Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Quyển 1 - Chương 25: Đóng kịch




“Khúc Huyên, đây là có chuyện gì?” Long Nghệ lại một lần nữa lên tiếng hỏi.

Huyên Quý Phi chần chờ một lúc, mới nói, “Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay nô tỳ vốn là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng, nên mới đến Dưỡng Tâm điện chờ. Không nghĩ tới Chung muội muội đã ở trong điện. Nô tỳ và Chung muội muội nói vài câu thấy không hợp, cho nên mới gây ra náo loạn.”

Nàng nói đến hào phóng khéo léo, Long Nghệ cũng không thể trách tội nàng cái gì, chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Chung Túc một cái.

Chung Túc vẫn yên lặng đứng một bên, cái gì cũng không nói, trầm mặc tựa như không khí.

Long Nghệ suy nghĩ một lúc rồi nói, “Trước đó trẫm đã có đặc dụ, không cho phép những người khác tiến vào Dưỡng Tâm điện.” Y vừa nói được một nửa, Huyên Quý Phi cư nhiên quỳ xuống, lã chã khóc nói, “Hoàng thượng thứ tội, nô tì thật sự là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng, cho nên mới phạm khẩu dụ, khẩn cầu Hoàng thượng bớt giận.”

Hoàng đế thấy Quý Phi quỳ xuống đất, thở dài, cúi người đưa tay nâng Huyên Quý Phi lên nói, “Đứng lên đi, Quý Phi là ái phi của trẫm, trẫm cũng không có ý muốn thật sự trách phạt ái phi.”

Thanh âm y nói vừa mềm vừa nhẹ, khiến trong lòng Huyên Quý Phi một trận ấm áp, lo lắng trước đó cũng hoàn toàn biến mất hầu như không còn.

Nữ nhân uyển chuyển đứng dậy, khóe mắt như có như không liếc về phía Chung Túc.

Chung Túc thấy bộ dáng Hoàng đế dung túng Quý Phi, vẻ mặt có chút biến hóa, hai hàng lông mày nhíu lại, tựa như đang tự hỏi gì đó.

Nhưng Kỷ Mộ Niên thì ngược lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tựa như cái gì cũng không phát hiện, so với Chung Túc trước đây còn giống một khối mộc đầu hơn.

Thấy bộ dạng nhíu mày của Chung Túc như vậy, nghĩ người này hẳn là đang ghen tị Hoàng thượng sủng ái, Huyên Quý Phi trong lòng cười thầm, ngay cả oán khí vì bị Chung Túc ẩu đả trước đó cũng tan thành mây khói.

Nữ nhân ở hậu cung cần, chính là sự đồng tình của Hoàng thượng.

Long Nghệ vừa nâng Huyên Quý Phi dậy, đồng thời tầm mắt cũng quan sát Chung Túc. Đợi y đỡ Khúc Huyên đứng thẳng lên rồi, mới trầm giọng quát, “Chung Túc.”

Đôi mắt sáng ngời của Chung Túc nhìn về phía Long Nghệ.

“Chung Túc!” Long Nghệ lại nâng cao giọng.

Chung Túc vẫn nhìn y không chuyển mắt.

“Chung Túc, ngươi còn không quỳ xuống cho Quý Phi!” Long Nghệ thấy nữ nhân này ngoan cố, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

Ngược lại mi tâm Chung Túc nhăn lại càng sâu, gắt gao nhìn chằm chằm Long Nghệ nói, “Chung Túc vì sao phải quỳ?”

“Xem nhẹ lễ nghi trong cung, hàng động tự tung tự tác; Trong mắt không có bề trên, cư nhiên dám đánh Quý Phi.” Long Nghệ vạch ra hai tội trạng của Chung Túc, “Chung Túc, ngươi chớ quên, ngươi chỉ là một Mỹ nhân mà thôi.”

“…” Chung Túc vẫn đứng thắng tắp, ngay tại lúc Long Nghệ nghĩ người này lại muốn cãi lại ý chỉ của y, nữ nhân bỗng nhiên rũ mi xuống, lông mi nồng đậm che đi đôi mắt, không thấy rõ thần sắc, hai đầu gối chậm rãi quỳ xuống đất.

“Chung Túc không nên đường đột xúc phạm Quý Phi nương nương, mong Quý Phi nương nương khoan thứ.” Hắn chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một.

Long Nghệ không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng sau lưng lại âm thầm thở ra một hơi, nói với Huyên Quý Phi, “Huyên Nhi chớ tức giận, hôm qua Chung Mỹ nhân bất quá chịu kinh hách, trong nhất thời ngôn hành cử chỉ có chút kịch liệt.”

