Lúc này, binh khí lúc đao lúc kiếm của Lâm công tử đột nhiên chia ra, tay trái đao, tay phải kiếm.
Hóa ra vũ khí của hắn vốn là đao kiếm hợp nhất, đến lúc cần thiết có thể chia ra sử dụng.
Tiếp đó là một tiếng kêu thảm, Đan Kỳ Thương cũng bị chia ra.
Ngực hắn trúng kiếm, hông trúng đao.
Khi Đan Kỳ Thương chết, Lương Đấu đã điểm huyệt ngã Tư Không Huyết, đoạn quay lại phía mấy người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, nói:
- Đừng giết ông ta!
Thịnh Giang Bắc tuy là một trong Cửu thiên Thập địa, Thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang, nhưng lão vốn là một hảo hán có tiếng trong võ lâm, làm ác chưa nhiều, Lương Đấu có ý muốn giữ mạng cho lão.
Thịnh Giang Bắc đang cố sức chiến đấu, nghe thấy Lương Đấu nói không giết, nhất thời cảm thấy tâm tàn ý lạnh, đột ngột dừng tay, thở dài một tiếng, vung chưởng tự đánh vào thiên linh cái mình.
Lương Đấu vung tay chặn lại, cười nói:
- Thịnh lão sư, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, càng huống hồ Thịnh lão sư lấy ít địch nhiều, tội gì phải nghĩ quẩn như vậy?
Thịnh Giang Bắc cười thảm, đáp:
- Ta đã già rồi, không phải là không nhìn thông được, mà chỉ cảm thấy cứ tiếp tục sống thế này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Lương Đấu mỉm cười:
- Vậy sao thịnh lão sư không thử sống lại một lần nữa?
Thịnh Giang Bắc lẩm bẩm:
- Thử sống lại một lần nữa?
Ngẩn ngơ như mất hồn, nhưng ánh mắt lại giống như ngọn nến thắp lên giữa hoàng hôn, khi màn đêm buông xuống, càng lúc càng sáng tỏ.
Lúc này đại cục đã định.
Dư Sát, Tô Sát, Miêu Sát, Cung Sát, Ngao Sát đều từ biệt mọi người. Bọn họ vào Xuyên lần này vốn là để bắt giết Tiêu Thu Thủy nhưng nay lại cùng chư hiệp sát cánh chống kẻ thù chung, kết quả là kết làm bằng hữu, trừ địch tiết phẫn. Lại nghĩ tới tình thế hôm nay biến đổi quá nhanh nhanh, Quyền Lực bang và người trong bạch đạo đều đại thương nguyên khí, kịp thời thông báo tin tức này tới cho Thiên vương cũng là công nhiều tội ít. Hơn nữa bây giờ muốn bắt giết Tiêu Thu Thủy giữa vòng vây của mấy người Lương Đấu, Lâm công tử, Đường Phì, Mạnh Tương Phùng, Khổng Biệt Ly, Đặng Ngọc Bình quả thực là khó hơn lên trời, mà lần này sở dĩ có thể biến nguy thành an, một phần không ít là nhờ Tiêu Thu Thủy dẫn đường, Ngũ Sát đã sớm từ bỏ ý tấn công Tiêu Thu Thủy, chỉ muốn rời đi.
Đại địch Quyền Lực bang còn đang ở trước mắt, mấy người Lương Đấu cũng không muốn kết thêm thù oán vì thế yên ổn chia tay với Ngũ sát. Thịnh Giang Bắc đứng đó ngây ngốc, mê mang không quyết, Lương Đấu giải huyệt cho Tư Không Huyết, Tư Không Huyết được thông huyệt đạo cũng không cướp đường bỏ chạy, biết rõ quần hiệp không có ý làm hại mình. Hôm nay rơi vào tay Lương Đấu còn đỡ, nếu dưới kiếm Lâm công tử, Đặng Ngọc Bình thì thực chẳng thể giữ nổi tính mạng, vì thế Tư Không Huyết lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống. Lương Đấu nói:
- Thân ngươi vốn đã tàn tật, sao không tích đức hành thiện mà lại theo Quyền Lực bang làm xằng làm bậy? Ngươi quy thuận Quyền Lực bang thì cũng nhận được gì? Hôm nay các ngươi liều mạng sống chết để cứu Liễu Ngũ, giờ hắn chạy trốn mất biệt, ngươi thì lại bị bắt, rút cuộc thì được cái gì cơ chứ?
Tư Không Huyết tuy hung tàn độc ác nhưng cũng hiểu Lương Đấu là muốn tốt cho hắn, liền nói ra sự tình, cũng để mọi người tha không giết hắn, vì thế nói:
- Ngươi biết tại sao thân ta lại tàn phế như vậy không?
Lương Đấu lắc đầu.
Tư Không Huyết nói:
- Ta chẳng phải đại hiệp đương thế gì, cũng không phải dị nhân võ lâm, ta chưa từng đọc sách vở gì, từ nhỏ đã luyện võ, lúc bé thì làm công cho người, thiếu niên thì làm tay sai, tuổi tráng niên thì làm bảo tiêu, cũng coi là người võ lâm mũi đao dính máu...
Lương Đấu gật đầu:
- Làm một người võ lâm mũi đao dính máu chẳng hề dễ dàng gì, ta biết.
Khuôn mặt Tư Không Huyết đã bị đánh nát bét mất một nữa, hắn chỉ vào mắt trái lúc này chỉ còn là một cái lỗ sâu hoắm, kể:
- Đúng là không dễ dàng. Mười sáu năm trước, ta đi áp tải hàng thì bị người ta bắt được. Chỉ là mấy tên giặc cỏ thôi, ta đánh thật lâu, giết đến kiệt sức, bị bọn chúng đánh ngã, trói lại. Chúng dùng dao tai trâu khoét một con mắt của ta ra, lấy nhắm rượu ngay trước mặt ta.......
