Chấn võ tướng quân đóng quân trấn thủ biên quan tây nam, chưởng quản đại quyền ở tây nam, dưới tay có hơn hai mươi vạn binh mã.
Tiếp giáp tây nam, là địa giới của Sở quốc.
Sở quốc binh hùng tướng mạnh, dòm ngó ranh giới Phong quốc đã nhiều năm, đây là việc mà toàn bộ dân chúng Phong quốc đều biết, huống chi cả triều văn võ cùng hoàng quyền đế vương chấp chưởng triều đình Phong quốc.
Nhưng Chung Túc cũng không biết việc này.
Long Nghệ nghe xong lời Chung Túc nói, lại đối diện với Chung Túc nửa ngày, mới ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Chung Túc nghe ra ý tứ hàm xúc trong giọng cười của nam nhân này, có khinh tị, cũng có châm chọc.
Hắn vẫn yên lặng đứng đó, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào mắt Long Nghệ.
Long Nghệ lại thong thả đi vài bước ở trong phòng, trong lòng rất nhanh hiện lên vài đối sách, mới cười nói với Long Nghệ, “Ngươi có thể chứ?”
Thân mình Chung Túc thẳng tắp, không mất dũng khí.
“Không thành công, liền xả thân.” Hắn nói.
Long Nghệ ha ha nở nụ cười vài tiếng, lại im lặng. Qua hồi lâu, y mới nói, “Như thế, trẫm liền ân chuẩn cho ngươi.”
“Sau khi tra được chứng cớ, trở về bẩm báo với trẫm.” Long Nghệ lại bồi thêm một câu, trầm giọng nghiêm khắc.
Y cũng không hỏi Chung Túc dùng phương pháp nào đi điều tra chứng minh trong sạch của mình, chỉ là mở miệng nói, liền cấp cho Chung Túc quyền lợi hành động.
“Vâng.” Chung Túc đáp.
Một khắc đó, Chung Túc cảm thấy Long Nghệ chính là đội trưởng của mình, tay thiếu chút nữa giơ lên huyệt Thái Dương, thực hiện quân lễ.
Sau khi Chung Túc lên tiếng trả lời, Long Nghệ không còn thong thả bước nữa, ngược lại chọn một chiếc ghế dựa thật lớn bằng gỗ ngồi xuống nói, “Tiểu Túc, ngươi đi làm việc trước đi.”
Trong lời nói của y đã dịu đi không ít. Chung Túc xoay người rời đi, một khắc cũng không dừng lại, nhưng cũng không có ý tùy tiện.
Hoàng đế nhìm chằm chằm bóng dáng thẳng tấp của Chung Túc nửa ngày, mới nói, “Chuyện hôm nay, không được truyền ra ngoài, ai tiết lộ tin tức, đợi hình cụ của Thượng phương tư đến tra tấn.”
Thái giám cung nữ bên cạnh lập tức ứng lời.
Long Nghệ phất tay để những người này tán đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, y và Thành Phong Nam.
Qua thêm một lúc, Kỷ Mộ Niên cũng vội vàng chạy đến. Y vào cửa hành lễ, sau đó chuyển ảnh mắt nhìn thi thể của Hàn Tu Nghi.
Dáng chết thật khó coi.
Đây là phản ứng đầu tiên sau khi nhìn thấy của Kỷ Mộ Niên.
Long Nghệ thế này mới đứng lên, đi đến phía trước thi thể, vén y phục trên người thi thể lên, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vết thi ban trên người thi thể, cuối cùng nói, “Thành Phong Nam, kiểm tra cẩn thận.”
Thành Phong Nam nhận mệnh không hề câu nệ, cẩn thận lật xem thi thể, cuối cùng lại mở khoang miệng của thi thể ra, lấy một ít hoa quế cao còn sót lại, đem so sánh với khối hoa quế cao của Long Nghệ trước đó, sau đó bẩm báo, “Hồi Hoàng thượng, hoa quế cao này quả thật có độc, chẳng qua độc này và độc Hàn Tu Nghi bị trúng có điều khác nhau.”
Long Nghệ và Kỷ Mộ Niên ở một bên lắng nghe.
