Anh Hùng Thời Loạn

Chương 67: Yêu không nói bằng lời




Đó là năm năm sau khi Cố Thành qua đời.

Gebhuza đã hoàn toàn gia nhập vào cuộc sống của họ, lặng lẽ gắng sức sắm vai “Người cha” và “Người bảo vệ”. Về chuyện huấn luyện quân đội loài người, anh giúp đỡ Thư Bình Nam không hề e ngại. Còn chuyện huấn luyện sức chiến đấu của hai đứa bé, anh giám sát nghiêm túc. Cũng bởi vì thái độ kiên quyết ủng hộ của hoàng tộc Hackley nên xã hội loài người không hề dị nghị với vấn đề huyết mạch Cố gia sẽ kế thừa quyền thống trị đại lục trong tương lai.

Thậm chí lúc mười bốn tuổi con gái lớn Cố Thiển dẫn bạn trai về nhà cũng bị Gebhuza dùng ánh mắt nghiêm nghị xoi mói và đánh giá.

Con trẻ trưởng thành cần phải có nhân vật người cha này. Đây là nguyện vọng của Cố Thành và được Trình Thành Lam ngầm đồng ý.

Có điều là đến hôm nay, ngay cả Cố Thiển cũng không nhìn được nữa.

Trên bàn cơm tối cô con gái xinh đẹp có thể khống chế gien thú ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ tái giá đi. Để Gebhuza làm chồng của mẹ.”

Chiếc đũa trên tay Trình Thanh Lam rung lên, gương mặt vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu nở nụ cười: “Chưa từng thấy đứa con gái nào như con.”

Cố Thiển vỗ vỗ em trai đang yên lặng ở bên cạnh: “Cố Dĩnh cũng cho là thế.”

Cậu nhóc mới vừa mười tuổi nhưng lạnh lùng bức người giống hệt cha mình khẽ nhíu mày, gương mặt láng mịn trắng nõn: “Không bằng cha.” Giọng trẻ con non nớt nhưng lại có vẻ lạnh tanh, “Nhưng miễn cưỡng đạt yêu cầu.”

Trình Thanh Lam cười: “Lo cho tốt chuyện của các con đi! Cố Dĩnh, con còn nhỏ, không được học theo chị có bạn trai.”

Đứa em trai cùng cha có lúc giống như một đứa trẻ, lông mày nhướng lên, giọng nói hơi bất đắc dĩ: “Tại sao con phải có bạn trai?”

Lúc này Trình Thanh mới phát hiện mình nói nhầm, Cố Thiển bên cạnh cười ha ha, nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, em con chẳng thuận mắt đứa con trai con gái nào trong xã hội loài người đâu.”

Cố Dĩnh liếc nhìn chị, gỡ gạc: “Tự tạo ra một người bầu bạn hoàn mỹ là được!”

Cố Thiển tính tình thẳng thắn vẫn cười nhạo em trai nói lời điên cuồng, Trình Thanh Lam toát mồ hôi lạnh, trẻ con không kiêng kị, trẻ con không kiêng kị.

------------------------

Cơm nước xong hai đứa nhỏ đi làm bài tập về nhà của mình.

Ánh nắng chiều nhuộm bầu trời Nam Thành thành sắc vàng rực rỡ vụn vỡ, dinh thự to lớn họ Cố chìm vào tĩnh lặng. Trình Thanh Lam ngồi trong khoang thuyền trôi lơ lửng trong không trung, quan sát hoàng hôn mênh mông của Nam Thành.

Chẳng biết từ lúc nào, phía sau có thêm hơi thở một người.

Trình Thanh Lam đang ngủ mê lập tức tỉnh lại, bầu trời bốn phía chỉ còn một màu đen nhánh, ánh sao thưa thớt le lói trên bầu trời, vô cùng tĩnh lặng động lòng người.

Một đôi tay mạnh mẽ chậm rãi vòng qua hông cô từ phía sau. Cô không quay đầu lại, đôi môi lạnh lẽo của người nọ đã khẽ hôn lên mái tóc dài của cô.

