
Vũ Quân thản nhiên ngẩng đầu, anh nhìn cây Thánh Anh Quả hơi ngẩn người, lúc vừa rồi hình như anh cũng cảm nhận được một sự ấm áp, hơi thở đó rất giống với hơi thở của cây Thánh Anh Quả trước mặt.
"Lúc nãy..." Vũ Quân ngạc nhiên chuyển hướng sang hỏi Nhất Diệp.
"Mẹ cây nói chúng ta đi chỗ khác tham quan đi" Nhất Diệp cười nói.
"Lúc nãy.... hình như anh cảm nhận được hơi thở của mẹ cây" Vũ Quân nói.
"Thật hả?" Nhất Diệp nghĩ nghĩ nói, "Mẹ cây nói gì với anh thế?"
"Chỉ là một cảm giác vô cùng ấm áp và thoải mái" Vũ Quân hình dung.
"Vậy chứng tỏ là mẹ cây vô cùng thích anh" Nhất Diệp dắt tay Vũ Quân vui vẻ đi về phía trước, "Trong bí cảnh này còn có rất nhiều thứ thú vị, để em dẫn anh đi xem".
Nhất Diệp đi về trước vài bước rồi lại quay lại vẫy vẫy tay với mẹ cây, ngọt ngào nói, "Mẹ cây, ngày mai con lại đến thăm mẹ".
Cây Thánh Anh Quả hơi rung lên, cành lá tạo ra âm thanh sàn sạt tản ra sức mạnh nồng ấm.
Do Thánh Anh Quả có thể tạo ra mạng mới cho con người nên cây Thánh Anh Quả mới ôn hoà, từ ái như vậy sao? Vũ Quân mang theo cái ý tưởng này đi theo Nhất Diệp, bỗng nhiên một âm thanh nhẹ nhàng đột ngột xuất hiện trong thức hải của Vũ Quân.
[Bảo vệ con của ta cho tốt]
Bước chân Vũ Quân dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn lên đỉnh sáng sáng của cây Thánh Anh Quả.
"Chồng ơi, anh sao thế?" Nhất Diệp thấy Vũ Quân đứng im thì lên tiếng hỏi.
"Không có gì" Vũ Quân lại xoay người tiếp tục đi về phía trước với Nhất Diệp đồng thời đảm bảo với âm thanh trong thức hải kia: [Con sẽ].
Con sẽ, dù cho là Thánh Anh Quả người vừa mới cho con hay là Nhất Diệp.
Sạt sàn sa....
Tuy đã đi xa nhưng Vũ Quân vẫn còn cảm nhận được âm thanh vui sướng của mẹ cây.
Bí cảnh nhà Bạch Vũ rất lớn, Nhất Diệp chỉ dẫn Vũ Quân đến những nơi mà cô cảm thấy xinh đẹp. Lúc sắc trời tối đi thì mọi người tập trung ở động phủ của Bạch Vũ.
Lúc Nhất Diệp tới được động phủ của Bạch Vũ thì từ xa đã nhìn thấy bản thể của Tiểu đằng yêu, nó đang duỗi nhánh cây ra, mỗi chiếc lá trên cành cây đều đang hấp thu linh lực từ bốn phía.
"Tiểu đằng yêu, từ xa chị đã có thể nhìn thấy em, nếu không phải vì chị đã quen biết em từ lâu thì còn tưởng rằng em lớn lên ở đây đó" Nhất Diệp trêu chọc.
"Đương nhiên, bản thể của em đẹp thế này, tất nhiên là xứng với vùng đất linh khí này rồi" Tiểu đằng yêu hoá thành cành nhỏ vui sướng trả lời.
"Nhất Diệp, chị đã về rồi" Nghe được tiếng Nhất Diệp thì Bạch Vũ vội vàng chạy từ động phủ ra, ảnh mắt màu đỏ tràn đầy vẻ vui sướng (Sau khi tiến vào bí cảnh, Bạch Vũ đã khôi phục hình dáng đứa trẻ đầu bạc).