Tư Không Huyết cười khổ, nụ cười đầy vẻ mỉa mai mà lại cay đắng:
- Tinh hoàn của ta cũng bị người ta cắt mất, kẻ đó là Trung Nguyên loan nguyệt đao Tẩy Thủy Thanh. Người đời cứ gọi ả ta là Tẩy nữ hiệp, ả thấy ta xấu xí, lại biết võ công, nghĩ ta không phải là người tốt, thế là liền cắt...
Hắn thấy có phụ nữ ở đây, cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười chua chát, nói tiếp:
- Ta đau quá lăn lộn dưới đất... Hôm đó trời đại hàn, băng tuyết đóng khắp nơi, cả một tiết xuân ta chỉ có hôn mê bất tỉnh... Đến lúc tỉnh lại thì đã có một đám người tàn tật vây quanh ta, bọn họ đều giống như ta vậy, có người mất tai, có người cụt tay, có người không nói được... Bọn họ chăm sóc ta, thế nên ta đi cùng họ, đánh nhau với những kẻ xem thường bọn ta, đánh không nổi thì lại học võ, cuối cùng đánh ra được chút tiếng tăm, gọi là Thiên Tàn bang...
Tư Không Huyết ngẩng khuôn mặt xấu xí tới cực điểm của mình lên, nói:
- Kỳ thực, làm gì có “thiên” nào muốn làm bọn ta tàn tật! Đó đều là người ban cho... Người ta nghĩ chúng ta khuyết tật, tất chẳng phải là thứ gì tốt, mười sáu môn pháilớn cũng chẳng ai đếm xỉa tới bọn ta...
Lương Đấu gật đầu, trong mười sáu môn phái lớn, kỳ thực có rất nhiều phái thực lực không bằng nổi Thiên Tàn bang, nhưng người trong võ lâm có quan niệm thâm căn cố đế, cảm thấy một đám người lai lịch bất minh, chung quy cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, thủy chung không chịu xếp họ vào bảng. Đặng Ngọc Bình cũng vô cùng đồng ý. Đảo Hải Nam là đảo nhỏ xa xôi, chẳng phải nơi nổi tiếng gì, cho nên cũng không được xếp hàng trong mười sáu môn phái lớn. Nhưng nếu luận Hải Nam kiếm pháp thì trong Trung Nguyên thực hiếm có địch thủ, ngay cả Hoán Hoa kiếm phái cũng vì lịch sử không lâu mà không được xếp hạng trong mười sáu môn phái lớn! Từ đó có thể thấy, quan niệm môn hộ, chính tà trong võ lâm nặng nề tới mức nào.
Tư Không Huyết nói:
- Lúc Tẩy Thủy Thanh... cắt ta, ta đang làm việc thiện, còn chưa giết một người nào, hơn nữa còn lập chí giúp yếu cứu nghèo... Khi Tẩy Thủy Thành trừng phạt ta, người trong bạch đạo đều vỗ tay khen hay, nói “Tẩy nữ hiệp lại tạo phúc võ lâm, trạch bị thương sinh rồi”, còn ta thì đau đớn không muốn sống... Các bộ phận khác trên cơ thể ta cũng mất dần trong các lần tranh đấu lớn nhỏ chỉ để cầu sinh tồn... Giống như lúc ta làm bảo tiêu gặp phải kẻ cướp, ta đánh nhau với hắn, thắng thì hắn chết, thua thì bỏ chạy.
Hắn vỗ vỗ ống chân phải trống không, nói:
-... Có lần chạy không được, chân liền bị người ta chặt mất một chiếc, chỉ có vậy thôi... Người khác thì ánh đao vung lên, ánh kiếm lóe lên, kẻ địch, loại đại gian đại ác, từ từ ngã xuống.... Nghe rất là hào hùng phải không, đúng là tác phong của cao thủ! Đáng tiếc ta lại là kẻ ngã xuống kia...
Tư Không Huyết kể tiếp:
- Vì thế bị thương nhiều lên, giết người cũng nhiều thêm, danh tiếng hung tàn cũng càng lúc càng nổi. Người trong bang bọn ta đương nhiên cũng có loại bản tính tàn độc, ít nhất là trong lòng mỗi người đều có oán độc. Danh tiếc ác độc của Thiên Tàn Bang ta, hẳn chư vị đại hiệp đã sớm nghe tới rồi phải không?
Mọi người im lặng. Tư Không Huyết cười lớn:
- Các vị đừng có thương xót, đồng tình với ta, ta có cụt thêm một cánh tay, một cái chân nữa cũng không cần xin người ta thương hại! Mấy năm gần đây, ba phái núi Mạc Càn, Điểm Thương, Thái Sơn “thay trời hành đạo”, quyết phải tiêu diệt Thiên Tàn bang ta, vì thế ba phái liên thủ, trước truy sát đệ tử bang ta ở gần cạnh bọn chúng, sau lại nửa đêm giết tận vào trong bang, đánh cho bọn ta không kịp trở tay. Bọn ta phản kích, bọn chúng đem quân hỏi tội, đến Thiếu Lâm nhờ mượn loại cao thủ như Cẩu Vĩ, Tục Điêu, giết thẳng vào bang ta, trận chiến đó...
