Anh Hùng Ngục Giam

Chương 287: Ra khơi​




Thấy hàng chữ nhỏ này, Hoàng Dật tựa như có thể cảm thụ được dày vò nội tâm lúc đó của Leviathan. Có thể năm đó hắn đứng ở trên thuyền, nhìn ra hải dương mênh mông vô bờ, nội tâm giãy dụa không gì sánh được, vô luận hắn gọi bao nhiêu lần, cô gái mình yêu cũng sẽ không trở lại, cô ấy bị nhốt ở chỗ sâu trong hải dương vô tận, vĩnh viễn không cách nào gặp lại hắn.

Đọa Lạc Chi Vương thật đúng là biết tranh thủ thời cơ, mỗi người sống trên thế giới này, sẽ bởi vì các loại nguyên nhân khác biệt mà khát vọng lực lượng. Sa Đạo Vương là bởi vì muốn làm đế vương muôn đời mà muốn thu được lực lượng, mà Thợ Săn Thủy Triều và mỹ nhân ngư hải yêu, đều là bởi vì yêu mà khát vọng lực lượng. Chỉ tiếc bọn họ cho dù chiếm được lực lượng, tâm linh cũng đã sa đọa, cuối cùng vẫn không thể thực hiện nguyện vọng ban đầu của mình.

Hoàng Dật ghi nhớ hàng chữ nhỏ này, sau đó rời khỏi Anh Hùng ngục giam, một lần nữa đem trọng tâm đặt ở hóa thân trên bãi cát cạnh biển.

Lúc này, mỹ nhân ngư hải yêu vẫn đang ca hát, tiếng ca mờ ảo hư vô từ ngoài khơi xa xôi truyền đến. Trăng sáng soi sáng muôn đời không thay đổi chấm phá tất cả, lạnh lẽo vô tình nhìn các loại cố sự phát sinh trên thế giới này.

Đúng lúc này, Hoàng Dật bỗng nhiên thấy đứa bé trai bên cạnh cầm một bình thủy tinh, đem một cái tờ giấy nhỏ nhét vào, sau đó đậy lại, vung tay ném ra ngoài biển xa.

"Bụp!" Bình thủy tinh bay đập xuống mặt nước, trôi nổi trên mặt biển phủ ánh trăng, theo thủy triều đi càng ngày càng xa.

"Em đang làm gì thế?" Hoàng Dật có hứng thú hỏi thăm.

Đứa bé trai vẻ mặt chờ mong nhìn hướng bình thủy tinh trôi đi, nói: "Đó là bình phiêu lưu của em, có người nói cầu xin nguyện vọng trong tiếng ca của hải yêu, sẽ rất dễ thực hiện. Em hy vọng nó có thể phiêu lưu trong hải dương vô biên vô hạn, đi tới chổ em vĩnh viễn cũng không đến được, được người mà em vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nhặt được." Nói xong, đứa bé quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, cũng từ trong túi lấy ra một bình nhỏ, một tờ giấy nhỏ còn có một mẩu bút chì, đưa cho Hoàng Dật, nói: "Đại ca ca, anh cũng cầu nguyện đi!"

"Tốt!" Hoàng Dật mỉm cười, sau đó tiếp nhận cây bút.

Nhưng mà, khi hắn muốn hạ bút xuống, trong lúc nhất thời lại không biết viết cái gì.

Hắn không phải không có nguyện vọng, mà vừa vặn là có quá nhiều nguyện vọng, quá nhiều thứ, thậm chí có rất nhiều nguyện vọng đều biến thành hy vọng xa vời. Lúc này, hắn dĩ nhiên không cách nào giống như đứa bé trai bên cạnh, lưu loát viết ra một nguyện vọng đơn thuần.

Hoàng Dật không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, lúc này một bầy chim biển bay qua, dưới ánh trăng tạo thành những cái bóng trên mặt biển. Nhìn những cái bóng ấy, hắn bỗng như là nghĩ tới cái gì, viết xuống vài chữ trên giấy, sau đó nhét vào trong bình, đậy nút lại, ra sức ném về phương xa.

Cái bình phiêu lưu mang theo nguyện vọng của hắn, rơi xuống hải dương vô tận, rất nhanh liền không nhìn thấy.

"Oa! Đại ca ca, khí lực của anh thật lớn, ném xa hơn em, nguyện vọng của anh nhất định sẽ nhanh thực hiện hơn em." Đứa bé trai nhìn hải dương xa xa chờ mong nói.

"Hy vọng như vậy đi! Thật ra nguyện vọng có thể thực hiện hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... Nó tồn tại, nó sẽ cho em một loại hy vọng, cái này là đủ rồi." Hoàng Dật nói xong, khoanh hai tay, cả người cứ như thế nhìn phương hướng tiếng ca truyền đến, gió thổi trên biển ào ào thổi tới, thổi cho quần áo của hắn tùy ý phất phới.

