Anh Hùng

Chương 114: Anh Hùng




Sau khi phần Âm của Thái Cục Đồ hoà vào hồn thể, Nguyệt Vũ ngẩn ra. Sau đó, nàng nhìn khuôn mặt đẹp trai kia. Nàng cảm thấy mũi cay cay, linh hồn như bị hòa tan. Giờ phút này, hốc mắt nàng ướt ướt.

-Ô ô.. sao lại đối xử tốt với muội như vậy?

Nguyệt Vũ lao vào ngực Hùng khóc nức nở.

Từ nhỏ nàng luôn có cảm giác sợ hãi thứ gì đó, nhưng từ khi gặp hắn, cảm giác đó không còn nữa. Từ lúc hắn sẵn sàng chết cùng nàng rồi đi tới đây, nàng rất cảm động.

- Làm vợ ta nhé?

Hùng mỉm cười, hôn lên hàng mi ươn ướt của nàng. Có lẽ đây chính là duyên phận kỳ diệu, cho hắn một cơ hội, để kiếp này, hắn có thể bù đắp sai lầm của mình.

-Muội… muội có thể ư?

Hùng vùi mặt áp sát mái tóc màu trắng kia, tham lam hít sâu. Tóc Nguyệt Vũ rất thơm, mùi hương thiếu nữ thoang thoảng nhẹ nhàng, khiến hắn say mê.

Tất cả tu sĩ đều có linh hồn ngưng thực, giống như bản thể. Mặc dù mình với nàng là hồn thể, nhưng vẫn xếp hình được! Hùng tà ác nghĩ, rồi tiếp tục câu dẫn thiếu nữ mới lớn, hắn nhẹ giọng nói:

-Bắt đầu từ bây giờ, muội chính là nữ nhân của ta. Ai cũng đều không thể ức hiếp muội nữa.

-Vâng! Ca ca!

Thanh âm ngọt ngào của Nguyệt Vũ vang lên. Hùng mang lại cho nàng một loại cảm giác hết sức quen thuộc, là loại cảm giác ỷ lại, cảm giác an toàn và thân mật không thể nói rõ.

Nghe nàng gọi mình là ca ca, Hùng hơi mất tự nhiên, hắn cảm giác như mình vừa thu thêm em gái chứ không phải vợ. Không ngờ một thiếu nữ mới lớn mà khó dụ dỗ như vậy.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, động tác vô cùng dịu dàng, tựa như là đang vuốt ve lấy thứ chân quý nhất của mình, mà Nguyệt Vũ cũng nhắm mắt, hưởng thụ hắn vuốt ve.

Nguyệt Vũ cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào. Nàng dựa chặt thân thể vào lồng ngực ấm áp của hắn, sau đó tìm một vị trí thoải mái nhất, mệt mỏi ngáp một cái, trên mặt mang theo nụ cười. Ngay lúc này, nàng muốn ngủ một giấc thật ngon, không có đau khổ, không có lạnh giá, không có sợ hãi, bởi vì có hắn bên cạnh. Nàng từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều.

Hùng ngồi im không nhúc nhích, ngắm nàng chìm vào giấc ngủ. Hắn rốt cuộc thở nhẹ một hơi, đôi mắt mơ màng nhìn trời cao, suy nghĩ vẩn vơ.

Một lúc sau, không ngờ có vài giọt nước mắt rơi xuống, khóe mắt của hắn cũng có chút ướt.

Gặp được Nguyệt Vũ tại gia đình trong thôn nhỏ, hắn không xác định. Nhưng khi tới đây, cảm giác quen thuộc đó, cái mùi hương không thể quen thuộc hơn được kia, hắn đã rõ ràng trong lòng. Nàng chính nữ nhân kiếp trước của hắn.

Lúc này, trong đầu Hùng, thời gian như quay ngược lại, tỉ năm, vạn năm, ngàn năm, chớp mắt một cái như ngày hôm qua. Khi đó, hắn rời Âm Dương giới, có một cô gái hướng hắn, nói to: “ Anh Hùng, muội chờ huynh, chờ huynh chiến thắng trở về, chờ huynh cưới muội, cho dù là ngàn vạn năm, muội vẫn sẽ chờ”.

Anh Hùng im lặng rời khỏi Âm Dương giới, hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ mình nhìn lại không đi được nữa. Cảm giác nàng đang khóc nấc lên phía sau, hắn cắn răng bỏ nàng mà đi.

Đời trước, thời điểm còn trẻ, Anh Hùng từng tới Âm Dương giới. Lúc đó, nàng là Cửu Âm Huyền Nữ giới này, xinh đẹp nhường nào, cao quý nhường nào.

Sau vạn năm bơ vơ sống tại đây, Hùng đã gặp nàng. Hai người bên nhau, yêu nhau, thề non hẹn biển.

Nàng từng hỏi hắn có thể vì nàng mà ở lại nơi đây hay không. Nhưng hắn lắc đầu, hắn có trách nhiệm và sứ mạng của mình. Không thể vì một nữ nhân mà từ bỏ được.

Đời trước, Anh Hùng sống vì một mục đích duy nhất, là chiến Hắc Thiên, xoá bỏ cái thứ gọi là thiên đạo vô tình kia khỏi thế gian. Bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu năm tháng trôi qua, có vui, có buồn, có khóc, có cười, có ly biệt. Nhưng hắn vẫn một lòng đi tới. Thành tựu Thiên Đế, Anh Hùng quyết định thiêu đốt luân hồi giết vào bầu trời đen đó, nhưng cuối cùng hắn thất bại.

Linh hồn hắn được vô số huynh đệ chiến tướng liều mạng bảo vệ nên chạy thoát. Anh Hùng đau khổ tuyệt vọng nhìn từng huynh đệ từng người ngã xuống, cảm giác mệt mỏi, vô lực tràn ngập trong lòng. Hắn phong bế linh hồn, quên đi tất cả mọi thứ. Mãi tới khi Tiểu Huyên gặp nguy hiểm, hắn mới đối mặt với số mệnh.

Lúc này, Hùng ôn nhu nhìn Nguyệt Vũ, thì thào nói:

-Vì sao nàng phải khổ như vậy?

Hùng quyết định cưới Nguyệt Vũ, bởi vì hắn biết, nàng chính là Cửu Âm Huyền Nữ - Âm Dương giới, nàng từ bỏ tu vi, từ bỏ trí nhớ, từ bỏ thân phận cao quý, luân hồi tới Việt Nam đại lục chỉ để đợi hắn.

Hùng cảm thấy có lỗi với nàng rất nhiều. Đời này hắn muốn bù đắp cho nàng.

Tới tận bây giờ, Hùng cũng không tu luyện tâm pháp Hỗn Nguyên Quyết, bởi vì hắn không muốn đi theo đạo kiếp trước. Ngay cả hiện tại, hắn cũng rất mơ hồ, không biết đạo của mình là gì.

Ngàn vạn năm qua, hắn đã trải qua vô số sầu khổ và mừng vui, bi ai và hạnh phúc, nụ cười và nước mắt, nhưng hắn vẫn kiên cường bước tới, cho đến khi thất bại. Hắn chợt nhận ra, mình nợ rất nhiều người, phụ tình cảm của rất nhiều nữ nhân: Bán Nguyệt Thần nữ, Cửu Âm Huyền nữ, vvv...

Đời này Hùng muốn thay đổi. Hắn nhìn xa xăm lẩm bẩm:

-Mặc kệ đạo của ta là gì, nhưng ta sẽ không để nữ nhân của mình chịu đau khổ.