Mắt Tư Không Huyết đẫm lệ, nhưng ngữ điệu không đổi:
- Các huynh đệ tàn tật, chạy trốn hơi chậm, sao có thể là đối thủ của đội quân “chính nghĩa” đó. Hơn nữa người tàn khuyết rất dễ nhận biết, lại đắc tội với danh môn chính phái, trận đó sáu trăm chín mươi anh em chúng ta có bốn trăm sáu mươi hai người chết. Những người tàn tật không phải trong bang ta bị giết nhầm nhiều không đếm xiết. Có đệ tử chính đạo mở lòng từ bi, không giết bang đồ cụt tay mà phế đi hai chân họ, nhưng chuyện như thế kể mãi không hết....
Tư Không Huyết bỗng quát lên:
- Lúc đó, ngươi trông thấy một đám huynh đệ vốn đã tàn tật lại bị người ta thảm sát, ngươi có cảm giác thế nào? Lúc đó, khắp nơi đều là địch, lại có một chỗ dựa cực kỳ mạnh mẽ ủng hộ ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?!
Lương Đấu im lặng. Tư Không Huyết lại cười, nụ cười của hắn lại đầu vẻ mỉa mai và cay đắng:
- Bọn ta là những kẻ không còn thuốc cứu chữa nữa, cho nên bọn ta chọn sự ủng hộ của Quyền Lực bang. Người phát động, ủng hộ bọn ta hành động lần này là Liễu Ngũ, cho nên cậu ta gặp nạn, bọn ta nguyện chết vì cậu ta.
Hắn nhìn sang mọi người, nói:
- Có thể các bậc chính nghĩa các vị khinh thường hành vi câu kết lẫn nhau này, nhưng Quyền Lực bang là ân nhân của bọn ta. Bọn ta nổi danh hung tàn, nhưng chỉ cần người ta có ơn với bọn ta, chỉ cần người ta hiểu rằng bọn ta cũng có máu có thịt, thì dù có phải chết vì người đó bọn ta cũng không oán thán.
Tư Không Huyết cười cười rồi lại nói:
- Câu trả lời của ta có dài quá không, các vị có hài lòng không?
Hồi lâu sau, Lương Đấu hắng giọng một cái rồi mới lên tiếng được:
- Bọn họ thì sao?
... “Bọn họ” đương nhiên là để chỉ đám Bành môn Tứ hổ, Đan Kỳ Thương, Lang Nhất Lãng.
“Bọn họ” đều đang nằm dưới đất, thây cốt đã lạnh, đương nhiên là không thể trả lời câu hỏi của Lương Đấu nữa.
Người có thể trả lời đương nhiên chỉ còn một mình Tư Không Huyết mà thôi.
Bởi vì hắn còn sống.
Tư Không Huyết đáp:
- Đại đồng tiểu dị.
Nghe bốn tiếng này, trên mặt mỗi người Tiêu Thu Thủy đều thoags ba một bóng đen.
... Tiêu diệt Quyền Lực bang đại gian đại ác, có cần thiết hay không, có nên làm hay không?
... Quyền Lực bang có phải là loại đại gian đại ác, không thể không tiêu diệt hay không?
Câu hỏi đó không có lời đáp.
... Ai tốt ai xấu, ai đúng ai sai, đều là câu hỏi khó phân biệt nhất trên giang hồ.
Tư Không Huyết lại cười, vừa xấu xí vừa hung ác, nhưng trong mắt lại đầy ánh lệ:
- Có lẽ có thể kể thêm một chút. Đan Kỳ Thương tuổi trẻ, ngoại hiệu của hắn là “Phi kiếm Đan kỵ”, toàn bang Ô Y, hơn ba trăm bang chúng đều do một tay hắn chiêu lãm, từ quản lý tới dạy võ, trọng trách của hắn đã đủ nặng rồi. Mà tính hắn lại hay bao che, có mấy thuộc hạ làm sai, người ta đổ cả là bang phái hắn lai lịch bất chính, hắn không chịu nhận sai, thế là liền bị công nhận là tà phái. Quyền Lực bang chịu thừa nhận hắn, hắn đương nhiên là cũng thừa nhận Quyền Lực bang. Còn về Lang Nhất Lãng...
Tư Không Huyết bật cười:
- Hắn vốn đầu óc đơn thuần, chỉ luyện võ, không dùng trí. Mấy năm gần đây Đường Lang môn thanh danh đại chấn, tất cả sự vụ, tuyên truyền, điều tập nhân thủ đều do Quyền Lực bang âm thầm giúp hắn từ trong bóng tối. Lúc cha hắn qua đời, nói đứa con này khó thành việc lớn, nay lại có thể khiến Đường Lang môn phát dương quang đại, hắn lại càng một lòng một dạ phục tùng Quyền Lực bang thôi... Còn có Bành môn Tứ hổ, họ Bành sa sút, gần năm mươi năm nay, đệ tử ngoại tộc của Bành môn đã bị đồ sát gần hết.... Môn quy của Ngũ hổ Bành môn lại cực nghiêm, không được phép rời đi, kẻ nào rời khỏi sẽ bị truy sát khắp giang hồ, nội ngoại bất dung...
Tư Không Huyết chỉ vào bốn cái xác Bành môn dưới đất, nói:
- Bây giờ Bành Thiên Kính nắm quyền, võ công đã thấp lại không có lòng dùng người, tham lam háo sát, bốn đệ tử ngoại tộc Bành môn này chỉ có thể động thủ đoạt quyền trước. Nhờ có Quyền Lực bang làm chỗ dựa mà bọn họ mới có thể thành công... Bốn người này không nghe lời Quyền Lực bang mới đúng là chuyện lạ.
Hắn cười lớn:
-...Năm ngoái Võ Đang phái người truy sát họ, vẫn là Quyền Lực bang che chở, không ngờ lại chết ở chỗ này.... Nghe nói Thịnh lão quyền sư đến lúc tuổi già mới đổi tính, gia nhập Quyền Lực bang, cũng là vì sợ cao tăng Nam Thiếu Lâm tìm tới trả thù...