“Sao lại đến vào lúc này?” Cô mặc cho anh ôm vào lòng, được rồi, quanh thân cô lạnh lẽo nên luyến tiếc vòng ôm có thể nương tựa này.

“Xế chiều tuần tra biên cảnh với Thư Bình Nam.” Anh nói, “Một lát còn phải tiếp tục họp.” Gương mặt anh áp vào cô, phát hiện ra vô cùng lạnh lẽo, lập tức cau mày: “Lạnh à?”

Cô lắc đầu.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn tám giờ nhưng đêm mùa thu lại lạnh lẽo. Khoang thuyền trôi lơ lửng cũng khá lớn, anh ngồi xuống bên cạnh cô, có điều là cánh tay dài vẫn không chịu bỏ qua ôm lấy bả vai cô.

“Còn phải họp?” Giọng nói cô mang theo sự mơ màng vừa mới tỉnh, “Vậy đến khi anh về vùng đất chết chẳng phải là nửa đêm sao?”

Giọng nói của anh trong trẻo tựa ánh sao sáng tinh khiết: “Không sao.”

Trình Thanh Lam chợt thấy đau đớn ứ trệ, yên lặng suy nghĩ mọi chuyện.

Qua hồi lâu Trình Thanh Lam thu hồi ý nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía anh định nói chuyện lại phát hiện ra anh đã ngủ rồi.

Dưới ánh sao yếu ớt, anh ngồi lì trên ghế sô pha trong khoang thuyền. Anh vốn cao lớn, duỗi hai chân ra lập tức chiếm hơn nửa ghế và phần lớn không gian trong khoang thuyền. Một cánh tay mạnh mẽ vẫn ôm vai cô, cánh tay kia đặt trên tay vịn, lẳng lặng buông thõng.

Mái tóc ngắn màu đen mềm mại dán chặt vào gương mặt anh tuấn của anh. Mười mấy năm qua, hàng mày đen nhánh hơi xếch, đường nét gương mặt dịu dàng mà không thiếu vẻ sắc nét vẫn không hề thay đổi.

Hai mắt anh nhắm nghiền, tiếng hít thở bình thản thư thả, giống như là một người chồng đi làm khổ cực trở về, an tâm ngủ say bên cạnh vợ yêu. Chỉ có điều giữa khoảng thời gian ngắn ngủi của cuộc họp, thế nhưng anh lại lẳng lặng chạy đến thăm cô.

“Anh có muốn.... ở đây hay không?” Giọng nói của cô rất nhẹ, êm dịu tựa như bóng đêm mờ sáng, nhưng lại khiến cho anh đang ngủ say kinh ngạc mở mắt ra.

Không phải chạy đi chạy lại vội vã, không chỉ tìm đến vào những lúc cần đòi hỏi lẫn nhau. Là ở đây, trở thành một phần của gia đình này.

--------------------

Ba giờ đêm hôm đó, Trình Thanh Lam bị người khác rón rén lần mò vào phòng đánh thức.

Lần đầu tiên anh không quan tâm đến sự mệt mỏi của cô, mở đèn trong phòng lên, ánh sáng màu cam óng ánh, anh vất vả cả nửa buổi tối nhưng đôi mắt đen nhánh còn rực sáng hơn cả kim cương.

Anh còn mặc quân trang, giơ tay cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, đẹp trai như còn trẻ. Thân hình cao lớn trong nháy mắt bao phủ lên người cô.

Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Tuổi thọ của người Hackley là hai trăm năm; tổ trưởng y tế của em nói em ít nhất có thể sống tới một trăm năm mươi tuổi. Trình Thanh Lam, em bảo anh ở lại, như vậy anh sẽ ở lại đây một trăm mười năm.”

Nơi nào đó trong lòng Trình Thanh Lam hơi dao động rồi lại êm ái. Cô chỉ nhìn anh cười: “Ngại dài sao?”

