Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 72: Ngoại truyện 5: Tết Nguyên Đán




Hai năm sau khi kết hôn, Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi vẫn luôn ở thành phố Hàng.

Năm nay cũng vậy, buổi chiều đêm giao thừa, nhà họ Phương náo nhiệt bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Phương Nam Chi đi lại giữa phòng khách và phòng bếp, một hồi nói chuyện với ông bà nội, một hồi vào phòng bếp giúp Lý Ngật Chu.

Hơn bảy giờ tối, sau khi cùng người nhà ăn tối, Hứa Đình Ưu gọi điện thoại tới, gọi bọn họ đến nhà cô ấy chơi, nói lát nữa có thể cùng nhau đi bắn pháo hoa.

Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu chào hỏi người nhà, rồi đi sang nhà bên cạnh.

Lúc bọn họ đến, Hứa Đình Ưu đã hô bạn gọi bè, cô ấy gọi luôn cả Tống Sơ Tuyền cùng Triệu Kha ở gần tới.

Vì thế ba người đàn ông bọn họ ngồi cùng một chỗ nói chuyện, ba người phụ nữ thì nằm trong phòng xem phim của nhà họ Hứa, bọn họ vừa xem chương trình tạp kỹ, vừa tán gẫu chuyện chỉ con gái mới có thể nói.

Trong ba người, chỉ có Phương Nam Chi đã kết hôn.

Hứa Đình Ưu từng yêu hai người, nhưng hiện tại đang độc thân, Tống Sơ Tuyền và bạn trai trước đó đang bàn về chuyện kết hôn, chứng tỏ cuối năm có lẽ sẽ kết hôn.

“Đình Ưu, không phải nam sinh lần trước đối xử với cậu rất tốt sao, sao lại không hợp?” Đã lâu rồi Phương Nam Chi không gặp cô ấy, cho nên rất nhiều chi tiết đều không rõ ràng.

Tống Sơ Tuyền cũng nói: “Chị nhớ anh ta rất đẹp trai, không phải em thích trai đẹp à.”

Hứa Đình Ưu miễn cưỡng nói: “Đẹp trai thì có ích lợi gì, quá nghe lời mẹ.”

“Vậy sao? “

“Lúc đầu em cũng không phát hiện ra, nhưng sau đó tiếp xúc nhiều mới cảm thấy anh ta rất nghe lời mẹ, mẹ nói gì cũng đúng, ngày hôm sau mặc cái gì thì ra đều phải hỏi mẹ anh ta, em thật sự chịu luôn.” Hứa Đình Ưu nói: “Hơn nữa hai người biết không, có một lần bọn em không cẩn thận nói đến chuyện kết hôn, anh ta nói sau này muốn đón mẹ về ở cùng mình, dù sao mẹ một mình nuôi lớn anh ta không dễ dàng. Em nói mua thêm một căn nhà gần cho bà ấy ở được không, nhưng anh ta nói không được, nói mình lo lắng… Thật sự không chịu nổi, Nam Chi, cậu đã kết hôn rồi, cậu nghĩ nếu là cậu thì cậu có chịu đựng được không?”

Phương Nam Chi chưa từng gặp phải loại vấn đề này, bởi vì mẹ Lý Ngật Chu sống ở nước ngoài, cho nên căn bản không trở về.

Ngày lễ tết anh vẫn dành thời gian ở nhà với mình…

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu như sau khi kết hôn cô thật sự phải sống chung với trưởng bối… Ngắn vài ngày không thành vấn đề, nhưng nếu lâu dài thì có lẽ cô cũng sẽ cảm thấy bất tiện, dù sao cô và Lý Ngật Chu ở nhà quá chán ngấy, một lời không hợp là trèo lên người anh, có bố mẹ ở đây thì rất gò bó.

Ví dụ như mấy ngày nay ở trong nhà cô, hai người bọn họ dù sao cũng đã quy củ rất nhiều.

Phương Nam Chi: “Tớ cảm thấy mình cũng không thích ở chung…”

Tống Sơ Tuyền: “Vậy khẳng định không vui gì, ở chung với trưởng bối thật sự không được tự nhiên.”

