Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 19




Không hiểu có phải vì vị trí họ ngồi là dành cho khách quý, hay là địa vị của người đàn ông ngồi bên cạnh cô thu hút sự quan tâm của người khác hay không mà kể từ lúc ngồi xuống bàn , Phương Thần luôn cảm thấy có những ánh mắt từ khắp mọi phía hướng về phía họ. Kín đáo có, tò mò có, kính trọng có, thăm dò cũng có, tóm lại là đủ kiểu.

Thêm vào đó là một bàn tiệc đầy đủ những sơn hào hải vị, thịt lợn sữa quay, bào ngư, vi cá…, tất cả khiến cho cô không thể nào nuốt trôi được.

Giữa bữa tiệc, người được mừng thọ cầm ly đi mời khách , khi đến bàn của họ, Hàn Duệ liền từ tốn đứng dậy. Động tác của anh ta rất tự nhiên, tư thế thẳng đứng , đô mắt sâu đen như mực dưới ánh đèn rất bình thản.

Tám , chín người cùng bàn thấy thế cũng đứng dậy theo Hàn Duệ , tất nhiên tròn đó cũng có cả Phương Thần .

“Huynh đệ chúng ta mà cũng dùng những chiếc ly nhỏ như thế này liệu có phải là hơi khó coi không?” Thương lão đại cười khà khà rồi giơ tay vẫy, lập tức có người mang những chiếc ly thủy tinh lớn chuẩn bị từ trước bước ra.

Hàn Duệ không tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ nhìn ly được rót đầy rượu rồi đưa tay đón lấy , nói : “Chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

“Xin đa ta, xin đa tạ”

Hai chiếc ly chạm vào nhau, Thương lão đại vẫn giữ nụ cười trên mặt, không vội uống ngay, mắt chăm chăm nhìn vào Hàn Duệ .

Thực ra lúc này, đâu chỉ riêng ánh mắt của Thương lão đại.

Dường như mọi ánh mắt đều đang dõi theo.

Tạ Thiếu Vĩ vẫn giữ nguyên nét mặt, còn Tiền Quân thì hơi chau mày lại. Trong khoảnh khắc ấy, cả phòng tiệc như im ắng hẳn đi, những tiếng ồn ào lúc trước giờ đây như bị dồn vào một chiếc túi vô hình và túm chặt lại.

Bất giác Phương Thần đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có người đang uống, có người đang ăn, nhưng phần đông đều chăm chú nhìn về phía hai người đàn ông đó.

Như thể hai người đàn ông ấy mới là tiêu điểm của cả buổi tiệc, nếu ai đó đứng vào bên cạnh cũng chỉ là để làm nền cho họ.

Phương Thần chợt nhớ ra, người mà đi ra cùng Hàn Duệ ở trung tâm thương mại hôm đó chính là chủ nhân bữa tiệc họ Thương hôm nay.

Khi Phương Thần định thần lại thì Hàn Duệ đã nâng ly rươu lên môi, sắc mặt không hề thay đổi, ngửa đầu uống c

Dường như trong ánh mắt của Thương lão đại vừa lóe lên một ánh mắt khó hiểu, ông ta cũng thôi cười và uống cạn ly rượu trên tay.

Vẻ như phép thuật được giải, cả phòng tiệc lại ồn ào, huyên náo trở lại.

Một lúc lâu sau Phương Thần mới lên tiếng : “Đúng là khoa trương.”

Giọng của cô rất nhỏ, cứ tưởng rằng nó sẽ bị nhấn chìm trong tiếng nói cười ồn ào, ai ngờ thính giác của Hàn Duệ lại nhạy đến thế, anh ta dừng câu chuyện đang nói với Tạ Thiếu Vĩ, quay đầu lại hỏi cô: “Cô đang nói gì?”

Phương Thần nghếch mặt lên: “Không có gì” Nhưng một lúc sau không nén được lại lẩm bẩm: “Bị thương mà còn uống rươu, xem ra anh không muốn bình phục.”

Đuôi lông mày của Hàn Duệ khẽ giật, anh ta đưa mắt nhìn Phương Thần, dường như tỏ vẻ ngạc nhiên, bàn tay vuốt ve đôi đũa màu ngà trắng, động tác và giọng nói đầu rất chậm rãi, “Không lẽ cô đang lo cho tôi?”

Phương Thần nguýt một cái, “Tại sao anh lại không hiểu đó là vì tôi mong anh sớm rời khỏi nhà tôi nhỉ?”

Thì ra cô vẫn ôm mối hận vì chuyện bị anh ép vào tường để hôn hôm ấy, do đó cô cho rằng đây là một người đàn ông xấu xa, vui buồn thất thường.

Cô không bằng lòng với anh và cũng không nể mặt anh, thậm chí còn chọc tức quyền uy và sự kiên nhẫn của anh.