Mười mấy năm trước cô rất dễ dàng bị sự bá đạo của anh chọc đến phun máu, hiện tại cũng sẽ dùng giọng nói bình tĩnh hài hước đáp trả.

Nhìn cô gái tóc dài mềm mại phía dưới. Cô chỉ mặc đồ ngủ màu lam, tóc đen mặt mộc, anh chỉ cần cúi thấp đầu xuống là có thể nhìn thấy đường nét uyển chuyển dưới cổ, đường cong nhấp nhô mềm mại trắng noãn mơ hồ.

Chờ ngày này đã bao nhiêu năm, đến khi cô thật sự mở lời, trong lòng anh cũng chỉ có sự ấm áp bình yên chậm rãi chảy vào trái tim đã cứng rắn từ lâu.

“Xem có dài hay không....” Ánh sáng hiện lên từ đôi mắt tím của anh, “Anh sẽ dùng hành động chứng minh.”

------------------------

Đêm này cũng không phải là lần đầu tiên họ phát sinh quan hệ trong mấy năm nay.

Lần đầu xảy ra là lúc một năm rưỡi trước.

Mấy năm trước xảy ra chiến tranh với quái vật biến dị phi hữu cơ, kết thúc trong chiến thắng của liên quân. Nhưng cũng có không ít quái vật lén vào Đông Đại Lục. Trải qua mấy năm càn quét gần như không xuất đầu lộ diện, tất cả mọi người đều cho rằng chúng đã diệt chủng tại đại lục.

Song, một năm rưỡi trước bỗng mấy con quái thú lại xuất hiện, suýt nữa khiến Cố gia mất đi người thừa kế.

Cố Dĩnh tám tuổi rưỡi cùng với mười mấy thiếu niên tham gia huấn luyện tấn công ở vùng đất hoang ở cực nam đại lục.

Định ra từ trước là tám giờ tối hoàn thành nhiệm vụ trở về, nhưng đến chín giờ vẫn không hề có tin tức. Trình Thanh Lam lòng như lửa đốt chạy đến vùng đất hoang, đến đó đã là mười rưỡi đêm, đội bảo vệ chỉ phát hiện có mấy thi thể trẻ con.

Ngay sau đó phát hiện được có vài đứa trẻ hôn mê bị trọng thương chưa chết. Nhưng duy nhất không thấy bóng dáng Cố Dĩnh.

Đó là lần thứ hai Trình Thanh Lam gần như sụp đổ sau khi Cố Thành qua đời.

Ba giờ đêm đội bảo vệ báo cáo phát hiện tung tích quái thú, Trình Thanh Lam toàn thân vũ trang đằng đằng sát khí chạy đến địa điểm chỉ định.

Nhưng có người còn tới trước cô.

Cô chạy đến đúng lúc thấy vua Hackley toàn thân màu tím bạc sắc bén, gầm lên giận dữ, bay lên trời! Đôi cánh khổng lồ ào ào xé, móng vuốt khổng lồ màu bạc với khí thế sấm vang chớp giật đánh bại hai con quái thú đang kẹp hai bên bắt Cố Dĩnh đi.

Máu màu lam thấm đẫm cả một mảnh rừng.

Vua Hackley lạnh lùng quyết tuyệt đứng vững trong vũng máu màu lam, đôi mắt tím sáng ngời đủ khiến cho bất cứ sinh vật nào kinh hồn bạt vía. Dưới chân anh là hai con quái thú có thân hình to lớn, bị xé tươi thành hai nửa.

Ánh sáng tím bạc vờn quanh, anh vươn bàn tay khổng lồ ôm lấy Cố Dĩnh đang hôn mê trên mặt đất, đưa đến trước mặt cô.

“Chỉ ngất đi thôi.” Giọng nói của anh trở nên dịu dàng, anh vẫn lặng lẽ quan tâm đến mẹ con họ, cô lại cố ý giữ khoảng cách với anh. Thậm chí cả tay cũng chưa từng bị anh chạm vào.