Hứa Đình Ưu: “Đúng vậy.”

Phương Nam Chi: “Cho nên, hai người các cậu vì không nói rõ được chuyện này cho nên trực tiếp chia tay à?”

“Cũng không phải, dù sao cũng không vội kết hôn. Sau đó nguyên nhân quan trọng nhất của việc chia tay vẫn là chán.” Hứa Đình Ưu ai một tiếng: “Cũng không biết vì sao, dù sao ở bên nhau là lại cảm thấy càng ngày càng không có ý nghĩa, cũng không có gì để nói. Cậu không cảm thấy như vậy sao?”

Tống Sơ Tuyền cười nói: “Ở đây có người đã kết hôn, em hỏi cái này có phải không thích hợp không, nếu nói có mà bị phát hiện, vậy không phải sẽ phá hư hôn nhân à.”

“Chỉ có ba chúng ta biết, cũng không có người khác biết, cứ nói thoái mái đi.” Hứa Đình Ưu tiến đến trước mặt Phương Nam Chi: “Cho nên, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy chán sao?”

Phương Nam Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút, ở bên cạnh Lý Ngật Chu có cảm thấy chán không? Có… không?

Không.

Lúc hai người không có việc gì làm, cô rất thích dính lấy anh, chỉ ở nhà xem phim, không làm những thứ khác cũng cảm thấy rất thú vị.

Phương Nam Chi suy nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra, vậy nên cô thành thật lắc đầu.

Hứa Đình Ưu rất khiếp sợ: “Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy thế nhưng không cảm thấy chán sao, anh Ngật Chu thú vị thế à!”

Tống Sơ Tuyền mở một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói: “Lý Ngật Chu đẹp trai như vậy, không cần thú vị, chỉ cần nhìn thôi cũng không cảm thấy chán, đúng không Nam Chi.”

Phương Nam Chi khẽ cười: “Cũng có thể.”

Hứa Đình Ưu lẩm bẩm: “Quả nhiên đẹp trai vẫn có chút dùng.”

“?” Tống Sơ Tuyền phản bác: “Anh trai em đẹp trai cũng chẳng có tác dụng gì, không phải cũng là cái dạng đào hoa không đứng đắn đấy à.”

Hứa Đình Ưu nằm bật dậy: “Ai! Lần này chị nói sai rồi, em nghe mẹ em nói, gần đây anh ấy đang nghiêm túc yêu đương, rất đáng tin cậy.”

“Thất sao? Hiếm thấy quá.”

“Thật đấy, vốn lúc đầu mẹ em ép anh ấy đi xem mắt, nhưng anh trai em không muốn đi, ai biết sau khi đi hình như thấy có hứng thú, cho nên hai ngày trước anh trai em còn ra ngoài ăn cơm với người ta.”

Tống Sơ Tuyền vui vẻ: “Vậy tốt quá rồi, quỷ soi mói Hứa Nguyên Hách cuối cùng cũng lọt vào mắt xanh.”



Ánh đèn trong phòng chiếu phim dịu nhẹ, nằm trên sô pha vô cùng thoải mái, có lẽ là ăn no uống đủ, cho nên lúc xem chương trình tạp kỹ, Phương Nam Chi cảm thấy hơi buồn ngủ.

Ở nhà Hứa Đình Ưu cô rất thoải mái, cảm thấy buồn ngủ thì rất tự nhiên híp mắt ngủ luôn ở chỗ này.

Khi ba người đàn ông bên ngoài nói chuyện đủ rồi, định đi vào gọi các cô ra ngoài đốt pháo hoa, Lý Ngật Chu nhìn thấy Phương Nam Chi đang ngủ thoải mái trên sô pha.

Khóe miệng anh khẽ cong lên: “Sao lại ngủ rồi?”

Hứa Đình Ưu duỗi thắt lưng: “Đang nói chuyện thì mệt mỏi, muốn đi ra ngoài sao?”

Triệu Kha đè giọng: “Ra ngoài đốt pháo hoa đi! Anh Chu, gọi Nam Chi dậy.”

Lý Ngật Chu đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Phương Nam Chi, vươn tay nhéo mặt cô: “Liễu Liễu.”

