Việc làm đầu tiên sau
khi trở về nhà mà Phương Thần làm là tìm một bức vẽ chân dung từ trong ngăn
kéo. Đó là bức tranh cô mang theo sau lần về thăm bố mẹ lần trước. Trong số rất
nhiều cuốn tranh vẽ của Lục Tịch, cô chỉ lấy duy nhất bức tranh này.
Đến bây giờ có thể xác
định, người được vẽ trong bức tranh ấy chính là Hàn Duệ, đôi mắt và vẻ tuấn tú,
lạnh lùng đã được Lục Tịch khắc họa rất tỉ mỉ, vì thế lần đầu tiên khi Phương
Thần nhìn thấy cô dã lập tức nghi ngờ mối quan hệ giữa bọn họ.
Phương Thần ngay người
nhìn người được vẽ trong tranh mãi cho tới khi Chu Gia Vinh bước vào gọi cô ra
ném thử một món ăn mới, cô mới vội buông bức tranh xuống, bóp trán rồi bước
theo Chu Gia Vinh.
Thời gian gần đây A
Thiên rất không may, cậu ta không thể nào hoàn thành tốt được nhiệm vụ mà đại
ca giao cho, là người đi bảo vệ, ấy thế mà cậu ta liên tiếp bị người được bảo
vệ cắt đuôi và biến mất ngay trước mắt, điều này khiến cho A Thiên mất mặt
trước tất cả các anh em. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, chuyện
khiến cho cậu ta thấy lo lắng nhất là, mỗi lần khi cậu báo cáo tình hình với
Hàn Duệ thì đều nhìn thấy khuôn mặt hết sức lạnh lùng và hoài nghi của Hàn Duệ
, A Thiên phải giải thích một hồi lâu, nhưng kết quả cũng chỉ nghe được mấy từ
đáp lại như “Ừ”, “Biết rồi”, “Đi ra đi”, bình thản tới mức không có chút tình
cảm nào. Chuyện đó khiến A Thiên thấy lo lắng không biết mình sẽ đuổi ra khỏi
cửa lúc nào.
Đồng thời điều khiến A
Thiên càng thấy băn khoán hơn cả là khôngbiết do khả năng của cậu quá kém hay
là biện pháp cắt đuôi của Phương Thần quá giỏi? Dường như kể từ sau lần bị cô
phát hiện thì việc đi theo bảo vệ của A Thiên không còn thuận lợi như trước
nữa, A Thiên vẫn chưa biết được biện pháp mà Phương Thần sử dụng là gì.
Nhưng hôm nay, A Thiên
cảm thấy vận may đã lại đến với mình. Hôm nay đúng là ngày nghỉ cuối tuần, A
Thiên lái xe đến chờ ở gần nhà Phương Thần từ sáng sớm, chờ mãi cho tới chiều
tối, cuối cùng đã thấy mục tiêu xuất hiện.
Mặc dù bám theo rất sát,
nhưng A Thiên vẫn không được Hàn Duệ công nhận công sức, hôm nay, cậu gần như
tự đọ sức với chính mình. Cậu không thể tin một người đàn ông như mình, một
người gia nhập chốn giang hồ từ năm gần mười tuổi lại thất bại trong tay của
một cô gái trói gà không chặt, cho dù cô gái ấy nhìn thì rất thông minh. Là một
người thô lỗ, luôn nghĩ rằng sức mạnh có thể giải quyết tất cả, nếu vẫn lại
thua trước Phương Thần, điều này thực sự khiến cho A Thiên không sao có thể đối
diện được.
Tối nay, Phương Thần ăn
mặc rất đẹp, cô vừa nói chuyện điện thoại vừa ngồi vào trong xe taxi, dưới ánh
đèn trông cô rất rạng rỡ, khiến cho A Thiên bất giác đánh rơi điếu thuốc trong
tay, rồi khẽ huýt sáo, điều khiển chiếc xe bám theo sau.
Hai chiếc xe giữ một
khoảng cách đủ để đảm bảo an toàn, nối đuôi nhau một trước một sau chạy trên
đường. Khi đi qua ngã ba, A Thiên rất chú ý, vì đã có mấy lần cậu ta đã bị cắt
đuôi trong những tình huống tương tự.