“Độc trong hoa quế cao là ‘Thanh vong chủng’, bệnh trạng lúc trúng độc là trong bụng quặn đau, toàn thân phủ đầy vết ban xanh, khó chịu đến cực điểm, nhưng không đến mức chết. Nhưng nếu ‘Thanh vong chủng” cộng thêm ‘Sương ngâm’, bệnh trạng trúng độc tuy là giống nhau, nhưng đau đớn tăng lên, có thể rất nhanh sẽ đẩy người ta vào chỗ chết. Bất quá hai loại độc này rất giống nhau, bình thường y sư cũng hay đem hai loại độc này lẫn lộn, xem nhẹ ‘Sương ngâm’.”
Thành Phong Nam lại nói, “Tu Nghi nương nương nhất định trước đó đã dùng ‘Sương ngâm’, ‘Sương ngâm’ là độc vật mãn tính, sau khi được uống giải dược, liền sẽ bình yên vô sự.”
“Kết quả nàng lại không dự đoán được trong hoa quế cao còn có một loại độc khác.” Long Nghệ cười lạnh nói, “Vốn muốn vu oan hãm hại, không nghĩ tới bản thân lại trả bằng một mệnh.”
Thật sự là cực kỳ buồn cười, chết chưa hết tội.
Chỉ là Hoàng đế cũng không đem nửa câu sau nói ra.
Trên mặt y vẫn là biểu tình bất động, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên nói. “Việc này không thể tránh được can hệ đến Khúc Huyên, gọi người nhanh chóng theo sát nàng.”
“Thần tuân lệnh.” Kỷ Mộ Niên lập tức đáp.
“Tìm ra hết những người có liên quan đến sự tình lần này ở Nghi Hi viên, cùng với Tu Nghi gần đây đã tiếp xúc những người nào, cũng đều từng bước từng bước kiểm tra.” Long Nghệ nói.
“Vâng.” Kỷ Mộ Niên đáp.
Sau khi Hoàng đế phân phó xong mọi việc, lại ra lệnh cho Thành Phong Nam và Kỷ Mộ Niên thối lui, bản thân cũng nghiêng đầu gọi khẽ một tiếng.
“Dạ Ưng.”
“Có thuộc hạ.” Trong một góc tối truyền đến thanh âm bình thản của Dạ Ưng.
“Theo sát Chung Mỹ nhân, đừng để xảy ra chuyện sai lầm gì.” Hoàng đế xoa xoa mi tâm, mở miệng nói.
“Vâng.” Dạ Ưng lên tiếng đáp.
***
Chung Túc nói ‘Không thành công, liền xả thân’ là có nguyên nhân.
Hắn cũng không biết kế hoạch của mình có thành công hay không, nhưng mà vì chứng minh sự trong sạch của bản thân, hắn chỉ có thể làm như vậy.
Ban đêm, khắp nơi yên tĩnh.
Chung Túc chọn một thân y phục ám sắc, mang giày da thú, trên vai mang theo dây thừng, từ Nghi Hi viên xuất phát.
Dạ Ưng thấy Chung Túc xuất môn, cũng rất nhanh đuổi kịp.
Phương thức đi đường của Chung Túc so với của Dạ Ưng không khác biệt bao nhiêu. Ảnh vệ chú ý là không để bại lộ hành tung của mình, chuyên môn ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, mà hiện tại Chung Túc cũng đang như thế.
Nếu không phải Dạ Ưng biết được mấu chốt trong đó, sợ là nhất thời bán khắc cũng không theo dõi được Chung Túc.
Chung Túc rất nhanh đi đến một góc bên ngoài Lâm Thắng cung, tung dây thừng, chậm rãi trèo lên.
Trong cung, thời gian cấm vệ tuần tra cứ cách một khắc sẽ đi qua một lần. Chung Túc sớm đã nắm chắc thời gian, sải bước trên mái ngói, cúi người yên lặng đi về hướng chính điện của Lâm Thắng cung.
Giờ Tý.
Một đạo thân ảnh nằm trên nóc nhà của chính điện, dùng tai dán sát vào mái ngói, lẳng lặng nghe thanh âm bên trong.
Trong chính điện không có tiếng động, trong tẩm cung Huyên Quý Phi hẳn là đã ngủ.
Chung Túc nhìn về phía hai cung nữ canh giữ ở cửa chính điện, đánh giá một hồi, xoay người từ trên mái hiên nhảy xuống, ở trong góc lựa thế lăn một vòng, ổn định thân hình.
Sau đó hắn nhanh chóng cúi người thoát ra, nương theo bóng tối trước tiền điện nhanh chóng chạy vội tới phía sau hai cung nữ, lấy tay chém mạnh vào sau gáy của một trong hai cung nữ đó.
