Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 43




Hầu hết hững người trên sân bóng rổ đều từng chơi bóng rổ với Lý Ngật Chu nên đều biết nhau, thấy anh đến thì đều tiến lên chào hỏi, bọn họ hết nhìn Phương Nam Chi rồi lại nhìn Lý Ngật Chu, lập tức hiểu ra điều gì đó, và nhanh chóng kéo Tần Tiêu lại. 

Lúc này, cả Tần Tiêu cũng hiểu được… Anh ta cũng khá ngạc nhiên khi thấy Lý Ngật Chu đi dạo với một cô gái!

Anh ta vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì! Em chỉ cám ơn Phương Nam Chi đã giúp em nhặt trái bóng thôi! À, anh Chu, cùng chơi không?”

Lý Ngật Chu: “Lần sau nhé, tôi phải đưa em ấy về.”

“Ồ…” Một nhóm nam sinh ồ lên khi nghe điều này.

Khuôn mặt của Phương Nam Chi trở nên ửng hồng rõ rệt, cô im lặng cúi đầu, muốn uống một ngụm nước.

Cô vặn một lần nhưng không ra, vừa định vặn lần thứ hai, Lý Ngật Chu đã vươn tay giật lấy chai nước khoáng của cô đi.

Anh vẫn đang nói chuyện với Tần Tiêu và những người khác, vừa nói anh vừa vặn mở nắp chai, rồi đưa nước đến tay cô.

Nước trong chai khẽ đung đưa, như đang muốn rót mật ngọt trong tim cô vậy.

“Tôi đi đây.” Lý Ngật Chu nói với bọn họ.

“Vâng, mai chơi bóng nhé, anh Chu!”

Lý Ngật Chu: “Vậy lúc nào chơi em cứ gọi anh.”

Lý Ngật Chu ra hiệu với Phương Nam Chi, cô hiểu ý và quay đầu, nhẹ nhàng gật đầu chào họ, rồi đi theo anh.

Lần này thật sự là quay về ký túc xá, đám người La Giai Giai cũng không biết đi đâu mà đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Phương Nam Chi nhìn vào chai nước đặt trên bàn, không nhịn được cười, sau đó đứng dậy đi tắm.

Khi cô trở lại, trong điện thoại có một tin nhắn Wechat chưa đọc.

Phương Nam Chi ngồi thẳng lưng lên, nhấn vào.

Lý Ngật Chu: “Ngày mai em có học không?”

Phương Nam Chi: “Em có buổi học sáng”

Lý Ngật Chu: “Okay, chiều mai gặp nhau ở câu lạc bộ.”

Phương Nam Chi: “Vâng.”

Sau một lúc, Lý Ngật Chu lại gửi một tin nhắn: “Ngày mai cùng nhau ăn sáng không?”

Phương Nam Chi chớp mắt, cảm thấy trái tim mình lâng lâng như nổi trên mặt biển, niềm vui này chưa qua thì niềm vui khác lại ập đến khiến cô không thể chịu nổi.

Phương Nam Chi: “Anh cũng có buổi học vào sáng mai à?”

Lý Ngật Chu: “Không.”

Phương Nam Chi vội vàng nói: “Vậy thì không cần ăn sáng cùng nhau, anh có thể ngủ thêm chút.”

Lý Ngật Chu cũng ở trong ký túc xá hôm nay, khi anh nhìn thấy câu trả lời này, trán anh nhăn lại một chút.

Anh ấy có nên nói rằng có một lớp học buổi sáng?

“Ngật Chu, mau mau, đến đây giúp tôi xem vấn đề này có gì không ổn.” Phòng Hách Lai ở đối diện phòng anh, cửa phòng ngủ khép hờ, anh ấy trực tiếp xông vào.

Lý Ngật Chu bị anh ấy kéo đến ký túc xá, và hỏi vấn đề về trong liệu.

Lý Ngật Chu trả lời một vài câu, nhưng rõ ràng anh đang không tập trung.

Hách Lai nhận ra và nói: “Cậu sao thế? Có vấn đề gì với Nam Chi sao?”

Lý Ngật Chu hơi kinh ngạc, mặc dù không có vấn đề gì, nhưng đây đúng là chuyện của Phương Nam Chi.

Hách Lai nhìn ánh mắt ngạc nhiên của anh, trực tiếp nói: “Đừng nghi ngờ tại sao tôi biết, vì ngoài Phương Nam Chi, hiếm có điều gì có thể làm cậu mất tập trung nữa.”