Phương Nam Chi ngủ rất sâu, bị người ta nhéo như vậy mới từ từ mở mắt ra, lúc nhìn thấy Lý Ngật Chu cô cũng không nhận ra mình đang ở đâu, vậy nên cô theo thói quen đưa tay về phía anh, làm tư thế muốn ôm.

Lý Ngật Chu hơi dừng lại một chút, nhưng cũng không nói gì, ôm người lại rồi ngồi xuống sô pha, dịu dàng nói: “Buồn ngủ vậy à?”

Phương Nam Chi dựa vào vai anh ngáp một cái: “Ừm… Vậy, có đi không?”

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài bắn pháo hoa.”

Nghe được ba chữ bắn pháo hoa, Phương Nam Chi cuối cùng cũng tỉnh táo, nhớ ra không phải đang ở nhà mình: “Bọn họ đâu?”

“Bọn tớ đang ở đây.” Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói vui vẻ của Hứa Đình Ưu.

Phương Nam Chi lập tức chui ra khỏi vòng tay của Lý Ngật Chu, quay đầu nhìn, phát hiện không chỉ có Hứa Đình Ưu, mà còn có Triệu Kha, Hứa Nguyên Hách, Tống Sơ Tuyền cũng đều ở đây. Bốn người sắc mặt nghiền ngẫm, đều đang nhìn hai người bọn họ.

Hai má Phương Nam Chi lập tức đỏ lên: “Mọi người đang chờ em à.”

Tống Sơ Tuyền nói: “Đương nhiên rồi, chờ Lý Ngật Chu gọi em dậy đó.”

Phương Nam Chi vội vàng đứng dậy: “Em, em dậy rồi, đi thôi!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lý Ngật Chu cầm lấy áo khoác cô đặt bên cạnh: “Mặc quần áo trước đã, bên ngoài lạnh.”

“Ừm…”

Hai người một trước một sau đi ra ngoài trước, Triệu Kha nhìn bóng lưng hai người này, tức tối nói: “Anh Chu đúng là người hai mặt, giọng điệu khi nói chuyện với tớ và khi nói chuyên với Nam Chi hoàn toàn khác nhau.”

Tống Sơ Tuyền: “Cậu là ai, Nam Chi là ai, nói chuyện với vợ có thể giống như khi nói chuyện với người khác à?”

Hứa Nguyên Hách hiếm khi đáp lại: “Không đếm được.”

Triệu Kha liếc nhìn anh ta một cái: “Cho nên cậu nói chuyện với đối tượng xem mắt của cậu cũng dịu dàng như nước vậy hả?”

Hứa Nguyên Hách lạnh lùng nói: “Liên quan rắm gì đến cậu.”

Triệu Kha: “…”

Hứa Nguyên Hách không để ý tới cậu ta, xoay người đi ra ngoài: “Đi thôi. Đình Ưu, gọi Nguyên Hạo đi, đừng đợi lát nữa lại ầm ĩ nói không dẫn theo nó.”

“Biết rồi.”

Năm nay mấy người bắn pháo hoa trong sân lớn nhà họ Hứa, Hứa Nguyên Hạo và Triệu Kha tích cực nhất, ríu rít bày đầy một hàng, sau đó đốt dọc theo hai bên.

Ba cô gái thì ở một bên đốt rất nhiều pháo bông, chụp ảnh cũng chụp một lúc lâu, cuối cùng cũng chụp được mấy tấm ảnh ưng ý, lúc này Phương Nam Chi mới trở về, ngồi xuống bên cạnh Lý Ngật Chu.

Từ trước đến nay Lý Ngật Chu không thích pháo hoa, hồi trung học cũng như vậy, sau khi phân phát cho mọi người thì ở một bên nhìn.

“Sao đã về rồi, em không chơi nữa à?”

Phương Nam Chi tựa vào vai anh: “Mệt, em muốn nghỉ ngơi.”

“Có lạnh không?” Anh kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay: “Quay về đeo găng tay rồi quay lại nhé?”

“Không sao, em không cần găng tay.” Phương Nam Chi ngáp một cái: “Em chỉ hơi mệt thôi.”

