Anh Hùng Thời Loạn

Chương 61: Người máy Vera




Tại thành phố vương giả, Nam Thành.

Từ bức tường phòng hộ mang điện cao thế ở phía bắc, đến vùng núi mênh mông ở phía nam; từ duyên hải phía tây quẩn quanh khói thuốc súng, đến duyên hải phía đông lặng thinh không một tiếng động. Cả thành phố vương giả đều chăng đèn thâu đêm, nhảy múa ăn mừng.

Người dân thành thị không hề để ý đến tình hình căng thẳng của hai quân nơi tiền tuyến, cũng không hề cảm thấy đau lòng cho hai vạn Zombie hi sinh trong trận chiến chống lại cuộc tập kích. Họ chỉ thấy, quân đội loài người anh dũng, đã ngoan cường đoạt lại phòng tuyến Bắc Bộ, bảo vệ lãnh thổ loài người.

Khi Cố Đồng đặt chân trở lại mảnh đất ẩm ướt ôn hòa của Đông Đại Lục, ngửi thấy mùi máu và khỏi lửa nồng nặc trong không khí thì khẽ nhíu mày.

Hi sinh tính mạng của hai vạn Zombie, một vạn năm nghìn binh lính tinh nhuệ để tiêu diệt gần hai vạn người người máy của quân địch. Trong lòng Cố Đồng, đâu chỉ là thắng trong bi thảm, mà còn là hai bên cùng chịu tổn hại!

Ban đêm, mấy viên đại tướng, thành viên bộ nội vụ trú tại đại lục đều nhận được mệnh lệnh từ trước, chạy tới mở hội nghị ở chiến hạm vừa mới cập bến của Cố Đồng.

Ánh đèn màu cam nhu hòa cũng không thể sưởi ấm kim loại lạnh tanh. Cố Đồng mặt trầm như nước ngồi ở đầu chiếc bàn dài, ánh mắt lạnh như băng.

“Tướng quân, tôi thề chết kháng nghị!” Đêm qua khi quân đoàn Zombie bị tiêu diệt, Thư Bình Nam đã gửi thư tố cáo cho Cố Đồng, kháng nghị đám người Hà Khâm Du thấy chết mà không cứu.

“Tướng quân, tôi trung thành với loài người, trung thành với ngài.” Hà Khâm Du không thay đổi sắc mặt. Hai nhân viên nội vụ cũng gật đầu lia lịa, giải thích đêm qua không để cho quân Zombie tiến vào Nam Thành cũng vì tình thế bất đắc dĩ.

Người máy Vera đứng bên vẫn lặng thinh.

Cố Đồng giơ cánh tay lên, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.

“Bình Nam đúng.” Anh chậm rãi nói, “Các anh cũng không sai.”

Anh vươn tay vỗ vai Thư Bình Nam: “Quân đoàn Zombie đã là liên quân của chúng ta. Nhưng suy nghĩ của những người kia cũng không phải không có lý, tùy tiện để Zombie vào thành, nhất định sẽ gây nên hỗn loạn. Nam Thành tuyệt đối không thể xảy ra náo động.”

Hà Khâm Du và hai gã nhân viên nội vụ nghe vậy thì gật đầu rối rít.

“Nhưng, tại sao các anh không phát động tấn công chủ động sớm hơn?” Cố Đồng khẽ thở dài, “Tôi có thể không quan tâm đến sự sống cái chết của hai vạn Zombie, cũng không quan tâm đến thắng thua của chiến dịch. Nhưng, trong quá trình này, các anh lại đánh mất phòng tuyến Bắc Bộ. Phòng tuyến không thể phá nổi trong suy nghĩ của người dân Nam Thành lại có thể bị phá. Có lần đầu tiên, ắt sẽ có lần thứ hai. Không có chuyện gì đáng sợ hơn sự thất vọng cả!”

Mọi người im lặng.

Họ nghĩ tới sự tổn hại lẫn nhau giữa Zombie và người máy, nghĩ tới thù riêng hận chung, nghĩ tới địa vị và quyền lực, nhưng chỉ duy không nghĩ tới ý nghĩa biểu trưng của phòng tuyến Bắc Bộ vững vàng trong lòng dân chúng.

“Tướng quân...” Giọng Thư Bình Nam mang chút áy náy, anh nhìn khuôn mặt màu xanh không đổi của Cố Đồng, và cả đôi mắt xanh hằn tia máu màu xanh vì mấy ngày vất vả liên miên, lại không biết nói gì thêm nữa.

