Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Quyển 3 - Chương 6: Phiên ngoại 6




Kỷ Mộ Niên vừa dứt lời, Sở Hi Du bỗng nhiên nhíu mày nói, “Vì… Vì sao?”

“Rất có thể hắn sẽ tổn thương ngươi một lần nữa.” Kỷ Mộ Niên dùng khuỷu tay chọt chọt miệng vết thương Sở Hi Du, nói “Nếu để hắn sống sót, tiếp theo có thể không chỉ nơi này bị thương.”

“À…” Sở Hi Du ngây ngốc gật đầu nói, “Hình như… Đúng là không thể lưu hắn lại.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Vệ, rõ ràng là ánh mắt trong suốt, lại bỗng nhiên sinh ra vài phần huyết ý.

Tiểu Vệ đi theo Sở Hi Du nhiều năm, đối với bản tính của Sở Hi Du rất quen thuộc, lúc này nhìn thấy sát khí trong mắt Sở Hi Du, trong lòng sợ hãi, vội la lên, “Thái tử điện hạ, ngài trăm ngàn lần đừng nghe họ Kỷ này nói lung tung…”

Chữ ‘tung’ cuối cùng y còn chưa nói ra khỏi miệng, Sở Hi Du đã chậm rãi thẳng thẳng sống lưng.

Động tác này tiu rằng chậm rãi, nhưng dưới sự uy hiếp trường kỳ của Sở Hi Du, nhìn mà thanh âm của Tiểu Vệ nghẹn lại lập tức.

Thảm rồi, thái tử điện hạ bị Kỷ Mộ Niên làm cho hôn mê suy nghĩ luôn rồi!

Trong đầu Tiểu Vệ lập tức nhảy ra ý niệm này, ngay sau đó, y chợt nghe bên tai có tiếng chưởng phong đột kích.

Chưởng phong của Sở Hi Du thực sắc bén, so với đao pháp của Tiểu Vệ còn muốn nhanh hơn, ác hơn. Năm đó lúc võ công của Kỷ Mộ Niên còn đang trong thời kì toàn thịnh, khi giao thủ với Sở Hi Du, cũng vất vả đánh thành ngang tay.

Hiện tại cho dù Tiểu Vệ có thể thắng Kỷ Mộ Niên, cũng không thể thắng được Sở Hi Du.

Huống chi, căn bản y cũng không thể động thủ đối với Nam Sở thái tử điện hạ.

Chưởng phong của Sở Hi Du đánh tới, Tiểu Vệ vội vàng hạ thấp người tránh thoát. Còn chưa đứng vững, thân hình của Sở Hi Du đã như cái bóng lướt tới, một chưởng tiếp theo liền hướng về huyệt Thiên Linh cái của người trước mắt đánh xuống.

Cho dù Tiểu Vệ không dám phản kháng Nam Sở thái tử, nhưng một chưởng này nếu là trúng phải, y tất nhiên là óc vỡ toang, chết ngay tại chỗ.

Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Vệ thầm vận nội lực, cầm vỏ đao trong tay, liền chế trụ một chưởng Sở Hi Du hạ xuống.

Một chưởng của Sở Hi Du đánh lên vỏ đao, hai cỗ nội lực va chạm vào nhau, Tiểu Vệ chỉ cảm thấy nội tức trong ngực chảy ngược, sắp đứng không vững.

Chưởng lực của thái tử trên đỉnh đầu có xu hướng tăng lên, nếu tiếp tục không phản kháng, bản thân cũng khó thoát khỏi cái chết. Tiểu Vệ không còn thời gian suy nghĩ nhiều, thoát ra một bàn tay bổ thẳng về hướng Sở Hi Du.

Một chiêu này kỳ thực là lành làm gáo vỡ làm muôi, bản thân Tiểu Vệ cũng không dám cam đoan có thể phá vòng vây hay không.

Nhưng Sở Hi Du không chống cự, ngược lại bị Tiểu Vệ mạnh mẽ đánh trúng một chiêu, thét lên môt tiếng, lực đạo trong tay cũng suy giảm.

Tận dung thời cơ!

Tiểu Vệ thầm thấy may mắn, vèo một tiếng lẻn đến cửa sổ.

Sở Hi Du đưa mắt nhìn theo thân ảnh Tiểu Vệ chạy đến cửa sổ.

