Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 15




Hôm nay Phương Thần tan làm rất muộn, khi cô ra khỏi cổng tòa soạn thì trời đã sắp tối.

Thời gian gần đây cô thường xuyên như vậy. Có lúc là vì cùng anh Lý làm xong các bản tin, có lúc thì một mình cô phải hoàn thành công việc. Mặc dù cơ quan có xe, nhưng bởi vì thành phố này quá lớn, nếu cứ đi đi lại lại trên đường thì sẽ tốn không biết bao nhiêu thời gian.

Cả tòa nhà rộng thênh thang hầu như đã về hết, chỉ có hai bảo vệ đi kiểm tra các tầng. Phương Thần chỉnh lại tư liệu buổi chiều trên máy tính một lần, hoàn tất việc dọn dẹp rồi ra về.

Khi cô đi qua cổng thì gặp một trong hai bảo vệ. Bảo vệ mặc chiếc áo nhung trực đêm, cười và chào cô: “Cô Phương về muộn thế à?”.

Cô cũng cười và gật đầu đáp lại.

“Vậy thì mau đi ăn cơm đi. Trời tối rồi, đi đường cẩn thận nhé”, người bảo vệ trẻ tuổi tỏ ra rất quan tâm.

“Cảm ơn.”

Bây giờ cô mới thực sự cảm thấy đói, nhất là khi vừa bước chân ra ngoài gặp một cơn gió lạnh tràn qua, cái đói và cái rét như được thể cùng ào tới.

Đúng lúc này bất giác cô lại nhớ đến Chu Gia Vinh. Nếu anh ta ở nhà, cô sẽ có thể gọi điện, nhờ anh nấu hộ cơm tối, dù chỉ là một bát mì cũng được. Vì tài nấu nướng của Chu Gia Vinh cũng thuộc hàng cao thủ, dù đó chỉ là món mì Long Tu(1) bình thường nhưng dưới bàn tay chế biến của Chu Gia Vinh nó cũng trở thành món ăn khiến người khác th nhỏ dãi.

Nhưng đáng tiếc là anh chàng này sau khi ăn Tết xong cứ ở lỳ vùng Tam Á - nơi có khí hậu tuyệt vời, nói rằng phải ở đó để làm giám khảo cho cuộc thi Vua Đầu Bếp toàn quốc. Tuy vậy, những khi rỗi rãi anh ta vẫn gọi điện về kể chuyện với Phương Thần rằng trong quá trình tham gia chấm thi đã được nếm những món ăn mới.

Nghĩ đến đây, bụng của Phương Thần không khỏi thấy cồn cào.

Bỗng chốc, trong đầu Phương Thần lóe lên một chú ý không lấy gì làm tốt đẹp lắm rằng tháng sau cô có nên tăng tiền thuê nhà lên không?

Cách tòa soạn không xa có một quán mì của hai vợ chồng trung tuổi. Quán đó nằm ngay ở mặt ngõ, khách ăn hằng ngày khá đông.

Phương Thần muốn được ăn một bát mì thịt bò nóng hôi hổi với một chút tương ớt rưới lên trên.

Đi qua đường, nhìn vào con ngõ đối diện, chỉ khoảng mấy chục mét đã thấy đèn của cửa hiệu. Ngọn đèn ấy bé tí thậm chí vàng vọt nữa, nhưng lúc này nhìn thấy nó bỗng khiến người ta phấn chấn hẳn lên.

Phương Thần rảo bước. Khi cô vừa đặt chân xuống vạch kẻ sang đường dành cho người đi bộ thì bỗng nghe thấy tiếng phanh xe rất gấp ngay sau lưng.

Ánh đèn pha từ chiếc xe sáng rực, khiến Phương Thần bất giác hơi ngây người ra một lát.

Chiếc xe này vừa sang trọng vừa quen thuộc, tất nhiên là cô không dễ dàng quên.

Chiếc Carrera GT đã dừng chếch bên đường, thậm chí là đi trái đường. Có lẽ nó đã chạy thẳng qua vạch kẻ đôi tới đây một cách ngông nghênh.

Phương Thần nheo mắt, đứng yên tại chỗ, bụng nghĩ thầm: Không biết chủ nhân của chiếc xe này muốn gì?