May sao, lần này không
như vậy, cũng có thể do đêm tối tầm nhìn không tốt nên mới không bị phát hiện,
cũng có thể là do Phương Thần đang bị phân tâm vì cuộc điện thoại vừa rồi nên A
Thiên đã thuận lợi bám theo Phương Thần tới một điểm mua sắm giải trí rồi tận
mắt nhìn thấy cô bước nhanh vào phía bên trong mà không bị phát hiện.
Nhìn đồng hồ thấy thời
gian còn sớm, A Thiên bâm điếu thuốc, đứng dựa vào xe, đưa mắt nhìn theo mỹ
nhân. Nhưng chưa hút hết một điếu thuốc, A Thiên bỗng sững sờ.
“Mẹ kiếp!” A Thiên ném
mẩu thuốc xuống đất, đôi mắt lóe sáng, rồi rút vội điện thoại ra gọi: “ Anh Tạ,
em nhìn thấy Jonathan rồi!... Đúng, hắn mang theo ba thuộc hạ, đang ở KTV Hoàng
Thành đường XX. Vâng… em sẽ chờ”. Lúc sắp tắt điện thoại, A Thiên chợi nhớ ra
một chuyện, nên vội gọi Tạ Thiếu Vĩ: “À, phải rồi, chị Phương Thần cũng đang ở
trong đó!”.
Phương Thần đến đây chỉ
để chúc mừng sinh nhật cho một đồng nghiệp trong tòa báo, khi cô tới nơi thì đã
muộn gần nữa tiếng đồng hồ, vì thế cô đã bị đám đông quây lấy bắt phạt rượu. Có
người còn chưa thấy đủ, cố ý nói: “Ba chén vừa rồi là của mọi người phạt cậu,
nhưng tiếp theo phải hỏi xem người được chúc mừng hôm nay có đồng ý tha cho cậu
hay không nữa!”.
Người được chúc mừng
sinh nhật hôm nay là cậu Đinh, một nhân viên mới của tổ ghi hình, cậu ta ngưỡng
mộ Phương Thần từ lâu, vì thế không khỏi mỉm cười đáp: “Đủ rồi, đủ rồi, uống ít
rượu thôi, ăn chút hoa quả đi đã”.
Kiểu thương hoa tiếc
ngọc lộ liễu ấy lập tức khiến cho những người xung quanh càng được thế ồn ào
hơn.
Không khí cuộc vui dần
dần được đẩy lên cao, người thì ép uống rượu, người thì ép ăn, còn có cả một
đồng nghiệp của tổ phóng viên quyết định cầm chai bia lên hát, mặc dù nhạc sai
bét, ca từ nhớ bập bõm nhưng vẫn rất hào hứng.
Vì nhà vệ sinh của phòng
đặt trước đã có người sử dụng, Phương Thần đành phải đi ra ngoài. Sàn được lát
bằng các tấm kính trong suốt, dưới những tấm kính là những ngọn đèn chiếu màu
xanh tối, vì thế mỗi bước đi cô có cảm giác như đang ở không trung. Phương Thần
uống khá nhiều rượu, tửu lượng của cô gần đây có xu hướng giảm nên rất dễ say,
cô đành phải bám vào tường thận trọng dò dẫm từng bước một.
Dọc hành lang thỉnh
thoảng lại nghe được tiếng hát vọng ra từ một phòng nào đó, vì mải nhìn vào nhà
vệ sinh nên Phương Thần bất cẩn va mạnh vào một người nào đó.
Do có hơi men, phản ứng
của Phương Thần có phần chậm chạp, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy đối phương
cũng có vẻ rất ngạc nhiên, người ấy liếc nhìn một lượt rồi nhướng đôi lông mày
màu vàng rực, cười với vẻ bất thiện: “Thấy chưa, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Thấy vẻ mặt của Phương
Thần vẫn không thay đổi, Jonathan thu lại nụ cười, nheo mắt nhìn cô từ đầu
xuống chân, rồi nói: “Nếu đã tình cờ như vậy, chi bằng vào đây uống một chén
đi!”.
“Không.”
Phương Thần quay người
đinh bước đi, nhưng đối phương đã nhanh chóng giơ tay ra ngăn cô lại, vẻ mặt
càng trở nên khó cơi hơn: “Tôi đã không chấp với sự vô lễ của cô hôm ấy rồi.