Nhưng đáng tiếc là cô đã quên rằng, nếu anh đã có thể đi dự tiệc rượu ở bên ngoài thì cụm từ “không được cử động” tự nhiên cũng chẳng còn có ý nghĩa nữa.

Vì thế anh ta còn tiếp túc ở lại nhà cô, còn cô thì cũng quên mất không hỏi nguyên nhân.

Sau khi tan tiệc, quả nhiên Thương lão đại mời Hàn Duệ lên phòng VIP ở tầng trên uống trà, nói chuyện, nhưng chưa ngồi được bao lâu thì lại đưa ra ý kiến: “Tôi còn để ở đây mấy chai rượu ngon, lấy ra để huynh đệ chúng ta cùng uống nhé.”

Thuộc hạ của ông ta lui ra rất nh và trở lại cũng rất nhanh với hai chai rượu trên tay.

Phòng VIP này bố trí rất xa hoa và lộng lẫy. Phương Thần ngòi cùng với Hàn Duệ trên một chiếc ghế dài đặt ở chính giữa, trên mảng tường đối diện đều khảm những tấm thủy tinh hình lục lăng màu xanh thẫm, phản chiếu bóng họ mờ mờ trên đó.

Nhìn thấy ly của mình cũng được rót đầy rượu, cô ngước mắt lên nhìn Hàn Duệ , kết quả là Hàn Duệ dang rộng tay quàng qua vai cô, và chỉ hơi dùng sức một cái, thế là cả người cô theo đà lọt vào trong lòng anh ta.

Mùi xạ hương thoang thoảng, xen lẫn với mùi thuốc lá và mùi vị đặc trưng của đàn ông xộc thẳng vào mũi của Phương Thần .

Sau một giây bất ngờ, Phương Thần định vùng ra, nhưng một đôi môi lạnh ướt đã chạm vào tai cô, giọng thì thầm như nước suối lạnh cùng với lời cảnh báo nhưng vẫn đầy sức cám dỗ: “Đừng có quên vị trí của cô đấy.”

“…Anh định làm gì?” Cô chỉ còn biết nén cơn giận, ngồi yên trong lòng anh ta.

Dưới ánh đèn mờ ảo, người khác nhìn chắc chắn sẽ cảm thấy cô giống như con mèo được thuần dưỡng đang nũng nịu với chủ nhân mạnh mẽ.

Hàn Duệ khẽ hỏi: “Ánh mắt cô nhìn tôi vừa rồi là có ý gì? Không biết uống rượu à?”

Nhưng cô thề đó chỉ là vô tình, cô biết uống rượu, chỉ có điều không thích uống rượu mạnh mà thôi.

Hàn Duệ ôm chặt Phương Thần , không cần nhìn Phương Thần cũng biết mình lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người một lần nữa.

Đột nhiên Phương Thần nghĩ, nếu anh ta đã thích đóng kịch, thế thì cô cũng sẽ diễn cho ra trò.

“Chẳng phải là anh nói phụ nữ không nên uống rượu mạnh sao?” Phương Thần huých tay, theo đà xuống đến ngang lưng của Hàn Duệ .

Cô biết rõ ngón tay cô chỉ cần dịch lên trên mấy phân thôi sẽ chạm đúng vào vết thương của anh ta, cô giả như vô tình để tay di chuyển qua lần áo, “Vì thế , nếu tôi là bạn gái của anh , thì liệu anh có uống rượu hộ tôi không?”

Dường như nghe tiếng cười rất khẽ lẫn trong hơi thở nóng hổi lướt qua trên cổ.

Bất giác cô cô người lại, tự người tự nhiên như tê dại hẳn đi, đôi mắt rất đẹp chau lại…cảm giác mất thăng bằng bất ngờ này quả là rất không hay.

“Chỉ là bạn gái mà thôi. Cô tưởng tôi tốt bụng đến thế sao?” giọng của Hàn Duệ rất dịu dàng, nhưng rõ ràng đang cười nhạo sự ngây thơ, ấu trĩ của cô.

Nhưng một lúc sau, Hàn Duệ quay đầu lại, nói với chủ nhân của chai rượu Tây: “Cô ấy không biết uống rượu đâu, hơn nữa vừa rồi cũng chưa ăn gì. Theo tôi, nên miễn cho co ấy ly rượu này đi.” Thật kỳ lạ, trong giọng nói vốn luôn lạnh lùng ấy bỗng nhiên chứa đựng vẻ quan tâm dịu dàng, như thể cô thực sự là bạn gái yêu quý của anh ta.

Hàn Duệ vừa dứt lời thì Tiền Quân đã đứng ngay lên đưa tay cầm ly rượu trước mắt Phương Thần mang đi, nét mặt bình thản không chút biểu cảm.

