Chung Túc chăm chú nhìn người mặc hồng sam ám sắc một lúc lâu, Long Nghệ cũng không chút nào để ý, mặc cho ánh mắt hắn ở trên người mình đảo tơi đảo lui.
Trong đôi đồng tử tối đen phản chiếu bóng một người. Người này xinh đẹp tú lệ, tóc đen buông dài, dung nhan thanh mĩ, nhưng cho dù có trăm ngàn loại phong tình, cũng là một người mà mình vô cùng xa lạ.
Chung Túc nhiu mi, bóng người phản chiếu bên trong đôi đồng tử kia cũng bắt đầu nhăn đôi mày liễu.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hắn hỏi.
Long Nghệ mỉm cười, ánh mắt khẽ liếc về hướng làn thanh thủy trong dục trì, nhìn trên mặt nước gợn sóng từng đợt từng đợt khói trắng lượn lờ tỏa ra, phiêu đãng khắp phòng, y không khỏi vui vẻ thoải mái nói, “Ái phi ngươi vẫn còn chưa rõ sao, trẫm muốn sủng ái ngươi, cùng tắm uyên ương trong một thủy trì.”
Khóe miệng của y bất giác lại bắt đầu nhếch lên, tạo thành một độ cong xinh đẹp, tiếp tục nói, “Sau khi tắm rửa xong, chúng ta lại làm chuyện yêu đương.”
Từng chữ y nói ra thực rõ ràng, nhưng cũng vô cùng ái muội.
Mỗi lỗ chân lông của Chung Túc như đang dựng lên, còn chưa kịp phản ứng, trước ngực liền cảm giác có một cỗ đại lực đẩy tới. Hắn vốn đứng bên cạnh ao, lúc này bị Long Nghệ đẩy, cả người nhất thời mất đi cân bằng ngã về phía sau.
‘Ào ào’ một tiếng vang lên, mặt nước vốn yên tĩnh hiện tại bọt nước văng khắp nơi, bọt nước văng lên thật cao, một ít rơi lại vào trong dục trì, một số khác tràn ra trên mặt đá cẩm thạch. Mặt nước gợn thành từng đợt sóng, từng đợt từng đợt lan rộng khắp ao.
Chung Túc liên tục uống phải mấy ngụm nước, trong xoang mũi lại bị nước xông vào, khó chịu vô cùng. Hắn vùng vẫy ở trong nước vài lần, mới đứng vững lại, y phục tóc tai ướt đẫm.
Tóc mai dán vào hai bên má, bọt nước chảy xuống dọc theo sợi tóc, lướt qua gò má, lướt qua cổ, lướt qua xương quai xanh.
Long Nghệ nhìn không chuyển mắt theo dấu vết một đường chảy xuống của bọt nước, nhìn Chung Túc vì khó thở mà khuôn ngực hơi hơi phập phồng, lại nhướng mày nở nụ cười.
“Thật không nghĩ tới, ái phi cư nhiên còn quấn ngực.” Trên mặt của Hoàng đế hiện lên nét tươi cười nghiền ngẫm.
“…” Chung Túc cảm thấy trong lòng kinh hãi.
“Ái phi cần gì phải che ngực, trẫm cũng đã sờ qua thân thể của ngươi rồi, xúc cảm rất tốt.” Long Nghệ không nhìn vẻ mặt của Chung Túc, lời nói ngả ngớn.
“…” Chung Túc đứng trong nước, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Long Nghệ buồn cười, nhìn bộ dạng quẫn bách kinh sợ của nữ nhân trước mắt, càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Y chậm rãi bước vào trong nước.
Y phục hắc sắc vừa tiến vào trong thủy trì, lập tức bị nước thấm ướt. Nhưng Hoàng đế một chút cũng không để ý, lội trong làn nước cao quá gối, từng bước một đi đến trước mặt Chung Túc.
Nước trong dục trì có độ ấm vừa phải, trên mặt nước còn thoang thoảng hương hoa lan ― đây là hương nước hoa cấp cho cung tần phi tử trong cung tắm rửa.
Hoàng đế đi rất chậm cũng rất bình ổn. Nước trong dục trì tựa như có ngân quang chớp động, từng chút từng chút vẽ thành làn sóng, hiện trên bề mặt, còn có thân ảnh của một nam một nữ, một cái cao to, một cái yêu kiều quấn quanh không rời.
Long Nghệ từng bước tới gần, Chung Túc cũng lùi về sau từng bước.
Một người như hùng ưng, một người lại như chim sợ cành cong.
Thẳng đến khi Chung Túc thối lui đụng phải vách tường bên cạnh dục trì, bị dọa cho nhảy dựng, thời điểm sơ xuất ngã ngồi ở bên cạnh dục trì, Hoàng đế mới ‘phụt’ một tiếng, bật cười thành tiếng.
“Ái phi thật sự không muốn gặp trẫm như vậy sao?” Y vừa cười vừa nói.