Hà Khâm Du nói giọng cứng ngắc: “Tôi thề bằng cả tính mạng, tuyệt đối không để mất một tấc phòng tuyến của Nam Thành!”

Cố Đồng nhìn Hà Khâm Du bằng ánh mắt ấm áp tán thành. Sau đó rời đi, dừng bên người Vera: “Vera, người máy tù binh tiến triển thế nào rồi?”

“Tiến độ cải tạo 40%.” Giọng của Vera còn lạnh lùng cứng rắn hơn cả kim loại, “Còn khoảng năm ngày nữa.”

Cố Đồng gật đầu, lại nói với mọi người: “Mọi người cảm thấy thế nào về cuộc tập kích của quân địch?”

Thư Bình Nam cân nhắc rồi nói: “Tôi đoán rằng Hình Tùng vốn muốn bao vây chúng ta, kết quả chúng ta đã thắng trận ở tiền tuyến. Mà đội quân bí mật ẩn nấp mấy tháng này công thủ đều không thỏa đáng, cho nên mới phát động tấn công vũ bão!”

Hà Khâm Du cũng gật đầu: “Đơn độc xâm nhập, rời xa nơi đóng quân, tiếp tế khó khăn, cuộc tập kích của họ cũng không thoải mái.”

Nhân viên nội vụ Aytan suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là bọn chúng muốn tấn công Zombie để ly gián quan hệ giữa ngài và ... Diệp tướng quân?”

Cố Đồng ngạo nghễ nói: “Buồn cười! Tôi và anh trai tuyệt sẽ không hiểu lầm lẫn nhau.”

Anh cân nhắc một lúc, thận trọng nói: “Nhưng với hiểu biết của tôi về Hình Tùng, hắn không thể tùy tiện áp dụng chiến thuật biển người(*) như vậy được. Các anh hãy ra lệnh cho biên giới gia tăng phòng thủ, quyết không thể để kẻ địch đánh lén thành công lần nữa!”

* Chiến thuật biển người là một chiến thuật quân sự mà trong đó, một bên dùng số lượng áp đảo của mình tấn công ào ạt, chấp nhận thương vong. Cách xung phong ào ạt, đông đảo như vậy có thể khiến đối phương sợ hãi nhưng có thể phải chịu hy sinh rất lớn. Do vậy chiến thuật này thường chỉ được áp dụng với những nước có dân số hùng hậu nhưng thiếu phương tiện cơ giới, như các quân đội trong Thế chiến thứ nhất, quân Nhật trong Thế chiến thứ hai hay Trung Quốc trong Chiến tranh Triều Tiên.

“Vâng!” Mọi người cùng hô lên.

“Tướng quân, bao giờ ngài tới thị sát tình hình cải tạo?” Vera nói, con ngươi đỏ thẫm bình tĩnh không một gợn sóng. Trên đường trở lại Cố Đồng đã ra lệnh sẽ đi thị sát tình hình cải tạo.

“Bốn giờ chiều nay.” Cố Đồng liếc nhìn đồng hồ, “Còn sáu giờ nữa, Vera, hi vọng sáu giờ sau, tiến độ cải tạo tù binh người máy có thể đẩy mạnh thêm 10%.”

Vera lắc đầu, trịnh trọng nói: “Sáu giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể đẩy mạnh 5%, tôi không thể thực hiện mệnh lệnh của tướng quân.”

Các tướng lĩnh rời khỏi cabin kim loại. Khi Cố Đồng chờ đợi tín hiệu ở tiền tuyến thì chợp mắt nửa giờ. Cũng may quân đoàn của Diệp Diễm và Gebhuza kín không một kẽ hở, lại có thể tiêu diệt đội quân năm trăm người máy cỡ nhỏ của quân địch.

Trận quyết chiến sắp tới rồi.

Dự cảm này dần dần xâm nhập vào lòng Cố Đồng. Anh đã chinh chiến mấy năm, sự hồi hộp khó hiểu trong lòng nhắc nhở anh mấy ngày sau sẽ có chuyện.

--------------

Nhìn sơ qua nơi cung cấp đạn dược và lương thực, anh dựa theo kế hoạch lúc trước, phát biểu trước toàn bộ dân chúng. Bởi vì 95% thiết bị thông tin đã bị phá hủy, Cố tướng quân chỉ có thể thông qua truyền hình nguyên thủy để truyền đạt cho toàn thành phố giọng nói kiên định mạnh mẽ của mình.