Bốn mắt giao nhau, Tiểu Vệ chỉ cảm thấy biểu hiện của thái tử hôm nay cực kỳ cổ quái, nhưng thấy sát ý trong mắt điện hạ còn chưa tán đi, lại không dám đền gần một lần nữa, chỉ đành phải cắn răng nói, “Thái tử điện hạ, ngày khác thuộc hạ lại đến cứu ngươi!”

Sở Hi Du vẫn đứng đó nhìn theo y, huyết ý trong mắt không hề tiêu tan, nhưng ánh mắt này lại khác biệt với vẻ khát máu ngày xưa, rõ ràng muốn đẩy người ta vào chỗ chết, ngược lại sinh ra vài phần đáng thương hề hề.

Mí mắt Tiểu Vệ co giật, vội vàng nhảy lên bệ cửa sổ, lao về hướng bên ngoài phòng.

Động tác chạy trốn của y ngược lại rất nhanh chóng, tựa như e sợ Sở Hi Du ở phía sau sẽ đuổi theo.

Nhưng mà, Sở Hi Du không tiếp tục đuổi theo, chỉ là chăm chăm nhìn về hướng cửa sổ.

Vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn hai người đánh nhau Kỷ Mộ Niên khẽ nhíu mày, nhìn theo thân ảnh Sở Hi Du, nói “Sao không giết hắn?”

Thanh âm thoạt nghe có chút bất mãn. Y nhìn ra được với võ công của Sở Hi Du, muốn giết chết một tên Tiểu Vệ quả thực dễ như trở bàn tay.

Nghe ra khẩu khí trách cứ của Kỷ Mộ Niên, Sở Hi Du hơi hơi sửng sốt, khí thế khi xuất chưởng trước đó lập tức biến mất không thấy, đứng tại chỗ hơn nửa ngày, mới chậm rãi cúi đầu.

“Ta… Ta…” Sở Hi Du ấp a ấp úng, không dám nói ra, thanh âm ngược lại có chút xu thế biến nhỏ, đến cuối cùng tựa như tiếng muỗi kêu, khiến người ta không thể nghe được.

Kỷ Mộ Niên nhướng mày nói, “Cái gì?”

Sở Hi Du có chút tay chân luống cuống, nghe Kỷ Mộ Niên đặt câu hỏi, mới lúng túng nói, “Ta… Ta đau.”

“Đau?” Ánh mắt Kỷ Mộ Niên có chút nghi ngờ, nhìn chằm chằm Sở Hi Du.

“Đau quá…” Sở Hi Du chỉ chỉ ngực mình.

Vừa rồi bị tên ‘người xấu’ kia đụng một chút, rất đau.

Người kia quả nhiên là người xấu.

Sở Hi Du khoa tay mua chân chỉ vào ngực, cảm giác cho dù chỉ nâng tay lên, từ trên ngực lại truyền đến một trận đau đớn, sau đó lập tức hạ xuống.

Chỗ kia là miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn của Sở Hi Du, Kỷ Mộ Niên hơi nhíu mày, nói “Lại đây.”

Sở Hi Du theo lời chậm rãi đi đến bên giường.

Kỷ Mộ Niên châm ngọn nến ở đầu giường lên, bảo Sở Hi Du nằm xuống giường.

Sở Hi Du nghe lời, mày nhăn thành một chữ xuyên, trong mắt thủy quang lấp lánh, nhìn có chút đáng thương.

Kỷ Mộ Niên không nhìn vẻ mặt Sở Hi Du, vươn tay cởi áo Sở Hi Du.

Sở Hi Du tựa hồ bị kinh hách, lại lập tức che miệng vết thương của mình, vừa đụng đến chỗ bị thương, lại ‘ui’ một tiếng hít một ngụm khí lạnh.

Kỷ Mộ Niên chỉ đành phải dỗ dành nói, “Yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi.”

Sở Hi Du nửa tin nửa ngờ.

Người này cũng đúng là quá mức phòng bị, khó trách lúc thanh tỉnh, liền như một con rắn, lúc nào cũng muốn cắn người ta một hơi.

Cũng may hắn đã biến thành kẻ ngốc.

Kỷ Mộ Niên yên lặng nghĩ, lấy tay Sở Hi Du ra, cởi bỏ y phục của hắn.