Hắn còn chưa nói dứt lời, đầu bỗng vỡ ra.
Hắn vẫn đang cười, miệng đang mở rộng, máu tươi đỏ hồng chảy ra từ con mắt phải còn lại đã vỡ ra, lại chảy ra từ bên khóe miệng đã nứt toác, vô cùng đáng sợ.
Địa Nhãn đại sư thu chưởng, nghiêm giọng quát lên:
- Ngươi lắm lời, không thể tha được!
Nhưng đầu hắn tuy đã vỡ ra, chỗ vỡ trông vẫn như đang cười.
Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố trợn trừng mắt nhìn Địa Nhãn đại sư, ánh mắt như có lửa bắn ra, muốn thiêu chết ông ta.
Danh dự của Thiếu Lâm không thể cho phép kẻ khác phỉ báng.
Cho nên Địa Nhãn đại sư giết Tư Không Huyết.
- Ông làm vậy thì được cái gì?!
Thiết Tinh Nguyệt gầm lên:
- Giết một người tàn tật diệt khẩu thì tính là danh môn chính phái được nữa sao?!
Có lẽ lúc bình thường, Địa Nhãn đại sư sẽ có thể lý luận với hắn, nhưng lúc này trụ trì Hòa Thượng đại sư từ bi hiền hòa dã chết, Thiên Mục thần tăng cương trực thẳng thắn cũng đã chết, Địa Nhãn chẳng còn để tới gì khắc nữa, hai mắt như hai lưỡi dao sắc lạnh.
- Muốn thế nào? Cũng muốn cùng hắn lên đường về tây phải không?
Khâu Nam Cố cười lạnh:
- Thế nào?.... Bọn ta bị các ông giết, các ông sẽ là “thay trời hành đạo” có phải không? Chẳng may các ông bị bọn ta làm thịt, sẽ là “bọn chuột nhắt ám toán” có phải không....
Địa Nhãn đại sư thẹn quá hóa giận, quát:
- Tự ngươi muốn chết, không oán được ta...
Lương Đấu thở dài, vươn người chắn trước mặt Địa Nhãn đại sư, nói:
- Đại sư, quý phái chưởng môn vừa bỏ mình, bao việc lớn nhỏ còn cầm đại sư quản lý, sao phải vì chuyện nhỏ này mà sinh sự với đám tiểu bối? Giờ Quyền Lực bang đang chiếm hết thượng phong, quý phái cột trụ gãy đổ, còn cần đại sư dốc hết tâm lực mới có thể ngăn được cơn sóng giữ.
Địa Nhãn thầm nghĩ cũng đúng, Thiếu Lâm gặp phải kiếp nạn này đã đủ cho mình đau đầu rồi, hà tất phải tranh khí với đám người kia nữa? Liền hung hăng trừng mắt nhìn Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố một cái rồi nói:
- Lương đại hiệp nói rất đúng.
Mọi người cũng không nói nhiều nữa, Lương Đấu dẫn tất cả rời khỏi lầu Vọng Giang.
..............
Lúc này trong lòng chúng hiệp đều rối bời.
Thực lực của Quyền Lực bang tuy bị tổn hại rất nhiều sau trận chiến Hoán Hoa Khê, bên dòng Cẩm Giang, Song sí, Nhất sát, Tam phượng hoàng thủ hạ Liễu Tùy Phong ddã chết mất bốn, Bát đại Thiên vương dưới trước Lý Trầm Chu cũng mất mất Dược vương và Quỷ vương, nhưng bên phía bạch đạo còn bị suy yếu nhiều hơn nữa, gần như đã không còn năng lực để chống đỡ.
Trong mười sáu môn phái lớn, mười phái Điểm Thương, Hằng Sơn, Tung Sơn, Côn Luân, Mạc Càn, Vân Đài, Bảo Hoa, Đồng Quan, Mã Tích, Nhạn Đãng đã chỉ còn trên danh nghĩa, hàng ngũ lãnh đạo của Thiếu Lâm, Võ Đang thương vong quá nửa, không cách nào tác chiến, bốn phái còn lại, Thiên Thai, Phổ Đà, Hoa Sơn, Thái Sơn sao có thể đối thủ của Quyền Lực bang?
Về phần ba đại kiếm phái, Hoán Hoa kiếm phái đã hủy, Thiết Y kiếm phái cũng xong rồi, Hải Nam kiếm phái Đặng Ngọc Bình cô độc tác chiến, trong tứ đại thế gia, “Mộ Dung, Mặc, Nam Cung, Đường”, Nam Cung thế gia đã quy thuận Quyền Lực bang, Trong ba đại kỳ môn “Thượng Quan, Mộ Dung, Phí”, tộc Thượng Quan cũng rơi vào vòng khống chế của Quyền Lực bang, chỉ dựa vào thế lực của Cái Bang thì còn xa mới địch lại nổi Quyền Lực bang.
Trong lòng Đường Phương, Đường Phì đều đang âu sầu.
Nước sông cuồn cuộn.
Đường Bằng bỏ mình dưới sông.
Cái chết của Đường Bằng thật sự do hai người họ liên lụy.
... Nếu như Đường Phì không phóng Đường hoa... Nếu như Đường Bằng không cứu Đường Phương...
- Chúng ta sẽ đi đâu đây?
Trời đất mênh mông, giang hồ mờ mịt, Thiết Tinh Nguyệt tính tình nóng này là người đầu tiên hỏi câu này.