Lý Ngật Chu thấy tinh thần của cô không tốt lắm, hỏi: “Vậy có nên về trước không?”

“Ừm…”

Lý Ngật Chu gật đầu, hai người đứng dậy chào hỏi người trong sân.

Hứa Đình Ưu nói: “Sao về sớm vậy, vẫn chưa bắn hết pháo hoa đâu.”

Phương Nam Chi nói: “Tớ buồn ngủ rồi.”

Hứa Đình Ưu: “Vừa rồi cậu ngủ một giấc rồi mà vẫn còn buồn ngủ, bây giờ mới có mấy giờ.”

Phương Nam Chi: “Không biết, có thể do hôm qua ngủ quá muộn.”

Hứa Đình Ưu lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường, khoát tay nói: “Được rồi, cậu đi đi, vậy hai người trở về trước đi. Nhân tiện, nhớ gửi ảnh trong điện thoại cậu cho tớ đó.”

“Ừm, về tớ sẽ gửi cho cậu.”

Sau khi hai người tạm biệt những người có mặt ở đây thì họ đi ra khỏi nhà họ Hứa, lúc này không có người khác ở đây, Phương Nam Chi cũng không kiêng dè, cô kéo Lý Ngật Chu, làm nũng rất thản nhiên.

“Em lười đi.”

Từ đây về nhà cũng chỉ một có đoạn đường ngắn, Lý Ngật Chu lại cực kỳ cưng chiều cô, anh đi xuống cầu thang hai bậc, đưa lưng về phía cô nói: “Em lên đi.”

Phương Nam mềm nhũn nằm sấp xuống: “Đi thôi.”

Lý Ngật Chu cười, đi về nhà.

Trên đường đi, Phương Nam Chi nằm sấp trên vai anh: “Hôm nay khi em và Đình Ưu nói chuyện, cô ấy hỏi em ở bên anh có cảm thấy chán không.”

Bước chân Lý Ngật Chu hơi dừng lại, chợt anh cảm thấy hơi hoảng hốt, nhưng anh nhanh chóng che đậy: “Ừm, vậy em có cảm thấy chán không?”

“Em á… Anh nói về anh trước đi.”

“Không.” Lý Ngật Chu trả lời rất nhanh, không dừng lại chút nào.

Phương Nam Chi chôn ở cổ anh: “Vậy em cũng không có.”

Lý Ngật Chu nghiêng mắt nhìn cô: “Nghe anh nói không cho nên mới nói mình cũng không có?”

“Không phải vậy đâu, vừa rồi em nói với hai người bọn họ rằng chỉ cần ở bên cạnh anh, cho dù làm gì em cũng cảm thấy rất vui vẻ.”

Lý Ngật Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nói: “Nếu em thật sự cảm thấy chán cũng không sao, em cứ nói cho anh biết, anh sẽ nghĩ biện pháp.”

“Nghĩ biện pháp gì vậy?”

“Đưa em đến nơi nào đó thú vị, hoặc đi đến những nơi em chưa từng đến.” Lý Ngật Chu nói: “Liễu Liễu, nếu không năm sau chúng ta ra ngoài chơi một chuyến đi, đi Iceland hoặc Phần Lan, không phải em muốn ngắm cực quang sao?”

“Ừm…Em rất muốn xem. Nhưng em có cảm giác, năm sau có lẽ không đi được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì… Dường như chúng ta không có lúc nào cảm thấy nhàm chán hết.”

Lý Ngật Chu khó hiểu quay đầu lại, chỉ nghe Phương Nam Chi nói: “Gần đây không phải em rất hay buồn ngủ sao, sau đó kinh nguyệt này cũng không tới…”

Lý Ngật Chu nghe hiểu, anh lập tức sững sờ tại chỗ.

Chóp mũi Phương Nam Chi cọ vào cổ anh, nhỏ giọng nói: “Lý Ngật Chu, lần này Noah hình như thật sự muốn có bạn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Noah = chó

(Vâng, không sai, lắng nghe ý kiến của khu vực bình luận, con chó được gọi là Noah Ark).