“Ta không có ý thất lễ với Hoàng Thượng.” Chung Túc nhíu mày. Lúc hắn nói chuyện thì ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế, ngữ khí cũng thập phần ngay thẳng, nói ra lại vẫn là câu nói kia.
“Chung Túc cầu Hoàng thượng không cần khó xử, thả ta… Hmm―”
Lúc này, hắn còn chưa nói xong, đã bị người chặn miệng lại, cuối cùng thì biến thành một đơn âm, nuốt ngược trở lại vào trong yết hầu.
Chung Túc trừng lớn ánh mắt, nhìn gương mặt Hoàng đế đột nhiên phóng đại trước mặt, giữa môi còn truyền đến xúc cảm mềm mại.
Long Nghê nháy mắt chồm người tới, đè lên thân mình của Chung Túc đang chống đỡ ngồi ở bậc thang cạnh dục trì, cắn lấy đôi môi Chung Túc.
Chung Túc không thể tin được, lại cảm thấy thật vô lý, nhưng mà mang đến cho hắn nhiều nhất là hoảng sợ.
Chỉ là tình huống trước mắt, trước kia hắn cũng rất ít khi trải qua như vậy. Huống chi miệng của người trước mắt này, là miệng của một người nam nhân.
Hắn không phải nữ nhân.
Không phải, không phải…
Hắn thật sự không phải nữ nhân.
Trong đầu Chung Túc điên cuồng hiện lên ý niệm này, hỗn độn sợ hãi.
Long Nghệ chỉ cảm thấy đôi môi trước mắt thật mềm mại, nhưng người trước mắt thì cả người đều cứng ngắc, không khỏi khẽ cười một tiếng, một bàn tay đè lại cái ót của Chung Túc, đầu lưỡi tiến về phía trước tìm hiểu, đến khi khai mở đôi môi mím chặt của người kia.
Động tác của y thật thuần thục tự nhiên.
Đôi môi bị khai mở, đầu lưỡi đảo một vòng trên hàm răng trắng như hoa của người trước mắt, lại tiếp tục thử khai mở khớp hàm.
Tư vị bên trong, không biết như thế nào.
Hoàng đế hưng trí bừng bừng, công thành chiếm đất, nhưng mà trong nháy mắt này, bên tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng ‘bốp’ vang vọng.
Lọng Nghệ cảm thấy một cỗ kình lực rất lớn đánh vào trên mặt y. Đầu của y lập tức bị đánh lệch sang một bên, cảm nhận nóng bừng bừng sâu sắc lập tức phát hiện bản thân vừa bị đánh vào má. Đồng thời lúc bị đánh, đầu lưỡi của y còn ở bên trong khoang miệng của Chung Túc, trong nháy mắt bị răng nanh vừa vặn cắn lên.
Hoàng đế bị Chung Túc tát một bên má, lưu lại một dấu bàn tay rõ ràng trên mặt.
Qua một khoảng thời gian thật dài, Long Nghệ mới ‘phì’ một tiếng, phun một ngụm nước bọt hòa tơ máu vào trong dục trì, nhấc ống tay áo xoa xoa khóe môi của mình.
“Xem ra ngươi một chút cũng chẳng học được phải ngoan ngoãn.”
Long Nghệ thế này mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Chung Túc ở bên cạnh cũng đang lau khóe miệng, sau đó giơ tay, cũng tặng cho Chung Túc một chưởng.
Trong phòng lại vang lên một tiếng ‘bốp’ thanh thúy vang vọng.
Sau đó, trong dục phòng lại tiếp tục yên ắng.
Long Nghệ nhìn người người trước mắt bị ngã xuống bên cạnh dục trì, chỉ thấy đầu người nọ bị mình đánh ngã nằm trên đất, trán đập phải bậc thang, tạo thành vết thương đang chảy máu, máu nhỏ giọt uốn lượn chảy dọc theo bậc thang bằng đá cẩm thạch màu trắng, chảy vào trong dục trì.
Máu đào ở trong nước lan tỏa, biến thành từng tia từng tia tơ máu, phiêu lưu chìm nổi.
***
Kỷ Mộ Niên gần đây thực phiền não.
Y muốn gặp Hoàng thượng, nhưng lại không dám gặp Hoàng thượng, loại ý niệm này bồi hồi ở trong đầu hồi lâu, thẳng đến khi Hoàng đế triệu kiến, y mới sốc lại tinh thần đi vào Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế.
Hoàng đế hôm nay không ở Phong Sở trai phê tấu chương, chuẩn xác mà nói, y hạ lệnh ngay cả lâm triều hôm nay cũng miễn.
Kỷ Mộ Niên đi đến thư phòng bên trong Dưỡng Tâm điện, liền nhìn thấy Hoàng đế đang ở trong phòng vùi đầu mài mực, trong lòng không yên, vốn dĩ phải rảo bước tiến vào, nhưng bước chân làm thế nào cũng không nhấc lên được.