Sao, vẫn còn định từ chối?”.
Có lẽ đã uống rất nhiều,
nên chỉ đứng một chút Phương Thần cảm thấy mắt hoa đầu váng, nhưng đầu óc vẫn
rất tỉnh táo, cô biết động cơ của người đàn ông này không đơn thuần, tiếp xúc
với hắn sẽ không có bất cứ điều tốt đẹp nào.
Phòng mà bạn của cô đặt
ở đầu kia của hành lang, mặc dù cách đó không xa, nhưng KTV như một mê cùng này
đã tạo ra một kiến trúc có tới bảy, tám điểm ngoặt cho mỗi một hành, vì thế nếu
muốn gọi người quen tới giúp đỡ là điều không thể. Phương Thần cố gắng lấy lại
tinh thần, đang tính xem có nên dứt khoát tránh ngay vào nhà vệ sinh nữ hay
không thì cánh cửa phòng bên lập tức bật mở, mấy thuộc hạ của Jonathan lần lượt
bước ra đứng vây quanh cô.
Phương thần rơi vào thế
tiến thoái lưỡng nan, bất giác ngước mắt lên nhìn Jonathan: “Rốt cuộc là anh
muốn gì?”.
“Muốn mời cô uống một
chén rượu.” Jonathan hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Ngoài ra, tiện thể nói nốt
nội dung câu chuyện mà lần trước chúng ta chưa nói hết”.
“Xin lỗi, tôi không muốn
uống, hơn nữa cũng chẳng có gì phải nói cả.”
“E rằng chuyện này không
thể do cô quyết định được.”
Jonathan khoát tay, một
người đàn ông to lớn đứng bên lập tức bước lên, tóm lấy cánh tay của Phương
Thần một cách hết sức dễ dàng.
Vì đối phương dùng sức
khá mạnh, nên dù cho Phương Thần ra sức vùng vẫy cũng chẳng ăn thua gì, hắn ta
vẫn cứ làm theo chỉ thị của Jonathan định kéo cô vào bên trong với vẻ mặt không
chút biểu cảm.
Giữa nói công cộng mà
hành động như thế chẳng khác gì kẻ cướp!
Phương Thần vừa xấu hổ
vừa tức giận, nhưng tứ chi không thể nào cựa quậy được, cũng không có bất cứ sự
chi viện nào, bởi vì lúc đó dọc hành lang không hề có bất cứ bóng người nào.
Phương Thần quay lại, trừng mắt nhìn Jonathan, nghiến răng chửi một câu rất
lớn, tất nhiên đó là một câu tiếng Anh chính cống. Jonathan sững người trong
giây lát, khuôn mặt lập tức bộc lộ vẻ hung ác.
Người chửi hắn ta câu
tương tự lần trước đã bị hắn kém xuống song cho cá ăn thịt.
Jonathan sầm mặt bước
tới trước, giơ tay định giáng xuống một cái tát.
Một khuôn mặt vô cùng
xinh đẹp! Hắn ta nghĩ, nhưng đáng tiếc, cô lại xúc phạm đến hắn lần nữa và
không chịu hợp tác. Một tính nết tệ hại như vậy đúng là khác hẳn một trời một
vực cới cô chị của cô ta!
Jonathan đã từ bỏ ý định
thuyết phục cô, thậm chí là ý đồ khống chế, thao túng cô, bây giờ hắn ta chỉ
nghĩ đến chuyện trừng phạt đứa con gái ngông cuồng lớn mật này!
Bàn tay của Jonathan giơ
lên cao đang định giáng xuống thì bỗng nhiên bị ai đó giữ chặt lại. Hắn ta quay
ngoắt lại theo bản năng, thì thấy kẻ mà hắn căm thù đến tận xương tủy từ nhỏ
đến lớn đang đứng đằng sau mình, hơi thở lạnh như ma quỷ, ánh mắt sắc lạnh lướt
nhanh qua bàn tay đang giơ lên cao của hắn.
“Thời gian không gặp
cũng chưa lâu, mà sao anh lại ra nông nổi này, đến con gái mà cũng định đánh là
thế nào, Jonathan?”, Hàn Duệ nói với vẻ chăm biếm nhẹ nhàng, giọng nói lạnh lùng
và rành rọt, đập vào m nhĩ của tất cả những người có mặt ở đó.