Cầm chiếc điện thoại của đại ca để quên trong phòng, Tiền Quân tiện tay, đập mạnh lên đầu người ngồi cạnh, miệng chửi: “Mẹ nó, đúng là đã tốn cơm nuôi mày! Cả mày nữa! Mày! Mày còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng t bằng được người về cho tao!”. Đôi mắt giận dữ của hắn lướt qua một lượt, nhưng dường như chưa hả giận, hắn giơ chân đạp mạnh vào chỗ để chân đằng trước, “… Bây giờ đã bị bọn nó xông vào tận nhà rồi! Tin tức của đại ca lại chẳng rõ! Thế mà chúng mày vẫn không biết là ai làm chuyện này! Mẹ kiếp!”.

Trên sàn nhà toàn mảnh kính vỡ, cửa sổ bị vỡ một mảng lớn, ly chén trên bàn rơi xuống thảm, cả phòng khách rộng lớn bị lục tung cả lên.

Tạ Thiếu Vĩ gác máy điện thoại bước đến gần, đưa tay giữ Tiền Quân lúc đó đang định xông lên đánh một người trong bọn, nghiêm mặt nói: “Những nơi có thể nghĩ ra thì đều đã kiểm tra cả rồi, bây giờ chưa có tin tức của đại ca”.

“Theo mày, liệu có phải là do tên họ Thương ấy làm không?”

“Cũng có khả năng.”

Chuyện lớn như vậy, lại bất ngờ xảy ra đúng lúc cả mấy anh em đều không ở bên, rõ ràng kẻ chủ mưu đã lên kế hoạch và chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đồng thời hắn cũng không phải hạng xoàng.

Tạ Thiếu Vĩ chau mày suy nghĩ một lúc, rồi khẽ lên tiếng: “Thời cơ ra tay lại cũng lựa chọn rất tốt nữa”.

“Ý của mày là sao?” Tuy suy nghĩ của Tiền Quân không thấu đáo như Tạ Thiếu Vĩ, nhưng lại rất nhanh nhạy, do đó sau phút hơi sững người thì nhíu đôi mày rậm lại, nói: “Ý của mày là có kẻ nào đó đã tiết lộ tin tức phải không?”.

“Có khả năng như vậy.”

“Này, mày có thể nói một cách chính xác hơn được không? Nói cái gì cũng “có khả năng”, nói thế cũng bằng không!”

Tạ Thiếu Vĩ không thèm để ý đến những lời của Tiền Quân, mà đưa mắt nhìn khắp lượt hiện trường ngổn ngang, cuối cùng dừng lại ở chỗ có vết màu nâu sẫm. Do thời gian xảy ra tương đối lâu nên bây giờ nó đã khô lại, nhưng có thể thấy rất rõ nó kéo dài từ cửa sổ cho đến nhà

Đôi mắt của Tạ Thiếu Vĩ nhíu lại, chỉ nghe thấy Tiền Quân hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì? Không lẽ cứ ngồi không mà chờ tin tức?”.

“Tình hình lúc này rất đặc biệt, mày hãy cố kiềm chế đi. Nếu để lộ chuyện đại ca bị tấn công, hoặc là bị thương, thì hậu quả mày có gánh vác nổi không?”

“Dù vậy vẫn có thể lái xe đi, biết đâu vết thương của đại ca không nặng lắm? Cũng có thể vết máu kia không phải là của đại ca?” Thấy Tạ Thiếu Vĩ không nói gì, Tiền Quân cũng nhanh chóng tự an ủi mình, đưa tay vò đầu một cách nôn nóng, một chân đạp lên chiếc bàn trà bị đổ, “Cái tên họ Thương đó cũng thật ranh mãnh! Hắn đã sớm chuồn sang Malaysia đi nghỉ, để chứng tỏ rằng mình không có liên quan gì đến chuyện này”.

“Có thể chuyện này thật sự không phải hắn gây ra”, Tạ Thiếu Vĩ thong thả nói.

Đôi mắt của Tiền Quân gần như trợn ngược lên, “Không phải là hắn thì còn là ai?”.