“... Không có bất kỳ giống loài nào có thể ngăn cản sự phục hưng của loài người...”

“... Điều chúng ta muốn, không chỉ là hòa bình...”

“... Chiến đấu, không chết không thôi...”

So với lần tuyên chiến bình tĩnh trước kia, lời tuyên bố lần này của Cố Đồng càng thêm thô bạo và giàu tính xâm lược, cảnh tỉnh những người dân lơ là sự nguy hiểm khi phòng tuyến bị đột phá.

Bởi vì Cố tướng quân nói, điều chúng ta muốn, không chỉ là hòa bình.

------------------

Còn hai tiếng nữa tới thời gian thị sát đã hẹn với Vera. Cố Đồng ngồi trên boong tàu cao nhất của chiến hạm chỉ huy, gió biển khẽ lướt qua, trước mặt anh chỉ có một chén trà nóng hổi.

Cảnh vệ lặng lẽ xuất hiện, theo sau là một người phụ nữ vẫn luôn ở trên chiến hạm.

Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong suốt như nước biển. Chỉ mấy ngày không gặp, cô gái nơn nớt không hiểu chuyện trước kia đã biết dè dặt quan sát cảnh vật xung quanh, sau đó lặng thinh đứng trước mặt anh.

Tính cách biết điều lanh lợi, không biết có giống với nguyên bản hay không.

“Lại đây, Lam.” Cố Đồng cất giọng trầm thấp.

Lam cúi đầu đi tới bên cạnh Cố Đồng, chiếc cằm mềm mại bị ngón tay thô ráp nắm chặt lấy. Cô ngẩng mặt lên, trông thấy vẻ lạnh lùng vô tình trong đôi mắt màu xanh đó, màu xanh choáng ngợp khiến cô khẽ run lên.

“Sợ tôi?” Cố Đồng khẽ cười, cánh tay dài mạnh mẽ đột nhiên túm chặt, cô gái không hề có sức chiến đấu ngã nhào vào lồng ngực của anh, đôi mắt tinh khiết hơi kinh hoàng, cố giữ vẻ bình tĩnh, nằm trong lòng anh không nhúc nhích.

Bàn tay theo đà len vào quần áo cô.

Bên Cố Đồng có rất ít phụ nữ, nhưng anh cũng có dục vọng. Thật khó hiểu, cô gái này lại khiến anh nảy sinh dục vọng. Dù đối mặt với nguyên bản Trình Thanh Lam, anh cũng không có dục vọng này.

Dục vọng kỳ diệu.

Tướng quân không hề dịu dàng, người đã quen với việc đứng từ trên cao nhìn xuống ra lệnh như anh, trong vòng một giờ đã giải quyết xong dục vọng của mình, thậm chí cả quần áo cũng không cởi. Cô gái trần truồng nằm trong lòng anh, khuôn mặt ửng hồng khiến cô nhu nhược như một ngọn cỏ. Thân thể run rẩy sau hai lần, lúng túng khi anh dừng giữa chừng lần thứ ba.

Tướng quân cũng không phải là không biết tán tỉnh con gái. Dục vọng thân thể đã qua đi, anh ngước đôi mắt xanh thẫm nhìn mặt biển mênh mông lung linh mây khói, một tay ôm hông cô, tay kia thành thạo trêu trọc cô.

Khi cô đỏ mặt cứng ngắc gục trong lòng anh, nghe thấy giọng nói như truyền đến từ đáy biển của anh, xen lẫn trong tiếng sóng biển trầm thấp: “Nếu anh ấy không cần, ở lại bên tôi nhé...”

“Anh ấy, là ai?” Lam ôm chặt lấy thắt lưng thon gọn dẻo dai của anh, người đàn ông kiêu ngạo đó.

Nhưng tướng quân không trả lời, vươn tay cầm lấy chiếc khăn to ở bên, trùm kín người cô. Mà hộ vệ đứng ở góc boong đã tiến đến, nhận lấy cô gái mềm mại. Có vẻ lại muốn đuổi cô đi.

“Em chỉ là đồ chơi thôi sao?” Lam bỗng lên tiếng, “Rốt cuộc tại sao? Tất cả những chuyện này?”

Sắc mặt của tướng quân chùng xuống, thản nhiên nhìn phương xa: “Thay vì nghĩ tới những vấn đề không có ý nghĩa này, không bằng hãy ngẫm nghĩ xem làm thế nào để trở thành con người thật sự.”