Họ vốn muốn mời cao thủ võ lâm bạch đạo duy trì chính nghĩa, nhưng nay nhân sĩ chính phái lo đó bỏ đây, người bị phân hóa, người bị tiêu diệt, thật đến tự lo thân còn chẳng xong...
... Về Quế Lâm? Ở đó có Đường Cương và Tiêu Khai Nhân đang nóng lòng chờ đợi.
... Người nhà họ Tiêu đâu? Tiêu Tây Lâu, Tiêu phu nhân, Chu Hiệp Vũ, họ đang ở đâu? Sau khi ra khỏi địa đạo thì đã đi đâu rồi?
... Hay là đi tìm Quyền Lực bang, liều mạng một mất một còn?
- Tới Nga Mi thôi.
Lương Đấu nói.
Mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt Tiêu Thu Thủy lại sáng lên.
- Tôi từ Nga Biên tới, nghe nói phía núi Nga Mi xảy ra chuyện lạ, không còn ai dám lên núi nữa, ngay cả Chiến sư Hà Nam Cổ Hạ Ba cũng chết ở trên núi, thân thể không đầu lại xuất hiện trước mặt vợ ông ta ở cách đó hai trăm dặm.
Ba mươi năm trước, phái Nga Mi bị dị nhân Yến Cuồng Đồ tàn sát gần như toàn bộ, đã chỉ còn là một lưu phái nhỏ không đáng nhắc tới, mấy người Lương Đấu đương nhiên là không muốn lên núi cầu trợ giúp.
Lương Đấu cười nói:
- Một đường chúng tôi tới đây cũng cảm thấy chuyện ở Nga Mi tất có bí ẩn, chẳng biết có liên quan đến việc mấy người lệnh tôn không rõ hành tung hay không?
Mạnh Tương Phung đáp:
- Nghe nói Cổ Hạ Ba bị một thanh niên áo xanh văn nhã hòa ái giết chết, miêu tả hình tượng có vẻ giống như Liễu Tùy Phong. Hắn chặn người lên núi, chỉ sợ trên núi có chuyện.
Khổng Biệt Ly gật đầu:
- Không cần biết thế nào, chúng ta cứ lên núi xem một chuyến, chắc chắn không sai được. Vốn lúc chúng tôi tới đây đã từng đi mời Cừu bang chủ nhưng ông ta có vẻ lo lắng, sợ tên Nhân ma cực kỳ lợi hại đó đã xuất hiện, cho nên sang đó trước xem thử, cũng không tới được, nếu không với sự tinh minh cùng công lực của bang chủ Cái Bang... Có lẽ mấy người Thiên Chính, Thái Thiện đã không đến mức bị ám toán.
Lương Đấu biến sắc hỏi:
- Ông nói là... tên Nhân ma đó?
Sắc mặt Khổng Biệt Ly cũng thoáng vẻ âu lo, gật gật đầu.
Lương Đấu khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Khúc Mộ Sương nhiều chuyện, không nhịn được hỏi:
- Nhân ma?... Nhân ma nào?
Thiết Tinh Nguyệt rất thích khoe kiến thức, lập tức nói:
- Đương nhiên là Thập cửu nhân ma rồi!
Khâu Nam Cố lại chẳng bao giờ chịu phúc hắn, lạnh lùng châm chọc:
- Hừ, hừ.
Thiết Tinh Nguyệt tức giận hỏi:
- Hừ, hừ là có ý gì?
Khâu Nam Cố ngẩng lên nhìn trời, Thiết Tinh Nguyệt thấy kỳ lạ cũng ngẩn lên nhìn. Khâu Nam Cố lại cúi xuống ngắm đất, Thiết Tinh Nguyệt buồn bực cũng ngó ngó xuóng theo, chỉ nghe Khâu Nam Cố lẩm bẩm tự nói:
- Hử, sao lại có con chó bám theo đuôi ta nhỉ? Ta khịt mũi một cái thì liên quan cái rắm gì đến nó?!
Thiết Tinh Nguyệt nghe Khâu Nam Cố chửi mình, giận tím cả mặt, quát:
- Không phải Thập cửu nhân ma thì là cái gì?!
Khâu Nam Cố cười lạnh:
- Tôi sao mà biết được, đâu có được bác học như cậu! Bác trong đổ bác (đánh bạch”, học trong trốn học!
Thiết Tinh Nguyệt ngạo nghễ nói:
- Tôi vốn đã bác học, xuất khẩu thành thơ, ba tuổi biết ăn cơm, bảy tuổi đi giật đồ. Khổng Dung mười mấy tuổi còn đi nhường lê, tôi năm tuổi đã biết há miệng gặm hết quả lê rồi, không đứa nào giật đi được cả!
Khâu Nam Cố nghếch mũi lên trời khịt khịt:
- Cậu đúng là xuất khẩu thành phân! Một đống Tam Tự kinh, thành ngữ chả biết cái rắm gì. Hôm trước viết thư về nhà, nói cái gì, “ba nữa không no, bụng dạ không yên”, còn hỏi tôi chữ “bão”(no) viết thế nào, chữ “vị” (dạ dày) viết thế nào, tôi đều phải bày cho, há! Cô bảo hắn nghe xong thì viết thế nào...?
Khúc Mân Miêu lắng nghe tập trung nhất, vội hỏi:
- Anh ta viết thế nào?
Thiết Tinh Nguyệt vội vàng xua tay, gấp đến đỏ cả mắt, kêu lên:
- Này tiểu Khâu, cậu cậu....
Khâu Nam Cố chẳng thèm để ý, nói tuột ra hết:
- Tôi bảo hắn chữ “bão” là bộ “thực” cộng với chữ “bao”, chữ “vị” là chữ “điền” cộng với chữ “nguyệt”... Hắn à, viết ra không ngờ lại thành...