Miệng vết thương còn chưa khép lại bị Liễu Vệ đụng chạm, liền bị vỡ ra, lại cộng thêm Sở Hi Du không biết nặng nhẹ dùng võ công, miệng vết thương đã sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.

Miệng vết thương nặng như vậy, khi đó Sở Hi Du có thể sống sót đúng thật là kỳ tích.

Kỷ Mộ Niên nhìn về phía Sở Hi Du.

Hai mắt Sở Hi Du nhắm chặt, mặt mày có chút đau đớn, bộ dáng tựa như thực sự sợ hãi, lông mi còn run nhè nhẹ.

Người này… Còn chưa thể chết được.

Trên người hắn còn có chìa khóa của mình.

Hơn nữa với tình cảnh vừa rồi, người này cũng là vũ khí kiềm chế Nam Sở tốt nhất.

Nghĩ xong, Kỷ Mộ Niên rủ mắt, đứng dậy tìm chút thuốc trị thương từ trong tay nải ra. Y dùng thuốc bột cẩn thận vẽ loạn trên miệng vết thương của Sở Hi Du, lại duỗi tay kéo bàn tay vừa rồi chặn đao của hắn.

Sở Hi Du hơi hơi sửng sốt, mở to mắt nhìn Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên mở tay Sở Hi Du ra, quả nhiên thấy trên tay có hai đạo vết thương, cắt sâu vào trong thịt.

Nếu như không có Sở Hi Du rat ay, bản thân chỉ sợ cũng chết dưới đao của người Nam Sở.

“Đau không?” Kỷ Mộ Niên mở miệng nói.

“Đau.” Sở Hi Du chớp mắt nói.

“Vậy sao lại không nói?” Kỷ Mộ Niên lại hỏi.

“Bởi vì không đau bằng nơi này.” Sở Hi Du nâng ngón tay chỉ miệng vết thương trên ngực mình.

“…” Kỷ Mộ Niên không nói gì, lại đổ ra chút dược, thoa lên miệng vết thương trên tay Sở Hi Du.

Từ miệng vết thương truyền đến một trận mát lạnh, giảm bớt không ít đau đớn của Sở Hi Du. Ánh mắt Sở Hi Du thẳng tắp nhìn Kỷ Mộ Niên, bỗng nhiên phát ra tiếng cười khàn khàn.

“Ngươi… Ngươi đối với ta thật tốt.” Sở Hi Du thấp giọng nói.

Hắn cẩn thận nghĩ lại, thời điểm hắn mất đi trí nhớ, chẳng có ai đối với hắn tốt như vậy.

Người giúp hắn đổi dược trước kia, lúc thoa thuốc đều hòa thêm nước tiêu, mỗi lần đều đau đến mức hắn chỉ muốn chết.

Còn có một người đầu trọc với một con mắt không giống người thường, vĩnh viễn đều ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, chưa từng muốn thăm hỏi gì hắn.

Người thoa dược nói với người đầu trọc kia, “Ta cứu hắn đã là tốt lắm rồi, những yêu cầu khác, không có đâu.”

Người đầu trọc chỉ cười nhẹ, cái gì cũng không phản đối.

Sau đó, hai người rốt cục rời đi, hắn rốt cục có cơ hội trốn đi.

Ánh mắt Sở Hi Du có chút ướt át, thủy quang lóng lánh, khiến Kỷ Mộ Niên nổi lên một tầng da gà.

Y cười nhẹ, chỉ đáp lại, “Chúng ta trước kia quen biết, ta tự nhiên đối đãi với ngươi tốt một chút.”

Sở Hi Du ‘À’ một tiếng, lại nói, “Vừa rồi người kia gọi ngươi là Kỷ Mộ Niên, tên của ngươi là Kỷ Mộ Niên sao?”

Bàn tay Kỷ Mộ Niên đang thoa dược trên miệng vết thương của Sở Hi Du rõ ràng dừng lại một chút, sau đó cười nói, “Ừ.”

“Vậy ta có thể gọi tên ngươi không?” Sở Hi Du thật cẩn thận nói.

“Tùy ngươi.” Kỷ Mộ Niên thoa dược lên vết thương Sở Hi Du xong, cài từng cúc áo của Sở Hi Du lại, vỗ vỗ hai bên má Sở Hi Du nói, “Giúp ngươi xử lý miệng vết thương xong rồi, đi ngủ sớm một chút đi.’

