Ngụy Nhất Thanh sửng sốt, thấy người nọ không đáp câu hỏi của mình, ngược lại còn cười hỏi ngược lại y, trong lòng càng thêm không rõ.
Không đợi Ngụy Nhất Thanh trả lời, nam nhân què chân lại mở miệng hỏi, “Ta nhớ rõ Tây Nam quân hạ trại ở bên ngoài sườn núi Hà Lương ba dặm. Sao ngươi lại chạy xa như vậy?”
Ngụy Nhất Thanh nghe vậy, trong lòng nhất thời kinh hãi.
Tây Nam quân đúng là hạ trại ở sườn núi Hà Lương, nhưng nam nhân này cư nhiên quen thuộc hướng đi của Tây Nam quân như thế, nếu nam nhân trước mắt thật sự là thổ phỉ trong sơm lâm này, đối với Tây Nam quân có ý đồ gì khác?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Ngụy Nhất Thanh lui ra phía sau vài bước, ‘vèo’ một tiếng vung đao tùy thân lên, quát, “Ngươi rốt cục là ai!”
Nếu người này còn không trả lời, y sẽ không khách khí.
Nam nhân què chân không bị tư thế vung đao của Ngụy Nhất Thanh hù dọa, nhìn bộ dạng thiếu niên trước mắt như thể sẵn sàng đón địch, hơn nửa ngày mới cười nói, “Không cần khẩn trương như vậy.”
Dừng một chút, nam nhân nghiêng đầu ngẫm lại, nói “Ta là bằng hữu của Chung tướng quân.”
Bằng hữu của Chung tướng quân?
Ngụy Nhất Thanh nhíu mày.
Bằng hữu của Chung tướng quân sao lại ở nơi này?
Y vẫn duy trì tư thế vung đao, không hề buông lỏng cảnh giác.
Nam nhân tựa hồ cũng biết lời của bản thân không thể tin, đơn giản nhìn Ngụy Nhất Thanh nói, “Ta nhớ rõ ngươi là nhi tử của Ngụy Trường Hà, sao lại chạy đến biên cương?”
Lời này y không nói thì thôi, vừa nói xong, Ngụy Nhất Thanh lại kinh hãi.
Người này cư nhiên nhận ra mình!
Y nhìn kỹ người trước mắt, tuy rằng quen mặt, nhưng hiển nhiên không có ấn tượng gì đặc biệt. Ánh mắt y nghi hoặc, âm thầm đoán thân phận của nam nhân, trừng mắt trả lời, “Ta đến biên cương, liên quan gì đến ngươi!”
Lời này trên cơ bản đã nhận định tiểu tử này chính là nhi tử của Ngụy Trường Hà. Nam nhân cúi đầu cười đáp, “Đúng là không liên quan gì đến ta.”
Ngữ khí y nhu hòa, hoàn toàn không có khí thế bức người như Ngụy Nhất Thanh. Dù là Ngụy Nhất Thanh tâm cao khí ngạo, lúc này cũng không thể không thu liễm tính tình, cẩn thận suy nghĩ một phen, mới chậm rãi hỏi, “Ngươi thật sự là bằng hữu của Chung tướng quân?”
“Bạn cũ.” Nam nhân trả lời.
Ngụy Nhất Thanh nghe xong, gật đầu nói, “Nếu là bạn cũ, không bằng đi theo ta trở về quân doanh gặp Chung tướng quân.”
Ý tưởng này của y là ổn định nam nhân trước mắt này, mặc kệ nam nhân nói là thật hay giả, trước cứ mang người này trở về quân doanh chứng minh thân phận đã.
Bàn tính này Ngụy Nhất Thanh tính toán đâu ra đấy rồi, nhưng mà nam nhân lại lắc đầu nói, “Ta vốn cũng muốn đi đến Hà Lương một chuyến, nhưng sợ tướng quân các ngươi quá nhiệt tình, vào quân doanh sẽ không trở ra được.”
Cách nói này, Ngụy Nhất Thanh ngược lại là lần đầu tiên nghe được.
Nam nhân nói xong, chậm rãi lấy từ trong vạt áo ra một vật.
Ngụy Nhất Thanh híp mắt nhìn lại, mới phát hiện vật đó cư nhiên là một phong thơ, bất quá bức thư này bị máu nhiễm đỏ, ngược lại tưởng rằng đây là giấy đỏ.
Nam nhân nhìn lá thư, cánh mũi phập phồng nói, “Vừa đi giết một con chuột, không cẩn thận làm dơ.”
Chuột có nhiều máu như vậy sao…
Ngụy Nhất Thanh thấy toàn thân cao thấp của nam nhân đều là vết máu, cả người một cỗ máu tanh, trong lòng âm thầm nghĩ, người này chỉ sợ không phải đơn giản là giết chuột.
Nam nhân cầm thư, tiến lên phía trước. Lúc đi đường còn kéo lê một chân, chậm rãi đến trước mặt Ngụy Nhất Thanh, nói “Đây là thư cho Chung tướng quân, đã có thư đưa lên tới cửa, ta cũng không cần tự mình đến Hà Lương.”
Ánh mắt Ngụy Nhất Thanh đề phòng, không biết nên nhận hay là không nhận bức thư dính đầy máu kia.
Nam nhân tuy rằng xuất hiện rất kỳ quái, nhưng bộ dáng lại không giống như có ác ý.
Ánh mắt Ngụy Nhất Thanh chuyển động giữa nam nhân và bức thư. Nam nhân cũng không có gì là không kiên nhẫn, chỉ là duy trì động tác cầm bức thư.