Lam kinh ngạc nhìn anh, bị cảnh bệ dẫn đi.

Tướng quân hít sâu một hơi, lồng ngực bỗng trào dâng cơn đau âm ỉ.

Anh trai nói đã gặp chị dâu ở Tây Đại Lục. Ít ngày nữa, chị dâu sẽ trở về. Anh tin chắc.

Cố Đồng cũng tin tưởng, không ai có thể chia cắt tình cảm cố chấp của anh trai và chị dâu. Thứ anh trai muốn, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp anh có được, bằng bất cứ giá nào.

Mà chắc anh trai cũng không cần vật nhân bản vô duyên vô cớ tạo ra này nữa. Nhưng không sao, anh trai một, anh một. Không liên quan đến tình yêu nam nữ, nhưng lại thấy thỏa mãn.

----------------

Bốn giờ chiều.

Chiến xa của Cố Đồng đã tới nơi đóng quân ở bờ biển phía tây vùng đất chết của Vera. Người máy chiến đấu cấp thấp đã bắt được gần bảy nghìn, bao gồm ba nghìn người bắt được ở cuộc chiến Zombie. Số lượng này không hề nhỏ, Vera dùng hàng rào điện giam giữ những người máy này, tìm kiếm phương pháp chỉnh sửa chương trình cơ bản của chúng.

Việc này cũng không khó lắm, loài người đã từng làm vậy trong các cuộc chiến trước. Nhưng mã hóa chương trình của người máy càng ngày càng phức tạp, thứ Vera cần chỉ là thời gian.

Nếu nói về nơi đóng quân, cũng chỉ là một vùng đất rộng lớn trống trải. Quân đoàn của Vera không cần lương thực, chỉ cần đạn dược. Cho dù hiện này bảy nghìn tù binh bị năm trăm người máy trung thành với loài người canh chừng, Vera vẫn khống chế thời tiết khu vực này, không để nước mưa giáng xuống, ảnh hưởng đến chức năng phong tỏa của hàng rào điện.

Cố Đồng nhảy xuống xe, Hà Khâm Du và một thành viên nội vụ, mười người máy chiến đấu cấp cao cũng theo sát bên người.

Người máy kim loại đen, người bạn trung thành nhất của loài người, người máy siêu thông minh Vera đã đi theo Cố gia từ năm mươi năm trước, lẳng lặng đứng bên cạnh xe. Hai trăm mét phía sau, người máy màu trắng, màu đen, màu xám đứng sừng sững chỉnh tề. Còn có vài người máy hình người. Con ngươi đỏ ngầu của chúng giờ đã tắt ngóm. Đội hình người máy vô cùng trầm lặng, đông đúc, như thể chỉ cần một mệnh lệnh, chúng sẽ tỉnh lại, ra tay chém giết.

“Tướng quân.” Giọng nói của Vera vẫn vững vàng như vậy, “Người máy chúng ta bắt được tổng cộng có bốn chủng loại lớn, mười lăm chủng loại nhỏ, cho phép tôi chỉ cho ngài xem.”

Cố Đồng gật đầu: “Kỹ thuật chế tạo của người máy đã vượt xa chúng ta. Aytan, sau chiến tranh hãy cung cấp thêm tài nguyên cho Vera. Vera, nhân cuộc chiến lần này, hãy nghiên cứu kỹ lưỡng kỹ thuật của chúng.”

Nhân viên nội vụ Aytan lập tức gật đầu. Vera cất giọng lạnh lẽo khàn khàn: “Vâng!” Xoay người, đôi chân dài kim loại mạnh mẽ sải bước, đám người Cố Đồng theo sát phía sau.

“Phía trước có hàng rào điện và hệ thống phóng xạ.” Vera nói, “Xin hãy ra lệnh cho cảnh vệ máy của ngài tắt hệ thống vũ khí, tránh làm chập mạch hệ thống tấn công.”

Cố Đồng phất tay, những người máy đằng sau thu lại vũ khí hạng nặng kèm theo thân thể, chỉ nắm trong tay những vũ khí như súng laser và đạn pháo. Rõ ràng tiến vào nơi đóng quân của mình, nhưng trước mặt dù sao cũng là tù binh quân địch, đại úy Hà Khâm Du cũng đặt tay ở súng lục bên hông, đi sát theo Cố Đồng.

“Đây là người máy L311.” Vera dẫn mọi người đi giữa hai hàng người máy, “Trước kia chưa từng thấy loại này. Mặc dù là người máy chiến đấu cấp thấp, nhưng chúng đã có sóng điện não và khả năng suy nghĩ cơ bản.”