“Tuy hắn luôn đối đầu với chúng ta, nhưng lại ngấm ngầm chuẩn bị hành động và không phải chỉ có một mình bọn hắn.” Tạ Thiếu Vĩ làm một động tác áp chế, “Sàn mới của chúng ta đã cản trở đường làm ăn của rất nhiều người, chuyện đó chắc mày cũng biết. Một khi chúng đã bị dồn vào chân tường thì trở nên liều lĩnh, giáng một đòn đạt nhiều mục đích. Đây là điều không phải không có khả năng.”

Tạ Thiếu Vĩ kết thúc bằng một câu: “Những điều cần nói thì tao đã nói cả rồi, các anh em chắc cũng đã biết nên làm như thế nào. Bây giờ chúng ta lái xe đi, nhân thể đón A Thanh. Hễ có tin của đại ca là lập tức tới ngay nơi đó.”

“Thế thì còn chờ gì nữa, mau đi thôi.”

Tiền Quân không nói câu nào, lầm lỳ bước ra khỏi biệt thự Hồ Tâm.

Trong cơn gió lạnh ban đêm, cả người và xe như phỗng trong khoảng mười giây, cuối cùng thì Phương Thần không thể trụ được nữa.

Một bên là tiệm mì gần trong gang tấc. Còn một bên là một con người ma quỷ cũng không biết được là vì sao bỗng dưng lại xuất hiện tại đây vào giờ này.

Nhưng, điều mà Phương Thần có thể chắc chắn là, mục tiêu của người ấy chính là cô, nếu không thì người ấy đã không thể dừng một cách chính xác, phanh xe đỗ lại ở chỗ cách sau lưng cô hơn chục mét như vậy, lại còn nằm chắn ngang trên đường nữa.

Phương Thần cân nhắc một chút rồi quyết định đi về phía tiệm mì.

Phía sau lưng cô không thấy có động tĩnh gì.

Hai đèn trước vẫn cứ chiếu thẳng tới, khiến cho bóng của cô đổ dài về phía trước.

Bước được mấy bước, Phương Thần dừng lại, sau đó quay người bước trở lại, vẻ mặt không chút biểu cảm, cơn giận dữ ở đâu bỗng nổi lên.

Định giở trò gì đây?!

Cô bước đi rất nhanh, đến trước xe, giơ tay gõ vào cửa xe chỗ vị trí người lái, nhưng cánh cửa xe vẫn không hạ kính xuống.

Ánh đèn xe vừa rồi còn sáng chói cả mắt, thế mà bây giờ đột nhiên tắt ngấm, khiến cho trong xe chỉ còn là một màn tối tắm.

Không nhìn thấy gì, Phương Thần đành phải đặt hờ một tay lên cửa xe, hơi khom người xuống.

Kết quả là ngay lập tức một bàn tay từ trong xe thò ra tóm chặt lấy cổ tay cô.

Phương Thần sững sờ.

Người ngồi dựa vào ghế trong xe vẫn đang thở gấp gáp, như thể động tác nhỏ vừa rồi đã lấy hết sức lực của anh ta, nhưng đôi mắt của anh ta thì chẳng khác nào hai mảnh băng vỡ, ném ra cái nhìn lạnh lùng.

“… Lên xe giọng của người đàn ông trong xe trầm khàn, như thể bị hụt hơi, thế nhưng vẫn giữ nguyên cách nói của kẻ bề trên, tựa hồ không cho đối phương được phép kháng cự.

Phương Thần vẫn đứng yên bên cạnh cửa xe.

Long bàn tay của người ấy lạnh ngắt, mồ hôi cứ túa ra hết lần này đến lần khác và dính vào da thịt cô, khiến cô có cảm giác ướt át và trơn một cách lạ kỳ. Mặc dù người ấy cố gắng kìm nén, nhưng cô cảm thấy rất rõ sự run rẩy từ bàn tay của người ấy.

Do dự một lát, Phương Thần thử giằng tay mình ra. Quả nhiên, mặc dù giữa chừng gặp phải sức mạnh như đã dự liệu, nhưng cô không cảm thấy bị kìm kẹp giống như một con mồi nhỏ rơi vào bẫy không thể cử động như lần trước.