Cuối cùng, Ngụy Nhất Thanh thu đao vào vỏ, tiếp nhận phong thư.
“Được rồi, bổn thiếu gia liền tạm tin ngươi một hồi.”
Ngoài mặt y nói đến thoải mái, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy do dự.
Nam nhân cũng không để ý bộ dáng thiếu gia tâm cao khí ngạo kia, chỉ cười nhẹ.
Xét theo trình độ và tính nết của thiếu niên này, cực kỳ giống bản thân trước kia.
Nếu không phải bởi vì người kia xuất hiện, cuộc sống của bản thân cũng sẽ không phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế.
Phong thư được giao tới trong tay Ngụy Nhất Thanh, nam nhân chậm rãi thở ra một hơi, như có như không nở nụ cười.
Nụ cười này thật ôn hòa, cùng bộ dáng cả người là máu của nam nhân hình thành tương phản rõ ràng. Trong lúc nhất thời Ngụy Nhất Thanh nhìn mà sửng sốt, đợi đến lúc kịp phản ứng, người nọ cư nhiên đã xoay người đi xa.
Bóng dáng lúc thấp lúc cao, dính đầy huyết sắc, cùng cảnh sắc bên người hoàn toàn không hợp.
Đợi đến khi nam nhân biến mất trong tầm nhìn, Ngụy Nhất Thanh mới chuyển mắt trở lại nhìn phong thư một lần nữa.
Thong thư không dán lại, Ngụy Nhất Thanh nhíu mày nhìn nửa ngày, vẫn là không yên lòng.
Nếu giao vào trong tay Chung tướng quân, phong thư xảy ra vấn đề, y có thể không đảm đương nổi trách nhiệm.
Trong lòng vừa nghĩ, Ngụy Nhất Thanh lập tức lấy giấy viết thư ra.
Trên mặt giấy viết mấy chữ qua loa –
‘Cẩn thận Sở Hi Du tập kích quân doanh’.
***
Ngụy Nhất Thanh lúc này giục ngựa trở lại quân doanh. Y là thủ hạ của Cung Thiếu Hách, tất nhiên là về bẩm phó tướng trước.
Cung Thiếu Hách không ngờ thiếu niên này thật đúng là có thể tìm ra được tình huống, lập tức đi gặp Chung Túc, còn dẫn theo Ngụy Nhất Thanh.
Lúc Chung Túc nhận được phong thư, rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó giương mắt nói, “Nhất Thanh, phong thư này là ai đưa cho ngươi?”
Y nhìn chữ viết, quả thật quá giống của Kỷ Mộ Niên.
Hẳn là Kỷ Mộ Niên không thể nghi ngờ.
Ngụy Nhất Thanh thấy thần sắc Chung Túc nghiêm túc, lập tức hồi bẩm, “Là một nam nhân què chân.”
“Què chân?” Vẻ mặt Chung Túc nhất thời cứng đờ.
Ngày ấy Kỷ Mộ Niên thân bị vây hãm tại Nhất Đạo Thiên, khi hắn xuất mã đi cứu người, trên đùi Kỷ Mộ Niên đã trúng một mũi tên, cả người căn bản không thể đứng thẳng, ngay cả lúc bỏ trốn, cũng là bản thân chạy đi trước.
Mũi tên đâm tận xương, trên thân tên đều là gai ngược, cho dù là thầy thuốc giỏi nhất rút tên ra, cũng khó tránh làm tổn thương cốt nhục gân mạch.
Chung Túc đã nếm qua tư vị của loại tên này, lại không nghĩ rằng Kỷ Mộ Niên cũng bởi vì vậy mà phế đi một chân.
Chung Túc rủ mi nói, “Hắn hiện tại ở nơi nào?”
Ngụy Nhất Thanh chỉ nghe được nam nhân què chân nói y là bạn cũ của Chung tướng quân, xem vẻ mặt của Chung tướng quân lúc này, lời nam nhân kia nói hẳn không phải là giả.
Y lập tức hồi bẩm, “Người kia giao phong thư này cho ta, liền rời đi.”
Chung Túc sửng sốt, lập tức hỏi, “Vậy hắn có nói gì thêm nữa không?”
Ngụy Nhất Thanh suy tư một lát, rồi nói “Hắn nói hắn vốn muốn đích thân đến Hà Lương một chuyến, nhưng sợ tướng quân quá nhiệt tình, vào quân doanh sẽ không thể trở ra được.”
Chân mày Chung Túc nhăn đến càng sâu, sau đó nhìn về vết máu trên giấy, “Hắn… Hắn bị thương sao?”
Ngụy Nhất Thanh nói, “Người nọ hẳn là không có bị thương. Trên người hắn mặc dù có vết máu, nhưng cũng không giống như của bản thân hắn.”
Chung Túc thế này mới thoáng yên lòng, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào chữ viết trên giấy.
Xem tình huống của Kỷ Mộ Niên, hẳn là đã thuận lợi đào thoát từ trong tay Sở Hi Du. Nhưng mà nếu đã đào thoát, người này lại không muốn trở về Tân Nam quân.
Chung Túc yên lặng suy tư một lát, mới ngẩng đầu lên.
“Cung tướng quân.” Hắn gọi.
“Có mạt tướng.” Cung Thiếu Hách lập tức tiến lên.
“Truyền lệnh cho quân cận vệ, mấy ngày tới doanh trướng phải điều chỉnh bố trí.”
Chung Túc chậm rãi nói xong, mảnh giấy cầm trong tay trong vô thức siết chặt lại, đặt lên trên án thư trong quân trướng.
Tốt lắm, hắn lại tái kiến Nam Sở thái tử.