Cố Đồng nghe vậy, chân mày cau lại.

“Đây là người máy hình người.” Vera chỉ vào phía những người máy giống hệ con người xếp hàng không thấy điểm cuối ở bên phải. Phần lớn có gương mặt tuyệt đẹp, nhưng tái nhợt, trầm lặng như đã chết, “So sánh với tài liệu trước kia của chúng ta, người máy hình người này có tố chất tốt hơn, chức năng thì không cải tiến mấy.”

“Tướng quân, xin hãy đi cùng tôi xem những tù binh này, người máy vũ trang cấp thấp có chức năng hoàn mỹ nhất. Có lẽ chúng ta có thể sản xuất hàng loạt, tăng cao sức chiến đấu!” Giọng Vera vẫn lạnh băng vô tình.

Cố Đồng gật đầu, Hà Khâm Du và Aytan đằng sau cũng tỏ vẻ vui mừng.

Vera dẫn mọi người đi về phía người máy xếp hàng kéo dài mấy nghìn mét. Nơi đó có hơn mười người máy màu xám, tay cầm vũ khí, đứng sừng sững chết lặng.

Họ đi cạnh những người máy xếp hàng đó.

Lấy họ làm trung tâm, bảy nghìn tù binh xếp hàng chi chít. Giống như bầu trời đêm âm u giăng đầy sao, giống như ván cờ khổng lồ kẹt cứng.

Đứng trước mặt người máy màu xám, Vera chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu lẳng lặng nhìn Cố Đồng. Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại chưa tới 0,1 giây, vẫn lạnh băng vô tình như ánh mắt thường ngày.

Cố Đồng chợt giật mình. Đội ngũ như vậy, vị trí như vậy... vũ khí hạng nặng của cảnh vệ cũng đã đóng lại...

“Giết chết họ!” Vera cất giọng lạnh băng khản đặc, như thể sấm sét, đột nhiên đánh ngang tai đám người Cố Đồng.

Trên chiếc đầu đen nhánh đúc từ kim lại, xương gò má rất cao, trán bẹp. Đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đám người Cố Đồng, lộ vẻ vô tình thấu tới tận xương tủy.

“Vera, anh!” Hà Khâm Du hoảng hốt kêu lên, Aytan không hiểu ra sao, Cố Đồng vẫn lẳng lặng nhìn Vera.

Mà xung quanh họ, đôi mắt của người máy kim loại chợt phát ánh sáng màu đỏ. Hơn bảy nghìn đôi mắt đồng thời sáng lên.

“Vera! Anh điên rồi!” Hà Khâm Du nghiêm nghị quát lên.

Nhưng người máy điên thế nào được? Người máy đã trung thành với Cố gia mấy chục năm qua không trả lời câu hỏi này. Hắn chỉ hờ hững như người xa lạ, lùi về chiến trận người máy đằng sau. Hắn nhìn hội Cố Đồng bằng ánh mắt như thể nhìn một đống thi thể.

“Giết!” Đôi mắt đỏ rực của hắn biến thành màu đen, thân thể chế từ kim loại đen phát ra tiếng ậm ạch, đó là tiếng động của chip và hệ thống điều khiển đang vận hành với tốc độ vượt quá cho phép, gặp phải nguy cơ sụp đổ. Như vậy tức là máy móc trong người hắn đang vận hành chương trình cực kỳ phức tạp. Có lẽ, vì hai chương trình xung đột với nhau, nên hắn mới có tiếng như sắp nổ như vậy!

Thứ gì có thể khiến đội người máy bố trí cái bẫy không còn lối thoát với tướng quân mà chúng trung thành cả đời như vậy? Thứ gì có thể khiến hắn cho dù có hỏng toàn bộ hệ thống, cũng không thể nào chống cự?

----------

Cố Đồng được cảnh vệ máy che chắn ở giữa, hoảng hốt trong chốc lát.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt của Đông Đại Lục, lại nhìn chiến trận đông nghịt người máy. Vẻ mặt tức giận của Hà Khâm Du và sự tuyệt vọng của Aytan lướt qua trước mặt anh.

Lòng anh bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường.

Thì ra, hai vạn quân tử trận của Hình Tùng chỉ để che giấu, che giấu một thứ, lặng lẽ xâm nhập vào quân đội người máy của loài người. Thứ đó chính là: Virus!