Khâu Nam Cố vung tay vạch vạch vẽ vẽ lên không trung, nói:
- Chữ “bão” không ngờ lại thành chữ “thực” viết lên trên, chữ “bao” viết xuống dưới, thành ra chữ “?”, chữ “vị” thì viết chữ “điền” bên trái, chữ “nguyệt” bên phải, thành ra chữ bằng, chư vị đã thấy qua vị đại thư pháp gia nào như vậy chưa?...
Thiết Tinh Nguyệt kỵ nhất là biểu hiện giống một thằng đần trước mặt đàn bà con gái, lập tức hận Khâu Nam Cố đến ngứa răng:
- Cậu cậu cậu....
Khâu Nam Cố mặc kệ hắn, cười nói:
- Mọi người nhìn hắn xem, chẳng trách ăn không được “no”, vốn chữ “no” cũng không biết viết thế nào, đương nhiên là phải đói rồi. Hóa ra là thằng nhà quê chỉ biết Tam Tự kinh! Đây gọi là “đầu to không não, nào to toàn cỏ”.
Thiết Tinh Nguyệt thoáng nghe thấy mấy chữ “thằng nhà quê” liền nổi giận bừng bừng, đỏ mặt tía tai chửi lớn:
- Ai nói tôi nhà quê! Chỉ biết Tam Tự kinh! Tôi chửi cho cậu xem! Khâu Nam cố, cậu là cái thằng đầu người óc heo, óc bê thui cháy, óc đậu phụ nát....
Lời hắn chửi người tuy đã là bốn chữ, không còn là “Tam Tự kinh” nữa, nhưng đều là tên món ăn, nói đến một nửa thì đã đói bụng rồi, nước bọt tứa cả ra, bụng kêu rột rột.
Khâu Nam Cố không chịu kém thế, cũng chửi giả lại:
- Thiết Tinh Nguyệt, cậu nói chuyện ngữ điệu như heo, thật là heo lớn heo nhỏ lên bàn ăn, âm như hoàng ưng rời cốc, chẳng bằng lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
Đôi câu đối xảo diệu, Thiết Tinh Nguyệt thở phì phì lại muốn chửi lại, mọi người vốn đang ủ ê rầu rĩ, bị bốn người này làm ầm ỹ một trận cũng thành sáng sủa hơn khá nhiều, Tiêu Thu Thủy và Lương Đấu âm thầm tiếc nuối Lưỡng Quảng Thập Hổ không tới, nếu không thì càng náo nhiệt. Đặng Ngọc Bình biết tin em ruột bỏ mình, một mực lặng lẽ không vui. Trong tiếng cười nói, mọi người dần tiến về phía một dải Nga Mi.
Núi Nga Mi thương tùng tế nhật, cổ bách chọc trời, hai đỉnh sóng vai. Nga Mi là một trong bốn danh sơn của Phật giáo, núi Ngũ Đài là đạo tràng của Văn Thù bồ tát, núi Cửu Hoa là đạo tràng của Địa Tạng bồ tát, núi Phổ Đà là đạo tràng của Quan Âm bồ tát, còn Nga Mi là đạo tràng của Phổ Hiền bồ tát. Ngọn núi chính Vạn Phật đỉnh cách mặt nước biệt ba ngàm không trăm ba mươi mét, thấp hơn là Kim Đỉnh, còn có tên là Thiên Phật đỉnh, hang núi rất nhiều, gỗ đá âm u.
Trên đỉnh Nga Mi, phù vân cuồn cuộn, thường hiện quầng sáng hình tròn, giống như Phật quang, khi ẩn khi hiện người leo núi có thể thấy đá núi dưới chân phản xạ ánh mặt trời chói lọi, tọa nên kỳ cảnh. Mấy người Lương Đấu xuất phát từ Thành Đô, vượt qua núi Quan Âm, đi men theo vách đá, mọi người khinh công cao cường, coi nơi đó như đất bằng, phía dưới là bến Thảo Hài, là chỗ hợp lưu của Đại Độ Hà và sông Thanh Y, sóng cuộn trắng xóa, phiên giang đảo hại.
Từ đây bắt đầu tuyệt bóng người qua lại.
Lương Đấu than:
- Ngày xưa văn long hoành hành, muông thú bỏ trốn, rắn độc làm tổ, cây cỏ không mọc... Đến nay không biết là ai ẩn nấp trên núi, khiến cho một danh sơn nổi tiếng vắng bóng tao nhân mặc khách, nhã sĩ tín đồ.
Lúc này mưa phùn rả rích, nước sông muôn hình vạn trạng, khung cảnh mông lung cùng với sóng trào kinh tâm động phách, giữa sông có một chiếc thuyền con, thủy chung cứ chìm nổi giữa sóng dữ.
Nước sông nhấp nhô, sóng lớn ngập trời, người đứng trên xích sắt còn bị khí phách bài sơn đảo hải này chấn nhếp, sự sợ hãi với thiên nhiên bao la cũng lên tới cực điểm.
Thế nhưng chiếc thuyền con đó lại như một phiến lá rụng, mặc sóng phiêu bản, bản thân vốn chẳng hề gắng sức chút nào, ngược lại thành không bị lật úp.
Tiêu Thu Thủy liếc nhìn, còn nghĩ đó thực sự chỉ là một chiếc là.
Mọi người cũng không để ý nhiều, tiếp tục bước lên trước, vượt qua sông lớn, chỉ thấy đất bằng trải rộng vạn dặm, núi cao tung hoành thiên lý, cây cỏ um tùm, mưa bụi lất phất, bóng dáng núi Nga Mi ẩn hiện, cả thơ cùng họa cũng không thể hình dung được, không khí cũng thnah mát như bạc hà.