Cung nữ còn chưa kịp phản ứng, cả người tê liệt ngã xuống, một cung nữ khác chỉ thấy một đôi con ngươi sáng ngời chợt xuất hiện trước mắt, cả kinh muốn thất thanh kêu lên.
Chung Túc so với nàng nhanh hơn một bước, vọt đến phía sau này, lấy tay gắt gao che lại miệng mũi của cung nữ.
Thanh âm bị nuốt vào trong cổ họng.
Chung Túc không chút do dự, lại đánh ngất cung nữ này, đem hai cung nữ kéo đến một góc tối trong điện.
Dạ Ưng chỉ ẩn trong một góc lẳng lặng nhìn.
Nữ nhân, rất ít người có được tốc độ và phản ứng như vậy.
Hơn nữa lúc người này đi đường không tạo ra tiếng vang, chỉ dùng mũi chân tiến về phía trước. Phương thức đi đường thế này mà có thể duy trì lâu như vậy, nhất định đã trải qua huấn luyện đáng kể.
Chung Túc an bài xong hai cung nữ kia, liền thâm nhập vào chính điện.
Hơn nửa tháng mỗi ngày đều đến Lâm Thắng cung, đối với tình huống nơi này rất quen thuộc, lập tức chạy đến thư phòng ở chính điện, bắt đầu tìm kiếm.
Thứ Chung Túc muốn tìm là bức thư mà ngày ấy Đức Lộc nhận được từ bồ câu đưa tin. Hắn mặc dù không biết bên trong thư viết cái gì, nhưng mà sau khi trải qua chuyện của Hàn Tu Nghi, cũng không thể không nổi lên nghi ngờ.
Chỉ mong Huyên Quý Phi còn chưa đem bức thư kia đi xử lý.
Chung Túc nhanh chóng tìm kiếm trên án thư, không tìm được thứ mình muốn tìm, sau đó lại đem ánh mắt chuyển sang một cái tiểu lư hương ở phía sau án thư.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm lư hương một hồi, bỗng nhiên giơ tay mở lư hương ra.
Bên trong đầy tro tàn, cho dù bên trong không nhiều ánh sáng, nhưng Chung Túc vẫn có thể nhìn thấy một mảnh giấy bị thiêu một nửa.
Chung Túc lập tức lấy mảnh giấy ra, đậy lư hương lại, thả về chỗ cũ.
Hắn vọt đến bên cửa sổ, nương theo ánh trăng, thấy rõ ràng chữ viết trên giấy.
Giấy bị thiêu một nửa, nhưng mà Chung Túc vẫn có thể phân biệt được chữ ở bên trên.
“Loại trừ Hàn Mẫn, giá họa Kì Phi.”
Chung Túc yên lặng nhìn chữ viết trên mảnh giấy, trong lòng chỉ cảm thấy rét lạnh, vạn loại cảm xúc dâng lên, nhưng rất nhanh liền để lại sau đầu.
Hắn đem mảnh giấy thu vào trong ngực.
***
Mà một canh giờ trước khi Chung Túc lẻn vào Lâm Thắng Cung, giờ Hợi.
Một mũi tên nhọn ‘vèo’ một tiếng bắn về phía không trung, trên không trung truyền đến một tiếng ‘goo’. Có cái gì đó từ trên không trung rơi thẳng xuống.
Kỷ Mộ Niên thu hồi cung tiễn, bước nhanh xuống lầu, đi đến nơi vật kia rơi xuống.
Y ở chỗ gác chuông gần Lâm Thắng cung đợi nửa ngày, rốt cục đợi được bồ câu đưa tin từ bên trong bay ra.
Thân thể bồ câu toàn một màu xám, nếu chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong bóng đêm thật đúng là khó phân biệt.
Kỷ Mộ Niên nhặt bồ câu đưa tin bị mình bắn thủng cổ họng lên, từ trên chân bồ câu lấy ra một ống đồng nho nhỏ, bước nhanh về hướng Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế.
Long Nghệ không ngủ, sớm ở trong điện chờ hồi lâu.
Gặp Kỷ Mộ Niên đến, tiếp nhận thư do y trình lên, mở ra xem, sau đó bật cười, “Giỏi cho một Khúc Vụ, giỏi cho một Khúc Huyên, trẫm không động các ngươi, cư nhiên dám động vào người của trẫm trước.”