Huyên Qúy Phi gặp dịp liền nương theo nói, “Làm sao có thể.”

Cuối cùng, nàng lại nhíu mi nói, “Hoàng thượng, thứ cho nô tỳ hỏi nhiều, hôm qua đã phát sinh chuyện gì?”

Long Nghệ bất động thanh sắc nói, “Việc hôm qua trẫm đã sai người phong tỏa tin tức.” Y dừng lại một chút, nói “Bất quá Huyên Nhi của trẫm là người thông minh, việc này ngươi cũng nên biết.”

Huyên Quý Phi kinh nghi nói, “Nô tì nghe nói Hoàng thượng và Tu Nghi muội cùng đến Nghi Hi viên, Tu Nghị muội muội đến nay vẫn không thấy bóng người, không phải là thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi chứ…”

Nàng dừng lại tại đây, không nói tiếp, tuy là đoán, nhưng nội dung tiếp theo trong lòng Hoàng đế tự nhiên rất rõ ràng.

Chung Túc quỳ gối một bên nhìn Huyên Quý Phi làm bộ làm tịch, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi sao không xuống tay nặng hơn một chút, hung hăng giáo huấn tên hung phạm giết người này.

Hắn không thể ra tay đánh một nữ tử tay trói gà không chặt, nên chuyên chọn Đức Lộc mà đánh, lại chưa từng nghĩ trên đời, độc nhất cũng là phụ nhân tâm.

Hoàng đế bóp cổ tay thở dài, “Hàn Tu Nfhi ở Nghi Hi Viên ăn nhầm độc vật, hôm qua đã qua đời.”

Vẻ mặt Huyên Quý Phi hiện lên thần sắc kinh dị.

Sau đó Hoàng đế liếc mắt nhìn Chung Túc một cái nói, “Chung Mỹ nhân chịu kinh hách, trẫm liền dẫn nàng trở về Dưỡng Tâm điện để trấn an.”

Huyên Quý Phi ngưng thần suy nghĩ.

“Chỉ là hung thủ độc hại Hàn Tu Nghi, vẫn chưa tìm được.” Hoàng đế đem điều cuối cùng nói ra hết.

Chung Túc nghe xong câu này, trầm mặc không nói, âm thầm liếc mắt nhìn Long Nghệ một cái.

Long Nghệ cũng không kiêng dè ánh mắt chất vấn của Chung Túc, mặt không đỏ tâm không loạn, hoàn toàn không có bộ dạng đang nói dối, tựa như trời sinh đã như vậy, tâm tư gì đó đều giấu ở trong lòng, khiến cho người ta không thể xem thấu.

Huyên Quý Phi nghe lời Hoàng thượng nói xong, thế này mới mở miệng nói, “Hoàng thượng, hung thủ độc hại Hàn Tu Nghi này, nô tỳ sợ là đã biết được đôi điều.”

Long Nghệ nhíu mày nói, “Ái phi sao biết được?”

Huyên Quý Phi nói, “Hôm qua nô tỳ vốn định đến Minh Nguyệt hiên của Tu Nghi muội muội du ngoạn, không nghĩ tới Tu Nghi muội muội lại cùng Hoàng thượng đi Nghi Hi viên.” Nàng cố gắng làm cho thanh âm của mình có vẻ đau đớn kịch liệt nói “Hoàng thượng cũng biết Minh Nguyệt hiên ở gần tường vây của hoàng cung, nô tì liền bảo Đức Lộc cùng nô tỳ đi đến bên kia xem một chút, không nghĩ tới dưới tình huống sai sót ngẫu nhiên, cư nhiên gặp được hai nô tài bỏ trốn.”

“…”

Chung Túc vốn là đang dửng dưng nghe xem Huyên Quý Phi sẽ bịa chuyện như thế nào, nhưng vừa nghe đến mấy chữ Minh Nguyệt hiên và tường vây hoàng cung, lập tức sửng sốt.

Long Nghệ cũng sửng sốt, nghĩ đến chuyện ô long bản thân sai người giám thị Chung Túc trước kia, cư nhiên ma xui quỷ khiến lại phát hiện sự kiện kỳ ba kia, lại nghĩ đến kỳ nguyệt sự tiếp theo của Chung Túc phỏng chừng cũng sắp đến.

Vì thế, hai người cư nhiên lại cùng nghĩ đến việc xấu này, sau đó lại không hẹn mà đồng thời đỏ mặt.