Mọi người chú ý tới cảnh sắc trên núi, Tiêu Thu Thủy trông thấy mấy cây trúc thon, xanh mướt mê người, trên lá trúc điểm mấy hạt nước trong, dập dờn muốn nhỏ xuống, Đường Phương vỗ tay hân hoan:
- Anh xem, anh xem!
Ngón tay thon dài, nhỏ nhắn như lá thông chỉ hướng cho Tiêu Thu Thủy.
Lúc này, hạt nước trên lá trúc khẽ “tách” một tiếng, nhỏ xuống, Tiêu Thu Thủy phóng tới như ánh chớp, đưa tay đỡ lấy. Đường Phương đến gần, ghé sát vào bên Tiêu Thu Thủy, vui mừng vô hạn. Tiêu Thu Thủy chỉ ngửi thấy một luồng u hương, không khỏi tâm hồn chao đảo. Đường Phương vẫn hân hoan, vui vẻ nói:
- Thật muốn hát một khúc.
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Tôi rất muốn nghe.
Đường Phương duyên dáng nói:
- Anh muốn nghe, tôi sẽ thổi một khúc nhạc.
Bấy giờ mọi người đã ngồi xuống nghỉ ngơi, Đường Phương rút ra một ống tiêu xanh biếc, ghé môi thổi lên mấy điệu trong trẻo, ngân ngã. Một bóng chim bay vụt ra từ sau núi, tiếp đó là rất nhiều cong cùng kêu lên ríu rít, một cảm giác vui sướng hạnh phúc quanh quất trong lòng. Hai người ngước nhìn bóng núi mông lung, cả nụ cười cũng biến thành mênh mông cuồn cuộn. Tiêu Thu Thủy bình sinh thích nhất là nghệ thuật, không khỏi du nhiên xuất thần, trong tiếng nhạc hỷ ý vô cùng cũng nghe ra được nước mắt.
Đường Phương ngưng thần diễn tấu, bỗng nghe thấy tiếng nức nở, giật mình kinh hãi, chỉ thấy Tiêu Thu Thủy đầy vẻ lo âu, hóa ra Âu Dương San Nhi đã khóc.
Nàng một thân áo trắng, mặt không chút máu, nhưng cũng có một vẻ đẹp động lòng người của thiếu phụ. Đường Phương đoán hẳn là lúc Mã Cảnh Chung còn sống, nàng thường thổi sáo cho chông nghe, đến nay gặp cảnh sinh tình, thương tâm kéo đến, liền không dám thổi nữa.
Tiêu Thu Thủy mê mang như vừa đánh mất một điều gì đó, Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố thấy không khí lại trở nên nặng nề, hai người liền hi hi ha, cãi cọ lẫn nhau. Tiếp đó hai người một co chân phải, một gập chân trái, tay đặt lên vai, nhảy lò cò một chân lên trước, xem xem ai mệt ngã xuống trước. Kết quả là mới được vài bước, hai người đã mệt đến thở hồng hộc, nhưng lại chẳng ai chịu thua, mặt đất lầy lội sau cơn mưa cũng bị họ chà đạp rối tinh rối mù.
Mọi người đang thấy buồn cười, bỗng nghe Khâu Nam Cố “ô” một tiếng, nói:
- Dấu chân này không phải của chúng ta.
Hóa ra trong những dấu chân sâu của hai người đều có nước chảy ra do lực đạp mạnh, đất ở đây khá dày, chất bùn phì nhiêu, có dại không nhiêu, những dấu vết đó lẫn trong những dấu chân hỗn loạn, thiếu chút nữa thì bị Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt phá hỏng hết rồi.
Mới đầu mọi người cũng không chú ý lắm, Đặng Ngọc Bình tùy tiện đưa mắt nhìn qua cũng “ồ” lên một tiếng, tất cả mới quay đầu lại nhìn, không khỏi đồng thời cảm thấy hồ nghi.
Hóa ra những dấu vết đó đúng là vết chân, hơn nữa còn cực nông, bên cạnh cũng không có dấu chân cùng loại. Lương Đấu nói:
- Khinh công tốt.
Dấu chân đó chỉ khẽ điểm xuống một chút rồi lại phóng lên không lướt đi thì mới để lại một vết ngấn mờ nhạt như vậy. Mà người tới chỉ khẽ mượn lực, trong vòng mười thước không có dấu chân nào khác, có thể thấy khinh công cao cường đến mức nào. Khổng Biệt Ly nói:
- Tìm ra xung quanh xem.
Tả Khâu Siêu Nhiên nhanh chóng phát hiện ra một dấu chân khác, cũng là một phần nhỏ của mũi chân, cách dấu cũ hai trượng, ba thước. Dấu vết tuy nhỏ nhưng rõ ràng phân mình, hiển nhiên là dấu chân của nam, mọi người biết võ công của người này tuyệt không dưới mấy người mình, lập tức cẩn thận đề phòng.
Đi thêm hơn hai trượng nữa lại tìm thấy một dấu chân tương tự, tiến thẳng theo một hướng, vừa đi không lâu. Mọi người rón rén cẩn thận, bám theo hồi lâu, đi tới một nơi cây cỏ um tùm, thanh u tuyệt tục.
Chỉ thấy nơi đây sơn minh thủy tú, phong cảnh mê người, có một đình gỗ lợp mái tranh, lưng dựa máu tranh, cảnh sắc lung linh khiến người ta phải ngạc nhiên. Lại có một đình vẽ tranh hình vuông, Tiêu Thu Thủy cẩn thận đi cạnh Đường Phương, hạ giọng nói:
- Chỗ này là Tam Tô từ.