"Làng em chừng nào sẽ ra khơi?" Một lát sau, Hoàng Dật hỏi.

"Em nghe ông nội nói ngày mốt sẽ ra khơi." Đứa bé trai sắc mặt hơi buồn bã, có chút lo lắng, "Không biết lần này ra khơi có thể bình an trở về hay không, hy vọng không nên gặp phải hải yêu kia."

"Vậy mang anh đi đi, nếu như gặp gỡ hải yêu, anh sẽ đứng ra nói chuyện với cô ấy." Hoàng Dật mỉm cười.

Đây là hóa thân của hắn, đi chạm mặt với hải yêu là vô cùng thích hợp không thể nghi ngờ, cho dù bị giết cũng không có việc gì.

Loại năng lực hóa thân này, là độc nhất vô nhị của Bạch Long tộc, không còn phân hiệu, người chơi còn lại sẽ không có loại năng lực này. Hóa thân có thể coi như là nhân vật thứ hai của Hoàng Dật, chỉ bất quá đây là hai nhân vật lại không có quan hệ. Hóa thân của Hoàng Dật tử vong, sẽ không ảnh hưởng đến bản thể, đồng dạng, bản thể tử vong, hóa thân cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng hai người lại dùng chung tất cả kỹ năng và trang bị, chỉ là một người là chính, một người là phụ.

Hiện nay, bên trong tất cả năng lực của Hoàng Dật, nếu như muốn tiến hành một lần xếp hạng, Anh Hùng ngục giam không thể nghi ngờ là xếp nhất, mà thứ hai cũng là hóa thân, thứ ba là Thời Gian Chi Nhãn. Ba loại năng lực này là bảo đảm để Hoàng Dật cấp tốc quật khởi, cũng là chổ khác biệt với Đao Phong, Long Thứ bọn họ, đây là ba vương bài của hắn.

Đương nhiên, vương bài mỗi người đều có, không có chính thức đánh một trận, không ai biết đối phương rốt cục có năng lực ẩn dấu gì, giống như Lợi Kiếm, đột nhiên nhảy ra giành được giải thưởng cá nhân tốt nhất, nhưng mọi người đối với hắn hầu như là hoàn toàn không biết gì cả.

...

Buổi tối kế tiếp, Hoàng Dật tá túc tại nhà thôn trưởng Bạch Phàm, trong tiếng sóng biển liên tiếp ngoài cửa sổ, hắn ngủ đặc biệt thoải mái. Thế nhưng lúc trời còn chưa sáng, hắn đã bị vài âm thanh đánh thức.

Hoàng Dật mở hai mắt mông lung, quay đầu vừa nhìn, lúc này, trong phòng bên ngoài đang sáng ánh đèn dầu cá mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy được thôn trưởng Bạch Phàm đang cung kính hướng về một pho tượng cầu nguyện, rõ ràng là đang chuẩn bị cho lần ra khơi này. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hoàng Dật rời giường, đi ra ngoài, lẳng lặng nhìn biểu tình thành kính cầu khẩn của Bạch Phàm, không có đi quấy rối.

"A! Người tuổi trẻ, cậu dậy rồi à, xin lỗi quấy rối cậu." Lúc này, Bạch Phàm cầu khẩn xong, nhìn Hoàng Dật, không khỏi cười áy náy.

Hoàng Dật quay đầu nhìn pho tượng kia một chút, pho tượng có đầu rồng thân người, khí thế bàng bạc, trên đầu mang một vương miện, trong tay cầm một thanh quyền trượng, ánh mắt như điện nhìn ra phương xa, dường như đang nhìn quốc gia của mình, rất có khí thế.

"Pho tượng này là ai?" Hoàng Dật tha hứng thú hỏi thăm.

"Đây là Hải Long Hoàng đại nhân." Bạch Phàm cung kính nói, ánh mắt thành kính nhìn chằm chằm pho tượng, "Hải Long Hoàng đại nhân là hoàng giả của hải dương này, khắp hải dương đều là quốc gia của ngài, ngài che chở mỗi một con dân trong hải dương, từ nhỏ như phù du, đến lớn như cự thú vực sâu, tất cả đều là con dân của ngài."

"Hoàng giả của hải dương này?" Hoàng Dật gật đầu, phạm vi của hải dương này hẳn là không nhỏ, ít nhất sẽ không nhỏ hơn khối đại lục này, xem ra Hải Long Hoàng là một tuyệt thế cường giả, xưng bá hải vực một phương, hẳn là còn lợi hại hơn so với Sa Đạo Vương.

"Đúng vậy! Mỗi ngư dân chúng tôi trước khi ra khơi, đều phải cầu nguyện trước ngài ấy, xuất hành sẽ an toàn hơn một ít." Bạch Phàm chờ mong nói, sau đó ông nhìn Hoàng Dật một chút, nói: "Tôi lập tức chuẩn bị xuất phát, nghe nói cậu cũng muốn cùng đi thật sao? Nhưng cái này sẽ có nguy hiểm rất lớn, tôi cũng không xác định có thể gặp gỡ hải yêu hay không, chỉ cần gặp phải chúng ta liền xong đời."