Nhưng đêm hôm đó họ đã làm. Sau khi anh đưa cô mang con trai về nhà, nước mắt sợ hãi vì đè nén quá lâu chợt tuôn rơi, anh kìm nén hồi lâu cuối cùng không nhịn được ôm cô vào lòng.

Run rẩy trong vòng ôm tràn ngập mùi máu tươi dường như đã đốt lên điều gì đó bị đè nén đã lâu, bộc phát từ trong thân thể hai người. Họ làm điên cuồng, hai hợp thành một không hề có kẽ hở.

Hóa ra thân thể thỏa mãn cũng sẽ khiến người ta quên đi nỗi tương tư khắc cốt, quên nỗi khổ riêng muốn tìm nhưng không thấy.

Song tối nay cuối cùng cô cũng lên tiếng cho phép anh ở lại đây, sự thân mật của họ khác hẳn những lần trước đây.

Tình yêu sâu kín giấu trong thân thể cuối cùng cũng đã được trái tim khác đáp lại. Lần đầu Gebhuza cảm thấy thân thể nóng rực đến mức khiến người ta muốn nổi điên.

Thân thể tuyết trắng mềm mại và xinh đẹp trước mắt, cô đã sớm không còn là thiếu nữ ngây ngô bị động, nhưng gò má vẫn ửng đỏ dưới cái nhìn nóng bỏng của anh. Điều này khiến cho hô hấp của vua Hackley ngưng lại.

Hôn em thế nào mới không xem là đường đột? Muốn em thế nào mới có thể thỏa mãn?

Chúng ta bắt đầu âm mưu tính toán. Một người phụ nữ không đủ quyến rũ cũng không đủ thông minh như em nhưng lại khiến anh không chiếm được hết lần này đến lần khác. Rõ ràng đã động lòng với anh nhưng vẫn đi theo người đàn ông khác không hề chùn bước. Có lẽ em biết tất cả lời nói yêu em cũng là giả dối nên mới ra đi quyết tuyệt vậy sao?

Khi đó anh còn không biết là anh thật sự yêu em, cuối cũng cũng nói không nên lời. Không trách được lúc trước em vẫn luôn không tin. Hóa ra tình yêu thật sự không thể nói bằng lời.

Giam em ở bên cạnh anh, anh cho rằng sẽ không còn hứng thú với em nữa. Nhưng khi em tuyệt vọng nhìn anh, anh mới phát hiện lúc đó anh đã thật lòng yêu em.

Luôn không chiếm được đã là thói quen. Chiếm được cơ thể anh lại muốn trái tim. Lại không ngờ trái tim này lại khiến cho anh chờ đợi một lần đến nhiều năm thế này. Cho nên chờ đợi cũng trở thành thói quen.

“Nghĩ gì vậy?” Giọng nói mềm mỏng cắt ngang suy nghĩ của vua Hackley, “Sao hả? Hơn nửa đêm lực bất tòng tâm sao?”

Giọng nói khiêu khích nhắc nhở vua Hackley rằng người phụ nữ trước mặt cũng là tổng thống lĩnh Tây Đại Lục.

Trong mắt nhất thời mang theo nét cười, nhìn vào ánh mắt màu đỏ của cô, ngón tay màu mạch của Gebhuza thành thạo tìm được nơi nào đó nhẹ nhàng trêu đùa: “Chẳng qua là lo lắng thể lực của em không đủ dư thừa.”

Hơi thở của Trình Thanh Lam hơi chậm lại, thân thể nhạy cảm tiết lộ bản chất miệng hùm gan sứa của chủ nhân, Gebhuza cúi đầu cười, ngước mắt nhìn cô: “Anh đã bắt đầu...”

Ở trên giường thái độ anh rất ôn hòa nhưng động tác rất kiên quyết.