Chỉ là Chung Túc da mỏng, trên mặt lập tức nhiễm màu đỏ ửng, mà Long Nghệ da mặt dày, nhìn không ra manh mối gì.

Bên kia Huyên Quý Phi tiếp tục nói, “Nô tì cảm thấy hai người kia khả nghi, liền bảo Đức Lộc trói bọn họ lại, trở về cung cẩn thận tra xét, mới biết hai người này trốn ra từ Nghi Hi viên.” Nàng giương mắt nhìn về hướng Long Nghệ nói, “Hoàng thượng, sáng nay nô tì cũng vì chuyện này mà đến đây.”

Hoàng đế cảm thấy trên mặt mình có cảm giác nóng bừng, nghe xong lập tức hoàn hồn, trầm giọng nói, “Hai người này đang ở đâu?”

Huyên Quý Phi liền đáp, “Còn đang ở Lâm Thắng cung của nô tì.”

Hoàng đế thấy cá đã mắc câu, ra hiệu một ánh mắt cho Kỷ Mộ Niên. Kỷ Mộ Niên lập tức hiểu ý, lĩnh mệnh rời đi.

Từ hôm qua khi xảy ra chuyện không may kia y đã bắt đầu ra lệnh cho ám vệ điều tra việc này, hơn nữa còn có vật chứng mà Kỷ Mộ Niên và Chung Túc trình lên, chỉ còn thiếu nhân chứng, liền có thể xử lý chuyện Hàn Tu Nghi bị người độc hại.

Người hạ độc khi xảy ra chuyện kia cũng đã trốn đi, đợi cho ám vệ điều tra rõ, người này đã ở trong Lâm Thắng cung của Huyên Quý Phi.

Y phong tỏa tin tức, lại không xử phạt Chung Túc, cố ý khiến cho Huyên Quý Phi chưa hiểu mọi chuyện không nhìn ra manh mối, chủ động dâng lên người đầu độc.

Một lúc sau, Kỷ Mộ Niên liền dẫn hai người tiến vào. Lúc này trong phòng chỉ có sáu người, ba người đứng, ba người quỳ.

Chung Túc vẫn quỳ trên mặt đất, quỳ cùng hắn dĩ nhiên là hai người vừa rồi Kỷ Mộ Niên vừa dẫn vào phòng. Hai người này hắn đều nhận thức, một người là trù sư (đầu bếp)của Nghi Hi viên, một người là thái giám phụ trách dọn bàn ở Nghi Hi viên.

Hoàng đế thế này mới chọn một cái ghế dựa ngồi xuống nói, “Hai người các ngươi đều ở Nghi Hi viên?”

Trù sư và thái giám kia đều tự gật đầu.

Hoàng đế lại nhìn về phía Chung Túc.

Chung Túc nói, “Nghi Hi viên đúng là có hai người kia, một người chưởng quản phòng bếp, một người phụ trách dọn bàn đưa thức ăn.”

Huyên Quý Phi thấy Chung Túc thừa nhận, âm thầm cười đắc thắng, mặt ngoài vẫn là bất động thanh sắc.

Hoàng đế hỏi, “Hoa quế cao ngày đó Hàn Tu Nghi ăn, là ai làm?”

Hai người không nói.

Kỷ Mộ Niên nói, “Hoàng thượng, không bằng để cho vi thần giải hai người bọn họ đến Thượng phương tư tra khảo?”

Lời này của y vừa nói ra, hai người đều run rẩy, trong đó có một người nói, “Là ta.”

Long Nghê ‘À’ một tiếng, lại nói, “Là ngươi hạ độc?”

Người nọ lại không nói.

Kỷ Mô Niên nói, “Thượng phương tư vừa thêm mấy loại hình cụ mới, xác nhận dùng rất tốt.”

Trù sư lập tức nói, “Hoàng thượng, ta nói ta nói…” Y dừng một chút, quét mắt nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng nơm nớp lo sợ chuyển ánh mắt về phía Chung Túc, “Là Mỹ nhân nương nương sai sử nô tài hạ độc.”

Y vừa nói xong, Chung Túc híp mắt, Kỷ Mộ Niên không có biểu tình, Long Nghệ chỉ là trùng hợp mà chớp mắt một cái.

“Hạ độc gì?” Hoàng đế hỏi. Ngón tay theo thói quen mà bắt đầu vuốt ve ban chỉ.

“Tô tài không biết, Mỹ nhân nương nương chỉ đưa cho nô tài một bao bột phấn, bảo nô tài bỏ độc vào trong hoa quế cao.” Trù sư nói.