Đường Phương “à” một tiếng, giờ mới biết đã tới nơi ở của ba vị đại văn hào, thi nhân, chính luận gia, tản văn gia, đại từ nhân. Tam Tô là để chỉ ba cha con, anh em, Tô Tuân, Tô Thức, Tô Triệt.
Đường Phương thầm nghĩ:
“Chẳng trách chỗ này lại đẹp như vậy”.
Tiêu Thu Thủy chỉ đình gỗ, nói:
- Đó là đình Bão Nguyệt.
Đoạn hướng về phía đình vẽ tranh:
- Đó là Thải Hoa hàng.
Lại chỉ một gốc cây nhỏ mọc từ trong giếng trong đình viện, khẽ ngâm:
- Nhật ai lệ chi tam bách khỏa, bất từ trường tác Lĩnh Nam nhân.
Đây là câu thơ nổi tiếng của Tô Thức, Đường Phương tự nhiên là biết. Chỉ thấy bóng tà mưa khói mông lung, cách cửa đổ nát không người canh gác nhưng vẫn có một loại khí thế phiêu nhiên, trước cửa treo một đôi câu đối.
Nhất môn phụ tử tam từ khách,
Thiên cổ văn chương tứ đại gia.
Đường Phương thầm nghĩ tới cuộc sống của cha con họ Tô ở đây năm xưa, sướng chính trị, nhân vật, uống rượu ngâm thơ, du nhiên xuất thần, không khỏi hơi thoáng kích động, bờ vai thon dựa vào trước ngực Tiêu Thu thủy, nhẹ giọng nói:
- Nếu có một ngày chúng ta cũng sống ở đây, quên hết mọi chuyện thế tục...
Tiêu Thu Thủy tim đập thình thích, nhất thời tất cả anh hào thế gian, phong vân khoái ý đều vứt hết ra đằng sau, kích động nói:
- Được...
Còn chưa dứt lời bỗng thấy phía trước có chút xao động. Tiêu Thu Thủy biết phía trước có biến, không dám lưu luyến, lập tức chạy đi. Chỉ thấy trong đình Bách Pha cánh sen vương vãi, đều bị kiếm khí đánh nát không còn ra hình dạng gì, trong đình chằng chịt dấu chân, hiển nhiên là không chỉ có hai người giao đấu ở chỗ này.
Lương Đấu nói:
- Kiếm thuật của người này thật cao.
Ông là người luyện đao, thấy cánh sen rơi rụng, kiếm khí trong đình không ngờ lại có thể phóng ra ngoài hồ, lá rụng đều bị đao kiếm cắt phá, có thể thấy sát khí cùng kiếm khí của người dùng kiếm phi phàm đến mức nào.
Đặng Ngọc Bình lạnh lùng nói:
- Người đó gặp kẻ địch ở đây.
Đoạn phất tay áo, chỉ sang một phía. Chỉ thấy ở một lối ra vào của đình có vô số dấu chân, mũi dày hướng ra trước, cự ly đều hơn hai trượng, kéo tới từ phía đình Thụy Liên.
Mấy người Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng đều rùng mình. Suy đoán theo dấu giày, võ công người kia tất phải cao, nhưng kẻ địch của người này võ công càng không hề tầm thường. Phải biết rằng hai bên nhân mã giao đấu trong đình, vốn người kia đã ở trong đình rồi, kẻ địch tới sau dám dùng khinh công xông vào chiến đấu, tất phải tài cao mật lớn, đại địch trước mắt, người thường ai dám phóng ra xa mấy chục trượng xông vào đột kích?
Mọi người đều nhìn sang phía Lương Đấu, Lương đấu nói:
- Qua đó xem thử.
Mưa núi mịt mùng, Tiêu Thu Thủy còn đang hồi tưởng lại phong tư yểu điệu của Đường Phương lúc thổi tiêu giữa nơi sơn dã lúc nãy, bỗng nghe Mạnh Tương Phùng vừa quan sát dấu vết trên mặt đất vừa nói:
- Người này đánh lui địch, vừa chiến vừa đi qua đây.
Lại qua một lúc, cơn mưa tạm ngớt, nền đất vẫn còn ẩm ướt, chỉ thấy dấu giày hỗn loạn, Khổng Biệt Ly thất thanh:
- Xem ra người ban đầu lại còn được hỗ trợ, đánh một trận ở đây.
Đường Phì hỏi:
- Còn cần qua đó nữa không?
Đặng Ngọc Bình chán ghét nói:
- Đương nhiên là cần.
Mọi người biết người tới võ công cao cường, hơn nữa còn có ít nhất bốn người trở lên, tất cả đều cực kỳ cẩn thận.
Tả Khâu Siêu Nhiên hỏi:
- Phía trước là chỗ nào?
Tiêu Thu Thủy lớn lên từ nhỏ trong Xuyên, lại thích ngao du, tự nhiên là khá thông thuộc với địa hình nơi này, lập tức đáp:
- Phía trước hai mươi dặm là chùa Thánh Tích.
Từ đây nhìn sang Nga Mi, mây trùm đỉnh núi, biến ảo mỹ lệ, nguy nga cao vút, sừng sững giữa trời, cúi xuống một dải Xuyên Tây, nước sông ầm ầm, giống như vạn mã tung vó, ruộng nương vạn khoảnh, kéo dài cả ngàn dặm.
Đúng lúc này, tiếng các loại binh khí đủ hình đủ dạng, hoặc ào ạt, hoặc sắc bén, hoặc chói tai, hoặc thê lượng, hoặc ác độc vang lên không ngớt.
Nhưng lại không hề có tiếng lưỡi sắc va chạm vào nhau.