Hoàng Thượng rất ít khi tự thân mài mực.
Long Nghệ nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng, cũng không ngẩng đầu, ngược lại trầm giọng nói, “Kỷ Mộ Niên?”
“Có thần.” Kỷ Mộ Niên đành phải đáp.
Long Nghệ phất phất tay, ý bảo Kỷ Mộ Niên vào phòng.
Kỷ Mộ Niên đành phải lĩnh mệnh vào.
Long Nghệ nói, “Tay.”
Kỷ Mộ Niên đành phải vươn tay trái.
Long Nghệ vén ống tay áo của Kỷ Mộ Niên, cầm bút lông sói lên, chấm mực đen, ở trên tay Kỷ Mộ Niên từng nét từng nét vẽ, còn thật sự vẽ rất nghiêm túc.
Mỗi một bút, tựa như đều vẽ vào trong lòng Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên chỉ cảm thấy trên cánh tay dính dấp, mỗi một giọt mực đen tuyền dính trên tay y, đều phát ra mùi làm cho người ta buồn nôn.
Một lúc sau, hình một con rùa trông rất buồn cười đã được vẽ trên cánh tay Kỷ Mộ Niên.
Sau khi vẽ hình con rùa xong, Hoàng đế ném bút, đẩy nghiêng mực sang một bên, mới ngẩng đầu lên.
“Sau khi trở về, phải giữ lại một ngày.”
“…” Kỷ Mộ Niên nhìn hình vẽ con rùa, khóc không ra nước mắt.
Sau đó ánh mắt y mới dừng lại trên mặt Hoàng đế, lập tức biến sắc, khó nén được khiếp sợ.
“Hoàng thượng, mặt của người làm sao vậy?” Kỷ Mộ Niên thất thanh nói.
“Hừ!” Hoàng đế nghiêng mặt đi, không hé răng.
Dấu bàn tay đỏ hồng vẫn chưa phai, năm ngón tay rõ ràng có thể thấy được là ấn chưởng của một nữ nhân.
Nói vậy Hoàng thượng hôm nay không lâm triều, nguyên nhân cũng là vì thế này.
Kỷ Mộ Niên cúi đầu, biết bản thân lỡ lời, đành phải trầm mặc không hé răng nữa.
“Mộ Niên, ngươi muốn trẫm ban cho cái gì?” Hoàng đế ngã người ra phía sau, nhìn người trước mắt đang cúi đầu nói, “Trẫm và ngươi đánh cuộc, tất nhiên là nhớ rõ.”
Kỷ Mộ Niên thế này mới ngẩng đầu nói, “Hoàng thượng, thần không phải thua cuộc sao?”
Hoàng đế lại lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nữ nhân kia là Kì Phi, cũng không phải là Kì Phi.” Hoàng đế cười lạnh nói, “Nếu nàng là Kì Phi, chỉ có thể nói hành động của Kì Phi càng kỳ quái; nếu nói nàng không phải Kì Phi…”
Hoàng đế nói đến đây, trầm ngâm một lúc, mới nói, “Nếu nàng không phải Kì Phi, trẫm muốn hảo hảo dùng nàng.” Miệng y hiện lên một chút độ cong, “Chỉ tiếc người này dã tính khó thuần được ngay.”
Y nói xong, hai má lại bắt đầu có chút co rút đau đớn, chỉ đành phải oán hận cắng răng một hơi.
***
Chung Túc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, hắn mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, vết máu trên mặt đất đã sớm khô lại, lưu lại một mảnh đỏ sậm.
Hạ thân của hắn vẫn còn ở trong nước, ngâm lâu quá nên có chút phù lên.
Chung Túc chậm rãi từ trong nước nhấc chân lên, vịn lấy tường chậm rãi đi ra ngoài. Mới vừa đi đến cửa phòng, liền nhìn thấy Hoa Kết nghiêng ngã lảo đảo đi vào.
“Nương nương.” Sắc mặt Hoa Kết có chút trắng bệch nói. “Người của Lâm Thắng cung truyền lời, nói muốn nương nương đến đó.”
Chung Túc ngẩng đầu ngây ngốc nhìn nàng.
“Nương nương vừa được sắc phong, ra mắt các cung tần phi tử là quy củ trong cung.” Thanh âm Hoa Kết có chút nhũn ra, sau đó cũng nhìn thấy miệng vết thương trên trán của Chung Túc.
Chung Túc nhìn thấy ánh mắt ngập nước của nàng, bên tai lại vang lên thanh âm của cung nữ này, “Tối hôm qua vì chuyện của nương nương, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ban trượng hình cho toàn bộ cung nữ thái giám trong Nghi Hi viên, đánh mỗi người năm đại bản tử.”
Cuối cùng, Hoa Kết chua xót nói, “Nương nương hay là nghe lời Hoàng thượng đi, chớ làm trái ý nguyện của Hoàng thượng nữa.”