"Em lại muốn làm gì?" Nhất Diệp vừa nhìn vẻ mặt của Bạch Vũ thì đoán được cậu bé lại định làm gì đó.
"Chị xem..." Bạch Vũ vươn tay đưa một thứ tới trước mặt Nhất Diệp,
Nhất Diệp nhìn một con chuột lông ngăm đen trên bàn tay trắng tinh của Bạch Vũ, khoé miệng lập tức run rẩy mắng: "Em bắt chuột làm gì?"
"Không phải trước đây em đã nói là gần nhà em có một đàn chuột sao? Lúc nãy em đến đó bắt về, con chuột này đã sống hơn ngàn năm, thịt nó ăn vào chắc chắn rất bổ, tối nay chúng ta ăn nó đi" Hai mắt Bạch Vũ toả sáng nói.
Nhất Diệp chớp chớp mắt đầy cự tuyệt, là một người tham ăn nhưng cô vẫn từ chối ăn thịt chuột.
Vũ Quân nhìn chằm chằm con chuột đang kêu chít chít trong lòng bàn tay Bạch Vũ, cuối cùng vươn hai ngón tay xách con chuột nhỏ lên, quay đầu nó về phía mình hỏi, "Mày là chuột săn kho báu?"
"Chít chít" Con chuột nhỏ vội vàng gật đầu, hiển nhiên là nghe hiểu Vũ Quân nói.
Nhất Diệp thấy con chuột hiểu người khác nói chuyện thì biết con chuột này đã mở linh trí thì lập tức vỗ một cái lên đầu Bạch Vũ, "Không phải đã nói với em là vật đã mở linh trí thì không thể ăn sao".
"Chị nói lúc nào?" Bạch Vũ tủi thân nói.
"Vừa nói xong" Nhất Diệp không chút chột dạ nào trả lời.
"...." Bạch Vũ trợn trắng mắt nói, "Vậy chờ chị đi rồi em lại ăn".
"Có bản lĩnh thì em nuốt sống đi" Nhất Diệp biết, Bạch Vũ không thích ăn đồ ăn chưa được nấu, dạ dày của cậu đã bị mỹ thực nhân gian chiều hư rồi.
Bạch Vũ đành phải thoả hiệp, có chút ủ rũ cụp đuôi nghĩ xem nên tìm gì về ăn.
Nhất Diệp thấy Bạch Vũ đi rồi thì mới quay đầu lại nhìn về con chuột trong tay Vũ Quân, "Chồng biết loại chuột này à?"
"Nó là chuột săn kho báu trong truyền thuyết, trời sinh có thể cảm nhận được nơi cất giấu linh vật, anh cũng chỉ mới thấy trong sách ghi lại" Vũ Quân dùng tay kéo kéo con chuột nhỏ đang run bần bật tới trước mặt Nhất Diệp.
Nhất Diệp nhíu nhíu mày, lui về sau một bước, mặt đầy chán ghét không chút che giấu nào.
"Vợ không thích nó à?" Vũ Quân kỳ lạ hỏi.
"Em không thích chuột" Nhất Diệp đầy ghét bỏ nói, "Còn có cả Tiểu Cường nữa".
*Tiểu cường chắc ai cũng biết nó là gián rồi :D
"Tiểu Cường là ai?" Vũ Quân ngạc nhiên nói.
"Hmm... là một động vật vô cùng ngoan cường, gϊếŧ thế nào cũng không chết" Nhất Diệp giải thích.
"Ồ? Lợi hại như vậy sao?" Vũ Quân kinh ngạc.
"Haha... Đúng vậy" Nhất Diệp xấu hổ cười.
"Chít chít, chít chít" Con chuột nhỏ vẫn không nhúc nhích trong tay Vũ Quân, hai con mắt nhỏ như hạt đậu đáng thương nhìn về phía Vũ Quân giống như đang xin tha.