Lý Ngật Chu: “Ờ.”

“Có chuyện gì vậy?”

Lý Ngật Chu tựa vào bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Ngày mai tôi muốn đi ăn sáng cùng em ấy, nhưng  ấy nói tôi không có buổi học sớm, không cần đi cùng.”

“Chỉ có vậy thôi à?”

“Chỉ có vậy thôi.”

Hách Lai trợn nắt: “Tôi tưởng là có chuyện gì đó to tát, thực ra ngày mai chúng ta không có buổi học sớm nhưng bình thường cậu vẫn dậy ăn sáng mà.”

Lý Ngật Chu im lặng một lúc, nói: “Nhưng thế thì không bằng bọn họ được.”

“Ai?”

“Không có ai.” Lý Ngật Chu không muốn trả lời, thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, cửa hàng bán bánh ngọt mà cậu nói ngon, họ mở cửa lúc mấy giờ?”

“Cửa hàng đó à, khoảng 7 giờ.” 

“Ừ.”

“Làm gì thế?”

“Mai tôi mua bữa sáng.”

Lý Ngật Chu nói xong liền xoay người rời đi, để lại Hách Lai trong ký túc xá cùng mớ hỗn độn…

Chẳng lẽ anh đi mua đồ ăn sáng cho Phương Nam Chi?

Ôi trời… Anh đã yêu rồi à?!

Trong hai năm qua, đúng là có người đã từng nói Lý Ngật Chu là bảo vật của chùa mà, không có duyên với việc yêu đương!

Sáng nay, Phương Nam Chi có một tiết học chuyên ngành và một tiết học Tiếng Anh. Đồng hồ báo thức reo lần đầu tiên nhưng cô không thể dậy được, cho đến khi cô tỉnh lại, đã qua rồi 15 phút.

Phương Nam Chi vội vàng rửa mặt, đồng thời đánh thức cả ba người bạn cùng phòng còn đang nằm trên giường.

Thời gian gấp gáp, cô cũng không trang điểm, chỉ ở ký túc xá ăn hai miếng bánh bao, thoa kem dưỡng da và kem chống nắng, chuẩn bị ra ngoài.

Ngay lúc này, điện thoại di động reo lên, Phương Nam Chi lấy ra và đọc tin nhắn Lý Ngật Chu gửi cho cô.

“Bữa sáng đã để trên bàn của dì rồi đấy, em nhớ lấy nhé.”

Cơn buồn ngủ cuối cùng trong cô biến mất: “Sao anh lại mua bữa sáng?”

Lý Ngật Chu: “Hách Lai nói quán này ngon, nên anh thử xem.”

“Nam Chi, đi thôi, trễ mất rồi.” 

La Giai Giai nhắc nhở.

“Ừ!” Phương Nam Chi không có thời gian để trả lời, vì vậy cô vội vã xuống lầu, khi đến sảnh của ký túc xá, cô chạy qua chỗ dì xem thử, thực sự nhìn thấy trên bàn của dì có đặt một chiếc túi giấy kraft, bên trên viết tên cô.

Cô nhanh chóng lấy nó và bước vào tòa nhà giảng đường.

Đến lớp, còn mười phút nữa mới vào học.

Lúc này, La Giai Giai mới phát hiện Phương Nam Chi còn đem theo bữa sáng, “Ai mua vậy?”

Phương Nam Chi: “Lý Ngật Chu để dưới tầng dưới, tôi vừa đi lấy…”

“Lý Ngật Chu?” 

Giọng của cô hơi lớn làm cho mọi người phía trước đều quay đầu lại, Phương Nam Chi vội vàng làm một cử chỉ nhỏ.

La Giai Giai miệng tay che miệng, cúi xuống và nói thầm: “Đúng là thiên tài học tập, anh ấy học nhanh thật!”

Phương Nam Chi: “…”

La Giai Giai: “Đúng là cậu thích người ta rồi, không thì cậu sẽ không ăn bữa sáng mà người khác tặng đâu.”

Phương Nam Chi nhẹ nhàng ho: “Anh ấy không có buổi học sớm hôm nay, đặc biệt dậy sớm đi mua, nếu tôi không lấy…”

La Giai Giai: “Ồ, những người đã mang đồ ăn sáng đến cho cậu trước đó đều là cố tình đấy.”

Tai của Phương Nam Chi đỏ bừng, trừng mắt nhìn vào La Giai Giai, cô ta chỉ trừ cười rồi nói: “Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa thôi. Nhanh ăn đi, sắp học rồi.”