Quả nhiên , nét mặt của Thương lão đại hơi thay đổi, cảm thấy chuyện này thật khó tưởng tượng và thật khó tin, bàn tay đang mân mê cán của tấu hút xì gà cũng dừng lại, ông ta quay đầu lại, mặt sa sầm trợn mắt nhìn đàn em vừa đổ chén rượu đi, như ngầm răn đe hắn ta vì đã tự tiện hành động.

Sau đó ông ta mới nheo mắt nhìn về Phương Thần , cười và hỏi: “Cô Phương muốn uống gì? Bảo bọn họ mang lên cho cô một ly sinh tố hoa quả có được không?”

“Chỉ cần không phải là rượu, còn thứ gì cũng được”, cô gái ngồi sát Hàn Duệ đáp bằng một giọng hết sức thỏ thẻ.

“Còn không mau đi?” Thương lão đại quay lại mắng thuộc hạ, “Đồ chó chết, không hiểu thế nào là lịch sự à?”

Người thanh niên trẻ cắt đầu cua bị mắng nên có vẻ ấm ức, cúi đầu vâng dạ rồi lui ra.

Hàn Duệ châm một điếu thuốc, rồi nói bằng giọng bình thản: “Không nên trách cậu ấy” .Rồi cầm thay của Phương Thần áp lên cằm và vuốt ve, nghiêng đầu nói với cô: “Lát nữa em hãy mời anh Thương đây bằng ly sinh tố nhé.”

“Vâng”, Phương Thần đáp với vẻ rất ngoan ngoãn, rồi dời khỏi cánh tay đang quàng vai của Hàn Duệ , sửa lại mái tóc bị rối, nói: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”

Hàn Duệ gật đầu, Tiền Quân ở bên hiểu ý cũng lập tức đứng lên theo, không chỉ mở cửa cho Phương Thần mà còn đi ra cùng cô.

Sau khi cánh cửa nặng nề được khép lại, nét mặt Thương lão đại tỏ rõ đã hiểu ra vấn đề , cười ha hả, nói: “Hàn đệ, chả trách mà dạo này nghe nói đệ rất ít khi xuất hiện ở Dạ Đô, ngày thường cũng rất khó mà tìm gặp được, thì ra đệ đã có cô Phương luôn ở bên rồi . Liệu có phải đệ đang đắm chìm trong thế giới của người đẹp không đấy?”

Hàn Duệ cười không đáp, không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ ngồi dựa vào ghế chậm rãi nhả từng làn khói thuốc.

“Nhưng cũng cần phải nói thêm là, gần đây có rất nhiều tin đồn, mà phần nhiều là tin đồn về đệ đấy” , Thương lão đại nói với vẻ không mấy chú tâm.

“Ồ, thế sao? Những tin đồn gì vậy?”, Hàn Duệ hỏi, giọng bình thản, “Sao tôi lại không nghe thấy gì nhỉ?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, Thương lão đại nhìn Hàn Duệ bằng ánh mắt sắc lẹm, “Thực ra tôi cũng vừa mới từ Malaysia trở về nên nghe loáng thoáng rằng đề vừa mới bị thương.”

Thấy Hàn Duệ nhướn mày, lão già họ Thương kia bỗng cười to mấy tiếng: “Lúc trước tôi còn thấy lo, nhưng bây giờ xem ra, đó thực sự chỉ là tin đồn. Cũng không hiểu đứa nào ăn gan hùm nào mà lại dám táo tợn đặt ra cái tin đồn ác ý thế. Mục đích của hắn tuy không rõ, nhưng dụng tâm thì quả thật hiểm ác. Hôm nào tóm được hắn, phải cho hắn nếm mùi một chút mới được!...”

“Cũng chỉ là một con tép riu vô danh mà thôi, cái ngữ núp đằng sau gây nên chút sóng gió , có gì kể. Hôm nay là lễ mừng thọ anh Thương sáu mươi tuổi, anh chẳng cần phải tức giận với chuyện cỏn con ấy làm gì”, vẻ mặt Hàn Duệ rất bình tĩnh, như thể chẳng thèm để ý chút nào tới chuyện bị người khác đặt điều.

Nói xong, Hàn Duệ nâng ly rượu lên làm động tác mời Thương lão đại từ xa rồi một hơi uống hết nửa ly.

“Cũng phải”, Thương lão đại bắt chéo chân, thả lỏng người, “Loại rượu này thế nào?”

“Ngon lắm.”

“Đây là rượu của một người bạn ở Malaysia biếu. Lần này tôi sang bên ấy phát hiện ra mất phi vụ có thể kiếm chác được, tôi đang định bàn với chú em, xem huynh đệ ta khi nào thì có thể hợp tác được .”

Hàn Duệ búng tàn của điếu thuốc. “Anh Thương cứ nói đùa. Có vụ nào mà anh không làm được? Cần gì phải để thằng em này tham gia?”

“Không thể nói như vậy được…”