Anh mê mẩn liếm từng tấc da của cô, ở trước ngực cô và giữa hai chân lại càng chiếm giữ hồi lâu. Từ đầu đến cuối chiếc lưỡi trơn mềm và ngón tay thô ráp đều nóng bỏng dịu dàng. Cho đến khi toàn thân cô khẽ cong lên giống như một con tôm chín mọng, chỉ cần một chút kích thích nữa quân lính sẽ tan rã.

Anh keo kiệt lúc này mới cởi xuống quân phục của mình, đặt cô đã sớm bị cởi hết xuống bên dưới. Không phải cô chưa từng phản kháng, nhưng kỹ xảo của anh thật sự vô cùng.... Vật chất tinh nguyên lại khiến cho anh thật sự quá mạnh mẽ, cho nên cô chỉ có thể làm kẻ thức thời.

Vua Hackley thâm trầm uy nghiêm, chỉ lúc ở trên giường mới hiện ra chút vẻ lỗ mãng du côn lúc còn là lính trẻ. Ham muốn dâng trào cuồn cuộn bốc lên bị kiềm chế, cạn cạn sâu sâu, từng chút một mang con tôm chín mọng còn sống bỏ vào nồi lần nữa.

Cho nên càng nóng, càng nhạy cảm, càng bó chặt, ngay cả tiếng nói cũng bắt đầu run rẩy. Ngài tổng thống lĩnh cũng tập được chút tính uy nghiêm, đỏ mặt đe dọa: “Anh còn như vậy đừng mơ lên giường nữa.”

“Tuân lệnh!” Người đàn ông chưa thỏa ước nguyện lộ ra nụ cười dịu dàng, nhưng bàn tay thô ráp bỗng ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô! Sau cơ bụng rắn chắc của anh, thắt lưng tập luyện bền bỉ bỗng điên cuồng đu đưa, phát động tấn công vô cùng mãnh liệt!

“Gebhuza... Anh... Anh....” Ngài tổng thống lĩnh trước mặt dân chúng lạnh lùng như băng trợn tròn hai mắt, “Sao giống như trẻ con...”

“Hả?” Gebhuza nhíu mày, “Chỗ nào trên người.... giống trẻ con?”

Mặt chính, mặt sau, mặt bên. Trên giường, bàn đọc sách, bên tường.... thân thể của cô có đầy đủ sức lực và tính dẻo dai, môi của cô sẽ chủ động hôn anh, điều này khiến anh càng thêm gắng sức đổ mồ hôi đầm đìa.

“Mỗi ngày anh đều muốn em.” Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng vì lên đỉnh của cô mà tuyên cáo kiên quyết.

Cô trợn tròn mắt lần nữa, lại nghe thấy anh cười nhẹ: “Năm năm trước anh đã giải tán hậu cung... Em phải nghĩ cách làm sao để thỏa mãn anh...”

------------------------------

Dưới ánh đèn êm dịu, cô vô số lần bị anh ném lên đỉnh núi, khi mở hai mắt ra chỉ thấy anh vẫn kịch liệt tấn công, chỉ thấy tấm lưng nở nang màu mạch của anh chảy mồ hôi trong suốt dưới ánh đèn treo. Anh vùi đầu chạy nước rút, cảm nhận được ánh mắt của cô liền ngước mắt nhìn, đôi mắt đen sâu lắng càng rực rỡ lóa mắt hơn bất cứ đá quý nào.

“Anh yêu em, Trình Thanh Lam.” Anh bỗng ôm siết lấy cô, thân thể kiên cường của anh khẽ run lên.

Lời của anh rất nhẹ, có lẽ lúc này anh cũng không còn chút sức lực nào mềm rũ đè lên người cô. Có điều câu vô thức nói ra lại như một ngọn lửa trong nháy mắt thiêu đốt Trình Thanh Lam. Một dòng nhiệt bị đèn nén không biết dâng lên từ đầu, dòng nhiệt bị xem thường chậm rãi buông thả, chảy qua thân thể cô, vào trong tim cô.