Lý Ngật Chu đã mua bánh mì, sữa và còn mua thêm bánh quy và một số món tráng miệng nhỏ khác, khẩu phần ăn này hơi nhiều, cô ấy một mình không thể ăn hết.

Cô lấy điện thoại di động và chụp một tấm hình, gửi cho anh ta và nói: “Vì vội nên em không kịp trả lời anh.”

Lý Ngật Chu: “Ừ, còn vài phút nữa sẽ học, em đã ăn chưa?”

Những thứ anh mua đều không nặng mùi, nên không có vấn đề khi ăn trong lớp học.

Phương Nam Chi: “Em ăn ngay, nhưng hôm nay anh không có buổi học mà?”

Lý Ngật Chu: “Không sao đâu.”

Phương Nam Chi: “Vậy, em cảm ơn… Nhưng thật sự nhiều quá, lần sau không cần mua nữa.”

Lý Ngật Chu: “Em có thể chia cho bạn cùng phòng ăn.”

Anh không hề bận tâ m đến câu không cần của cô.

Phương Nam Chi nhìn những thứ anh ta mua, dù cảm thấy ngại ngùng, nhưng cô vẫn mĩm cười.

Phương Nam Chi: “Anh đã ăn chưa?”

Lý Ngạn Chu: “Vừa nãy anh đã mua.”

Phương Nam Chi nghĩ ngợi một lát rồi nhắn: “Buổi tối này em mời anh và Hách Lai đi ăn, cảm ơn anh về bữa sáng.”

Lý Ngật Chu: “Tại sao lại có Hách Lai?”

Phương Nam Chi giật mình: “Buổi chiều chúng ta đều ở cùng nhau, đi ăn thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ có mặt.”

Một bên khác, Lý Ngật Chu đã nuối tiếc một chút vì đã sắp xếp buổi bàn luận vào chiều nay, nhưng vẫn trả lời: “Được.”

Buổi chiều, Phương Nam Chi đã đi đến câu lạc bộ và thảo luận về công việc với Lý Ngật Chu và Hách Lai.

Cả ba người đều tập trung hoàn toàn vào công việc này, hoàn toàn rơi vào trạng thái “quên ăn quên ngủ”, bụng đói meo mà vẫn chưa giải quyết xong vấn đề.

Ban đầu, Phương Nam Chi dự định mời cả hai ra ngoài ăn, nhưng không kịp ra ngoài, cô đã gọi đồ ăn đến.

Sau khi đồ ăn được giao đến, ba người mới có thời gian ngồi xuống và bắt đầu ăn.

“Ồ, đồ ăn từ cửa hàng Từ Kỉ! Nơi này đắt lắm! Cảm ơn em vì đã chiêu đãi!” Hách Lai nhìn thấy hộp cơm này mắt sáng lên, giá của phần cơm này chẳng khác gì đi ăn ở nhà hàng.

Phương Nam Chi nói: “Không cần, chỉ cần anh thấy ngon là được.”

“Ngon! Đắt như vậy chắc chắn là ngon!” Hách Lai mở nắp hộp cơm, cúi đầu và ăn một cách hăng hái.

Phương Nam Chi cũng mở hộp cơm của mình, cô đã mua suất đặc biệt của nhà hàng đó, cùng vị nhưng Hách Lai ăn cay nên cô ấy đã ghi chú về mức độ cay, còn cô ấy và Lý Ngật Chu không ăn cay, vì vậy cô đã dặn họ không cho thêm ớt.

Phương Nam Chi mở hộp cơm của mình, mùi thơm xộc vào mũi làm cô thèm ăn, cô nhanh chóng lấy một miếng thịt bò.

Ừm… Sao có vị cay được nhỉ?

Phương Nam Chi ăn thêm hai miếng, thật sự là cay, chẳng lẽ đã cầm nhầm phần cơm ư? Cô nhìn cơm của Hách Lai, trên cơm của anh ấy rõ ràng có vết ớt, đoán chừng không phải ăn nhầm, mà là cửa hàng đã nhầm lẫn nên đã cho thêm một ít ớt vào cả phần này của cô.

Cô nhìn qua món ăn của Lý Ngật Chu, vẻ ngoài của món ăn anh ta không có sự khác biệt lớn so với của cô.

Phương Nam Chi rất đói, thấy phần của Lý Ngật Chu là đúng, cô không muốn anh lo lắng về điều đó, vì vậy cô trực tiếp ăn.