Cô hơi chau mày, rồi lặng lẽ mở cửa xe ra.

Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Phương Thần nghi ngờ tự hỏi: Hành động này của mình liệu có được coi là sáng suốt không?

Vì người đàn ông ấy trong cái nhìn của cô là một kẻ máu lạnh, hỷ nộ thất thường, nếu so sánh với những người bình thường thì khác một trời một vực, chỉ có một mình cô không biết sợ là gì hết lần này đến lần khác qua lại với anh ta.

Nhưng, đến khi nhìn rõ mọi thứ trong xe thì cô thực sự sững người.

Cô không thể nào hình dung nổi người ấy đã lái xe tới đây bằng cách nào, trong hoàn cảnh đó mà không xảy ra tai nạn quả là một kỳ tích.

Hàn Duệ dựa vào ghế, áo khoác ngoài không biết cởi ra ném ở chỗ nào, hoặc là anh ta đã không mặc, nên giữa thời tiết lạnh giá như vậy mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi màu xám, dưới khuỷu tay trái hình như có một vết thương, khiến cho cả một vạt áo bị nhuốm máy nhìn mà thấy sợ.

Hàn Duệ đưa mắt nhìn cô, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi mỏng cũng nhợt nhạt không kém.

Chắc là anh ta rất đau. Máu ra nhiều như vậy làm gì có chuyện không đau.

Nhưng vẻ mặt của Hàn Duệ rất bình thản, tựa hồ như người bị thương không phải là mình, mặc cho trán to mồ hôi nhưng anh ta vẫn không rên một tiếng. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Phương Thần như chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.

Dường như một hồi rất lâu sau, hoặc chỉ là mấy giây ngắn ngủi, cuối cùng Hàn Duệ cũng chờ được tới khi Phương Thần trấn tĩnh lại và nghe thấy cô nói: “Có cần đưa anh tới bệnh viện không?”.

“Không tới… bệnh viện”, Hàn Duệ nghiến răng, nói từng chữ vẻ gắng hết sức, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh giác, nhắc nhở.

Phương Thần hơi nhíu mày, sau đó đưa tay đỡ người đàn ông kia.

Người đàn ông ấy đã gạt tay cô ra với vẻ cảnh giác, động tác ấy làm động tới vết thương, khiến anh ta đau tới tái cả mặt đi. Hồi lâu sau mới nghe thấy cô lạnh lùng nói: “Không cho tôi đỡ? Vậy thì anh hãy tự mình lái xe vào đúng chỗ đi”.

Người đàn ông kia thở dồn dập và ngước mắt nhìn cô.

Phương Thần nói tiếp: “Tôi cho anh mười giây, nếu không hoặc là anh tự lái xe đi tìm người để xử lý vết thương giúp, hoặc là cứ để cho máu chảy đến chết”.

Cô khoanh tay, nhìn người đàn ông kia từ trên xuống dưới với dáng vẻ như đang xem kịch.

Lúc đó Hàn Duệ mới biết cô gái này là cố ý, cô ta đã cố ý hỏi anh rằng, có cần đi bệnh viện không. Có lẽ đã đoán được rằng anh sẽ từ chối nên cô ta đã cố ý đặt ra câu hỏi ấy.

Và cả thời hạn thời gian là mười giây nữa…

Hàn Duệ chau mày, nhưng sau đó nhanh chóng nhếch môi lên, rõ ràng là đang bị thương nhưng dường như anh ta không nén được nụ cười.

Phương Thần không thèm để ý đến nụ cười đó, đợi sau khi anh ta bướng bỉnh tự mình gắng gượng dịch sang ghế bên cạnh, cô mới ngồi vào chỗ vị trí lái xe.

Cô lấy chiếc điện thoại của mình ra, hỏi: “Liên hệ với ai bây giờ?”.

Một loạt động tác của cô khiến cho trực của Hàn Duệ cứ đập dồn, một tay giữ chặt vết thương, cố nén đau hạ giọng đọc ra một loạt số điện thoại.

Chiếc xe khởi động rồi lập tức tăng tốc độ.