"Đúng vậy! Mang tôi đi đi." Hoàng Dật gật đầu.

Bạch Phàm cũng không khuyên nữa, kế tiếp ông cấp tốc làm chuẩn bị, sau đó liền thừa dịp bóng đêm đi ra.

Hoàng Dật đi ra bên ngoài, lúc này là hừng đông bốn giờ sáng không khác biệt lắm, sắc trời còn chưa sáng, nhưng toàn bộ thôn nhỏ, đã có vài hộ sáng đèn, sau đó đồng dạng vài thôn dân bốn năm mươi tuổi từ trong nhà đi ra, tập hợp trên bãi biển.

Đây là đội ngũ ra khơi đánh bắt lần này, người tuổi trẻ phần lớn đã chết, chỉ còn lại phụ nữ, đứa nhỏ và người già. Mà những người trước mắt cũng là chủ lực trong thôn hiện nay, bọn họ phải vì toàn bộ làng chài mà mạo hiểm tính mạng đi đánh bắt cá.

"Hy vọng lần này có thể bình an trở về, cháu trai của tôi đã gọi được ông nội rồi." Lúc này, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi nói, quay đầu lưu luyến nhìn một chút một căn nhà ở trong bóng tối.

"Đi nhanh đi! Hy vọng lần này bắt được nhiều một chút, như vậy có thể không cần ra khơi." Lúc này, một người khác quay đầu nhìn biển rộng, chờ mong nói.

Kế tiếp, đoàn người cấp tốc trên một chiếc thuyền buồm, sau đó điều chỉnh buồm, hướng ra phương xa, biến mất trong biển rộng vô tận.

Trời dần dần sáng, Hoàng Dật bình tĩnh đứng trên boong thuyền nhìn ra phương xa, lúc này hắn đã hoàn toàn không nhìn thấy đường ven biển, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là nước biển mênh mông vô bờ, làm cho người ta cảm giác nhỏ bé không gì sánh được. Chỉ cần phiêu lưu trong đại dương, loại cảm giác cô tịch này sẽ làm một người hoàn toàn tuyệt vọng. Trước khi bị bỏ tù, hắn trong một lần chấp hành nhiệm vụ, cũng gặp phải loại cục diện này, thiếu chút nữa đã chết trên biển.

" Cá ngừ thật màu mỡ! Đáng tiếc số lượng quá ít, nếu không chúng ta giăng lưới tại đây luôn rồi." Đúng lúc này, một thủy thủ kinh nghiệm phong phú, nhìn một chỗ nước biển cảm khái một tiếng.

Hoàng Dật cũng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy phía dưới, mơ hồ có vài con cá nhỏ đang bơi, là một loại cá ngừ, chỉ bất quá không thấy được rõ hình cá, phỏng chừng con lớn đều ở khu vực nước sâu. Loại cá nhỏ này bắt cũng không có tác dụng nhiều, hơn nữa số lượng quá ít.

Lúc này, đoàn người tuy rằng biểu hiện ra rất bình tĩnh, nhưng nội tâm của bọn họ đều tràn ngập khẩn trương, thuyền buồm càng ngày càng đi ra xa, không biết sẽ gặp phải mỹ nhân ngư hải yêu lúc nào. Nhưng trước khi bắt được cá, bọn họ vẫn phải tiếp tục tiến tới.

Rốt cục, đường viền của mặt trời, từ phương xa dần dần hiện ra, chiếu ra ánh rạng đông đầu tiên của sáng sớm, chiếu sáng vùng biển rộng này, tuyên bố một ngày mới đã đến. Theo ánh mặt trời mọc lên, mặt biển cũng biến thành màu vàng, sóng nước lấp lánh, gió thổi trên biển cũng mang đến mấy phần ấm áp, xua tan đêm tối lạnh lẽo.

"A! Ông bạn già của tôi, cá ma lân thật màu mỡ!" Đúng lúc này, một thủy thủ bỗng nhiên hưng phấn kêu lên.

Hoàng Dật quay đầu nhìn, phía trước dĩ nhiên có một thứ gì đó đông nghịt di chuyển trong nước biển, đấy cũng là vô số con cá cỡ bàn tay, bọn chúng di chuyển trong nước biển, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống có vẻ mê người không gì sánh được.

"Nhanh giăng lưới, bắt xong đợt này chúng ta nhanh chóng trở về." Thôn trưởng Bạch Phàm nhanh chóng chỉ huy, sau đó cầm lưới đánh cá ra sức ném ra ngoài mặt biển.

Đúng lúc này, bốn phía bỗng nhiên vang lên một tiếng ca mị hoặc.