Hoàng đế thế này mới nhíu mày nhìn về phía Chung Túc nói, “Chung Túc, trong bột phấn là cái gì?”

Chung Túc bị Hoàng đế nhìn chằm chằm, không chút sợ hãi, ngược lại cười nói, “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lí do.” Sau đó ánh mắt sắc bén chuyển sang hướng trù sư, hỏi “Ngươi nói ta đưa cho ngươi một bao bột phấn, vậy ta giao cho ngươi bao bột phấn này khi nào, ở đâu?”

Trù sư sớm đã có lí do thoái thác, đang muốn mở miệng trả lời, Chung Túc lại gắt gao bỏ thêm một câu, “Xin hỏi Hoàng thượng, đầu độc giết chết tần phi phải bị tội gì?”

Thời điểm hắn nói chuyện cũng không nhìn Long Nghệ, ngược lại nhìn chằm chằm trù sư kia, nhìn không chớp mắt, ánh mắt rực sáng chính khinh, nhìn mà da đầu trù sư run lên, những lời vừa định nói ra liền ngạnh sinh sinh mà nuốt vào trong bụng.

Hoàng đế không đáp, Kỷ Mộ Niên nói, “Giết hoàng thân quốc thích, chịu trượng tễ đến chết.”

Chung Túc chuyển ánh mắt về hướng Khúc Huyên, lạnh nhạt nói, “Huyên Quý Phi cho người ưu việt gì, đáng giá cho ngươi vì nàng phạm tội sát nhân?”

Lời này vừa nói ra, Huyên Quý Phi biến sắc nói, “Chung Túc, ngươi không được ngậm máu phun người!”

Chung Túc chớp chớp mắt, không đáp lại lời Huyên Quý Phi nói, tự cố tự địa nói, “Cũng có thể là Huyên Quý Phi bắt được nhược điểm gì, nàng bắt ngươi làm việc vu oan hãm hại cho ta.”

Huyên Quý Phi tức đến khó thở, vội vàng nhìn về phía Long Nghệ nói, “Hoàng thượng, đừng nghe nàng nói bậy.”

Long Nghệ ha ha cười nói, “Ta cảm thấy Chung mỹ nhân nói cũng có lý lắm.”

Huyên Quý Phi sửng sốt, chớp mắt liền tỉnh ngộ.

Long Nghệ nhìn Huyên Quý Phi, nhếch môi nói, “Huyên Quý Phi ngươi hứa cho y cái gì, trẫm cũng có thể cho, Huyên Quý Phi ngươi bắt được nhược điểm gì của y, trẫm cũng có thể.” Thanh âm y nói lời này rất dễ nghe, lại khiến Huyên Quý Phi sinh ra một loại cảm giác lạnh run cả người.

Việc này không có người ngoài, trong Dưỡng Tâm điện chỉ có sáu người.

Huyên Quý Phi vốn định dồn Kì Phi vào chỗ chết, lại không biết bản thân lại tiến nhập vào nhà giam do người ta tỉ mỉ bố trí, hiện giờ một chút cơ hội để báo tin tức ra bên ngoài cũng không có.

Hoàng đế vẫn đang cười như trước, “Trẫm còn phải cảm tạ Huyên Nhi giúp trẫm đưa hai nhân chứng này lại đây.” Y nói xong, biếng nhác dựa lưng vào ghế nằm, nói “Thế lực của Khúc Vụ lớn, hay là hoàng quyền của trẫm lớn, hai người các ngươi hảo hảo ngẫm lại, nghĩ cho thật kỹ, rồi nói cho trẫm tình hình thực tế.”

Cuối cùng, y nói, “Trẫm còn ban thêm một đặc ân, nếu lời nói của hai người các ngươi làm vừa lòng trẫm, có thể miễn tử tội.”

Trù sư và thái giám đang quỳ do dự một lát, rốt cục cố tăng dũng khí nói rõ chân tướng.

Sắc mặt Huyên Quý Phi tái nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm hai người quỳ trên đất, nhìn miệng hai người hé ra hợp lại, nhưng lại có cảm giác bản thân nghe không thể nào rõ ràng được.

Chung Túc nghe hai người trần thuật, cũng hiểu được nguyên nhân trước đó Long Nghệ không đồng ý cho hắn đi ra ngoài Dưỡng Tâm điện thu thập chứng cứ.

Trong bàn tính của nam nhân này, nhân chứng vật chứng nằm trong kế hoạch của y đều tự thân dâng lên tận cửa.

Chỉ cần diễn một màn, nói nói cười cười, lạt mềm buộc chặt, nam nhân liền nắm chắc thắng lợi trong tay.