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng thức ăn cay đến nỗi cô không chịu được, lưỡi cô ngày càng tê, vì vậy cô đã đặt đũa xuống.

Lý Ngật Chu: “Làm sao vậy?”

Phương Nam Chi khẽ hít hà một hơi.

Lý Ngật Chu: “Cay à?”

Anh nhìn đồ ăn của cô, nhìn bề ngoài không khác đồ ăn của anh là mấy, nhưng… Anh nhìn môi cô, nó rất đỏ, có chút ửng hồng lan ra quanh viền môi.

“Chờ chút, để anh mang nước đến cho em.”

Hách Lai: “A! Đột nhiên anh nhớ ra không có nước trong câu lạc bộ.”

Lý Ngật Chu: “Để anh đi mua nước cho em.”

Hách Lai: “Để tôi đi, cậu ngồi cùng em ấy đi.”

Nói xong, Hách Lai đứng dậy chạy ra ngoài.

Lý Ngật Chu ngồi xuống và nhìn Phương Nam Chi với ánh mắt lo lắng.

Trông cô rất khó chịu, anh cau mày, chợt nhớ tới lúc trưa có mua một chai nước, nhưng uống cạn, chỉ còn một phần ba.

“Anh có nước, nhưng anh đã uống rồi, nếu em không ngại…”

“Không sao đâu.”

Phương Nam Chi bây giờ rất muốn uống một ngụm nước, vì vậy cô ấy không quan tâ m đến việc chai nước đã bị dùng qua.

Lý Ngật Chu nghe thấy vậy, liền đưa chai nước cho cô, cô mở nắp và uống ừng ực.

Sau vài hớp nước, cô đặt xuống chai nước, miệng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng môi vẫn bị cay và tê.

Lý Ngật Chu nhận ra rằng cô thực sự bị cay, trên trán cô còn lấm tấm vệt mồ hôi, lúc uống nước cũng rất vội vàng.

Ban đầu anh ta đang lo lắng nhìn cô, nhưng khi cô ấy nhận lấy chai nước và một giọt nước trượt từ góc miệng xuống, ánh mắt cô trở nên cứng đờ, thay đổi một cách khó hiểu.

Lúc này, môi của cô rất đỏ, bởi vì nóng mà hơi mở ra, hít thở, có thế nhìn thấy được đầu l.ưỡi ướt át…

Lý Ngật Chu nhíu mày, vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác.

“Nước đã hết rồi hả anh?” cô hỏi.

Lý Ngật Chu không nhìn cô, nói: “Hết rồi, sao em lại gọi đồ ăn cay?”

Phương Nam Chi cảm thấy bất lực, nói: “Quán đã gửi nhầm, em gọi hai phần không cay. Ban đầu không cay lắm nên em nghĩ sẽ không sao, không ngờ càng ăn càng cay.”

“Vậy thì đừng ăn nữa, một nửa của anh vẫn còn nguyên. Nếu em không chê thì hãy ăn phần của anh.”

Lý Ngật Chu rất cầu toàn khi ăn, giống như bị chứng rối loạn cưỡng chế vậy, hộp cơm hình chữ nhật của anh ấy đã ăn một phần ba, hai phần ba còn lại không chạm vào, mặt cắt ngang cũng rất phẳng.

Anh hỏi cô có chê không, và cô không hề bận tâ m đến điều này, cô liền lắc đầu.

Vì vậy, Lý Ngật Chu lấy đũa của cô ấy, bỏ phần đã tiếp xúc trực tiếp, và để lại phần còn lại anh chưa từng động vào trước mặt cô.

Phương Nam Chi ngạc nhiên: “Nhưng anh chỉ ăn một ít thôi… Anh ăn gì?”

“Ăn của em cũng được.”

Lý Ngật Chu lấy phần của cô, không ngần ngại mà trực tiếp ăn.

Phương Nam Chi: “Chờ một chút…”

Cô không hề cầu toàn như anh khi ăn cơm, nên phần ăn của cô khá lộn xộn!

“Có chuyện gì vậy?” Lý Ngật Chu nhìn cô.

Khuôn mặt của Phương Nam Chi lúc này không biết có phải do cay mà đỏ hay là do điều gì khác, cô im lặng một lúc rồi nói: “Rất cay.”

Lý Ngật Chu cười nhạt: “Yên tâm, anh ăn cay giỏi hơn em.”