Kỷ Mộ Niên thuận theo hỏi, “Hoàng thượng, hiện tại xử trí thế nào?”
Long Nghệ dừng một chút, mới nói, “Trẫm mặc dù hạ lệnh, nhưng Hàn Tu Nghi chết là việc bất đắc kỳ tử, sợ là không thể gạt được. Hàn gia sớm hay muộn đều sẽ biết.”
Kỷ Mộ Niên nói, “Nếu như vậy, Chấn võ tướng quân có thể đầu nhập phe Khúc Vụ hay không?”
Long Nghệ đáp, “Trước kia còn có thể, chỉ tiếc bàn tính của Khúc Vụ lần này tính nhầm rồi.” Y lạnh lùng hừ một tiếng, “Khúc Vụ sớm đã có ý mua chuộc Hàn Thiên Khiếu, nhưng nếu Hàn Thiên Khiếu biết nữ nhi của mình chết trong tay Khúc Vụ, không biết sẽ có phản ứng như thế nào.”
Kỷ Mộ Niên đã biết trong lòng Long Nghệ có tính toán, liền nói, “Vậy phong thư này…”
Hoàng đế thế này mới cười nói, “Ngươi tìm người giả bút tích của Khúc Huyên, rồi tìm một con bồ câu biết nhận đường, thả đi.”
Kỷ Mộ Niên lĩnh mệnh rời đi. Không bao lâu Dạ Ưng lại từ ngoài điện đi tới, quỳ xuống bẩm, “Hoàng thượng, Chung Mỹ nhân đang đi về hướng Dưỡng Tâm điện bên này.”
Long Nghệ nhướn mày buồn cười nói, “Nhanh như vậy sao?”
Đây thật sự là xuất hồ ý liêu. (bất ngờ)
Hoàng đế lại hỏi, “Nàng đi làm gì?”
Dạ Ưng đáp, “Chung nương nương đến Lâm Thắng cung trộm một mảnh giấy.”
Hoàng đế kinh ngạc hỏi, “Nàng trộm như thế nào?”
Dạ Ưng nhớ lại hành động của Chung Túc, nói “Leo dây dọc theo mái hiên Lâm Thắng cung, đánh ngất cung nữ gác đêm, lẻn vào thư phòng rồi trộm.”
Lời nói của ảnh vệ thường mà lời ít ý nhiều, nhưng mà Hoàng đế liền nhớ rõ hai chữ ‘leo dây’.
Leo dây.
Hầu tử và con sâu uốn éo kia.
Trong đầu hoàng đế lại hiện lên bộ dáng của Chung Túc ôm thân cây trèo lên trèo xuống lúc ban ngày.
Vì cái gì người này lại có thể là một đóa kì ba như vậy chứ.
Hơn nữa còn kéo dài không dứt…
Lúc y suy nghĩ, Đức Phúc đã dẫn Chung Túc tiến đến diện thánh. Dạ Ưng lập tức chuyển mình, ẩn vào trong bóng tối.
Ngoài điện tiến đến một người một thân xiêm y ám sắc. Long Nghệ nhìn bóng người đi vào, màn đêm che giấu đi đại bộ phận gương mặt của người này, nếu chỉ thấy phương thức đi đường của người này, Hoàng đế thiếu chút nữa còn tưởng rằng người nọ là nam tử.
Lỗi giác như vậy chợt lóe lên trương lòng Long Nghệ, Chung Túc cũng đã đi đến chính điện bên trong Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế đưa mắt nhìn Chung Túc, trong lòng suy nghĩ lại loạn thành một đoàn.
Người luôn luôn khác nhau, kì ba thì vĩnh viễn vẫn là đặc biệt.
Kỷ Mộ Niên phụng mệnh làm việc, vô luận là ám sát hay là thám thính giám thị, luôn bảo trì một thân sạch sẽ của mình.
Mà người trước mắt này….
Vì cái gì người trước mắt này chỉ đi trộm chút đồ, mà nửa khuôn mặt tất cả đều là tro bụi dơ bẩn, giống như là lăn lộn đánh nhau trong tro bụi vậy chứ?
Mà quan trọng nhất là, người nọ là một nữ nhân!
Hơn nữa còn là phi tử của Hoàng đế!
Long Nghệ cảm thấy bản thân đối với Chung Túc, từ ban đầu là hiếu kỳ, hiện tại đã muốn biến thành đau đầu bất đắc dĩ.