"Nó muốn gì vậy?" Nhất Diệp hỏi.
"Chắc là không muốn chúng ta ăn nó" Vũ Quân suy đoán.
"Chít chít" Con chuột nhỏ vội vàng gật đầu giống như muốn xác nhận suy đoán của Vũ Quân.
"Còn rất thông minh, nhưng tiếc là không nói được" Nhất Diệp nói.
"Chuột săn kho báu có khả năng tìm kiếm thiên tài, nhưng sẽ không hoá hình và không nói chuyện được, tu vi cũng sẽ không quá cao" Vũ Quân nói, "Chắc đây là một cách cân bằng của Thiên Đạo".
"Chắc vậy, nếu chuột săn kho báu mà hoá hình và tu luyện được thì với khả năng tìm kho báu đó thì tìm làm cạn kiệt hết thì sao" Nhất Diệp lo lắng, "Nhưng như vậy thì không phải bọn chúng sẽ dễ bị người khác bắt đi sao?"
"Chuột săn kho báu có khả năng che giấu rất giỏi, lúc nãy Bạch Vũ tới gần như vậy mà anh cũng không phát hiện được sự tồn tại của nó" Vũ Quân quơ quơ con chuột trong tay.
"Lợi hại vậy sao, sao Bạch Vũ lại có thể bắt được nó dễ dàng vậy?" Nhất Diệp kỳ quái nói.
"Chắc là thiên phú bản năng của Hoàng Vũ Xà" Vũ Quân suy đoán.
"Chắc vậy, rắn thích ăn chuột, nếu mà tìm không được thì đói chết mất" Nhất Diệp tự cho rằng mình tìm được đáp án.
"..." Vũ Quân tưởng tượng hình ảnh con rắn đang ăn con chuột thì có chút ngứa tay muốn đánh người.
"Chít chít, chít chít" Chuột săn kho báu lại nhỏ giọng kêu thêm vài tiếng, âm thanh tràn đầy sợ hãi.
Vũ Quân nhìn về con chuột tràn đầy linh khí, ngồi xổm xuống, cúi người thả con chuột trên mặt đất.
"Chít chít? Chít chít?" Con chuột nhỏ bò từ trên tay Vũ Quân xuống đất nhưng không lập tức chạy đi mà cẩn thận quay đầu lại đánh giá Vũ Quân.
"Đi đi" Vũ Quân nhẹ giọng nói.
Khi Vũ Quân vừa nói ra hai chữ kia thì con chuột lập tức hoá thành một tia sáng biến mất trước mặt hai người ngay lập tức.
"Vũ Quân, sao anh thả nó chạy rồi?" Tiểu đằng yêu yên lặng nghe cả buổi cũng hiểu được sự quý giá của chuột săn khó báu, nó vẫn cho rằng Vũ Quân sẽ mang chuột theo ra ngoài nhưng không ngờ Vũ Quân lại thả nó đi.
"Giữ lại cũng vô dụng" Vũ Quân trả lời.
"Chồng ơi, không phải anh nói nó có thể tìm thấy thật nhiều kho báu sao?" Nhất Diệp khó hiểu nói.
"Đúng vậy" Tiểu đằng yêu gật đầu phụ hoạ.
"Thứ anh cần là cơ hội phi thăng chứ không phải kho báu" Vũ Quân cười nói, "Anh giữ lại cũng vô dụng, cũng không mang đi ra ngoài làm gì".
Tiểu đằng yêu suy tư gật đầu, trong lòng không khỏi có chút bội phục Vũ Quân.
"Chồng ơi, chắc chắn anh sẽ tìm được cơ hội phi thăng" Nhất Diệp thề son sắt, "Em giúp anh tìm".
"Không cần" Vũ Quân nắm tay Nhất Diệp để ở trước ngực, dịu dàng nói, "Trước đó anh muốn dẫn em đi du lịch thế giới đã".
Mặt Nhất Diệp ửng đỏ nhìn ánh nắng chiều chiếu rọi.