“Ừm.” Sở Hi Du lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thấy Sở Hi Du nhắm mắt, Kỷ Mộ Niên mới nằm xuống bên cạnh hắn, nhìn la trướng trên đỉnh giường.

Võ công của Sở Hi Du còn có tác dụng, tạm thời không cần phế huyệt Khí Hải của hắn.

Cũng có lẽ, sau khi lấy được chìa khóa, y có thể mang theo Sở Hi Du đến kinh thành, giao hắn cho Long Nghệ và Chung Túc, để bọn họ lợi dụng người này làm con tin đối phó Nam Sở.

Kỷ Mộ Niên chậm rãi tính toán, sau đó lại nhớ đến một câu vừa rồi Sở Hi Du nói – ‘Ngươi đối với ta thật tốt’.

Y ‘phụt’ một tiếng bật cười, trở người lại, nhìn về phía cửa sổ giấy đã bị phá vỡ bên ngoài.

Phế một chân của y, phế võ công của y, món nợ này không thể không đòi lại.

Nhưng vộ luận Kỷ Mộ Niên nghĩ như thế nào, đến ngày thứ hai lúc y rời giường, chuyện càng thêm phiền toái lại xuất hiện.

Sở Hi Du cư nhiên bắt đầu sốt cao.

Kỷ Mộ Niên thử nhiệt độ trên trán Sở Hi Du, có chút mất kiên nhẫn nhíu mày.

Sốt cao hẳn là do miệng vết thương vỡ ra bị nhiễm trùng, tóm lại là cực kỳ phiền toái.

Sở Hi Du nằm ở trên giường sớm đã mất đi thần trí, hai mắt nhắm nghiền, cả khuôn mặt trắng bệch như giấy, chẳng kém gì bộ dáng lúc Kỷ Mộ Niên vừa gặp lại Sở Hi Du.

Kỷ Mộ Niên thở dài, chỉ đành phải lấy ngân lượng từ trong tay nải ra, định đến dược điếm ở gần đó mua chút dược liệu và băng gạc.

Cố sức lo lắng chiếu cố kẻ thù của mình như vậy, thế gian này thật đúng là ít có.

Kỷ Mộ Niên âm thầm tự giễu, khập khiễng đi ra khách điếm.

Y vừa đi đến cửa khách điếm, bỗng nhiên thấy bên ngoài khách điếm tiến vào vài người, người cầm đầu là một tráng hán khôi ngô, nhìn bộ dáng hẳn là người trong giang hồ. Một bàn tay của y ‘bộp’ một tiếng đập lên quầy, đưa một bức họa ra nói, “Chưởng quầy, có gặp người này không!”

Chưởng quầy của khách điếm liếc mắt nhìn người trong bức họa nói, “Đây là…”

“Ngươi chỉ cần nhìn, rồi đáp có hay không.” Tráng hán khôi ngô kia cũng không hàm hồ, nói thẳng ra.

Bộ mặt của y hung thần ác sát, hù dọa đến mức chưởng quầy co rụt đầu, một nữ tử đi phía sau tráng hán khôi ngô kia bật cười nói, “Khôi ca, ngươi hù dọa người ta.”

Khôi ca liếc mắt nhìn nữ tử phía sau.

Nàng kia tiến lên, mở bức họa vẽ bằng than ra, nói với chưởng quầy, “Chưởng quầy, ngươi hãy nhìn cẩn thận, đây là kẻ mà đêm qua Phong Vũ lâu phát ra vạn lượng bạc trắng ban thưởng muốn có thủ cấp.”

Chưởng quầy nghe xong hai mắt lập tức sáng lên, sau đó lại giấu diếm nói, “Hắc hắc, mỹ nữ đại hiệp, tiểu nhân sẽ nhìn cẩn thận.”

Nữ tử thản nhiên cười.

Mười vạn hoàng kim là một con số không hề nhỏ, Kỷ Mộ Niên đứng bên cạnh nghe vậy, hơi liếc mắt nhìn về hướng bức họa.

Không nhìn thì không nói, vừa nhìn y lập tức cả kinh.

Y đứng từ xa, tuy rằng không nhìn rõ lắm, nhưng từ gương mặt trong bức họa, lại thập phần quen thuộc.

Trên bức họa không phải ai khác, đúng là Sở Hi Du!