Ngọn lửa rừng rực như vậy cũng dấy lên từ trong thân thể cô, hòa lẫn với anh. Cô biết tối nay anh nồng nhiệt và kích động, biết dưới tiếng nói hài hước của anh là âm thanh run rẩy. Lần đầu tiên hai người trao đổi linh hồn hợp nhất với xác thịt đã để anh chờ đợi rất nhiều năm.

“Em yêu anh, Đinh Nhất.” Cô đưa tay ôm lấy tấm lưng đang lên xuống bởi hơi thở dồn dập.

Người đàn ông vùi trên người cô trong nháy mắt như bị làm phép đứng yên, ngay cả hơi thở cũng chợt dừng lại. Đầu của vua Hackley kiêu ngạo cứ thế gục trên đầu vai cô, không nhúc nhích, cho đến giờ hai mắt kiên cường khô cạn thậm chí có dòng nhiệt cuồn cuộn chảy xuống.

Ngày dự sinh của Trình Thanh Lam là tháng ba đầu xuân.

Đối với khái niệm trong quá khứ của cô thì bốn mươi tuổi đã là sản phụ cao tuổi, nhưng đối với tuổi thọ một trăm năm mươi tuổi trở lên của loài người bây giờ thì thật ra cô vẫn còn trẻ tuổi.

Xã hội loài người và tộc người Hackley vô cùng coi trọng sự ra đời của đứa bé này, hơn nữa... không biết tính sao.

Song bất cứ kẻ nào cũng không có cách ngăn cản vua Hackley và tổng thống lĩnh người máy sinh ra đứa trẻ lai này.

Ngày này cuối cùng đã tới.

Vua Hackley vài năm trước đã sớm cày cấy tỉ mỉ trong hậu cung, mười năm đã có tám đứa con trai. Nhưng mà lại lần đầu tiên đứng ngồi không yên ngoài phòng sinh, bị Cố Thiển và Cố Dĩnh cười nhạo.

Quá trình sinh thật ra cũng rất nhanh. Trình Thanh Lam ý chí kiên cường thậm chí không hét lên tiếng nào, đứa bé được tia sáng bạc bao trùm cũng đã nằm trong tay Gebhuza.

Có điều là...

“Lão đại, hóa ra người Hackley của chú đẻ trứng à?” Cố Thiển khó tin kêu lên.

“Có JJ... là em trai à....” Cố Dĩnh đánh giá cẩn thận.

Gebhuza lặng im một chút rồi nói: “Tộc chú không đẻ trứng. Còn nữa, cái kia không phải là JJ, con nhìn ngược rồi. Đó là râu của con bé...”

Sắc mặt Trình Thanh Lam hơi trắng bệch nằm trên giường sinh, lọn tóc ướt đẫm mồ hôi. Gebhuza lập tức bế con đến cạnh cô: “Là con gái.” Thấy cô nhíu mày liền lập tức giải thích: “Chuyên gia nói vật chất tinh nguyên tự phát ra bảo vệ con bé, cho nên mặt ngoài thân thể có màng bảo vệ. Hai ngày nữa sẽ biến mất.”

Vừa dứt lời con bé toàn thân màu trắng bạc sáng lấp lánh được tấm màng màu tím bạc nhẹ nhàng bao trùm chậm rãi mở hai mắt ra.

Hai mắt thật to, màu đen tinh khiết. Cánh tay bé nhỏ mềm mại khẽ giơ lên, thoáng cái đã đâm vỡ màng bảo vệ, bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt ngay lấy cánh tay Trình Thanh Lam.

Bé không lên tiếng, đôi mắt đen ngơ ngác nhìn Trình Thanh Lam rồi cười.

Trong lòng Trình Thanh Lam mềm mại vô cùng, hai mắt nhất thời tỏa sáng rực rỡ: “Gebhuza, con bé cười rồi, cười rồi!”

Cố Thiển và Cố Dĩnh bên cạnh lập tức nhào đến trêu đùa em gái nhỏ. Thế nhưng Gebhuza gắng sức cũng không bước nổi, đứng tại chỗ ngốc nghếch nhìn Trình Thanh Lam đang cười.