Hàn Duệ khẽ nhắm mắt thở hổn hển, nghe tiếng Phương Thần đang nói với Tạ Thiếu Vĩ, bàn nơi gặp nhau là ở đầu khu tập thể nhỏ, có lẽ đó là khu tập thể nơi Phương Thần ở.

Qua giọng nói thì có thể thấy cô không thực sự bình tĩnh như vẻ thể hiện trên khuôn mặt, nhìn thấy điệu bộ của Hàn Duệ bây giờ, một cô gái như cô chắc chắn không khỏi thấy căng thẳng và lo sợ. Song cô cũng đã làm khá tốt, ít ra thì cũng không tạo ra những phiền phức như kêu thất thanh giữa đường hay đòi đưa Hàn Duệ tới bệnh viện.

Thậm chí, trong nỗi hoảng sợ ấy cô vẫn còn có thể trả thù Hàn Duệ một cách ác ý.

Chờ cho Phương Thần tắt máy xong, Hàn Duệ khẽ nói: “Cảm ơn”.

Phương Thần không thèm nhìn Hàn Duệ, ánh mắt cô dồn về phía con đường trước mặt, miệng nói: “Chắc anh không thực sự có ý định đến tìm tôi đấy chứ?”. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Cô vừa ra khỏi cổng cơ quan chưa đầy hai phút thì Hàn Duệ đã lái xe xuất hiện ngay sau lưng với bộ dạng toàn máu me, trông cứ như ma quỷ.

Nhưng thực tế đúng là ngẫu nhiên thật.

Hàn Duệ cũng không nghĩ rằng sẽ gặp cô vào lúc đó. Chỉ nhớ rằng sau khi cố gắng thoát khỏi sự bám đuổi của những chiếc xe của kẻ địch, anh cảm thấy sức mình dường như không thể chống chọi được nữa, đúng lúc ấy thì Hàn Duệ nhìn thấy một dáng người quen quen đang băng qua đường.

Lúc đó Hàn Duệ cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì, đánh liều lái xe đi ngược đường tới.

Sau khi mất di động, Hàn Duệ không thể nào liên lạc được với thuộc hạ, thế nên anh lựa chọn tin tưởng vào cô.

Đúng là rất kỳ lạ.

Hàn Duệ lại lựa chọn sự tin tưởng vào cô gái này.

Khôngnghe thấy tiếng trả lời, Phương Thần bất giác đưa mắt liếc sang bên cạnh, thấy Hàn Duệ nhắm mắt, sắc mặt nhợt nhạt như không còn chút máu nào, đôi lông mày nhíu chặt lại, dường như anh đang rất đau đớn.

Cô tự hỏi, liệu có phải mình đang chuốc họa vào thân không, cô sợ Hàn Duệ sẽ ngất đi, hoặc sẽ chết ngay trên xe vì mất máu quá nhiều, vì thế cất tiếng gọi to: “Này!”.

Hàn Duệ vẫn không trả lời, vệt máu loang trên áo hình như mỗi lúc một rộng hơn.

Lúc này thì Phương Thần thực sự lo sợ, trong giây lát bàn tay đặt trên vô lăng bỗng lỏng ra.

Dường như Hàn Duệ đoán được suy nghĩ của cô, vì thế đôi lông mày càng nhíu chặt lại, sau cùng thì thều thào bằng một giọng khàn đặc: “Nếu thấy hối hận thì đã muộn rồi… trên xe chỗ nào cũng có… dấu vân tay của cô… nếu tôi chết… cô cũng sẽ không tránh khỏi liên lụy đâu…”.

Không hiểu rốt cuộc thì anh ta là hạng người nào đây?!

Phương Thần rủa thầm trong lòng, đôi chân bỗng trở nên nặng hẳn, tốc độ xe dần dần tăng trở lại, lúc đi qua ngã tư chiếc xe đã bị camera chụp ảnh một cách không chút kiêng nể.

Ánh sáng phía trước mặt lóe lên một cái, rồi trong nháy mặt lùi lại ở phía sau.

Phương Thần nói, giọng lạnh lùng: “Tôi quên chưa nói với anh rằng, tôi không có bằng lái xe, tôi đã tự học lái xe”.

Nhưng hình như Hàn Duệ không để ý đến điều đó, nên chỉ “Ừ” một tiếng, lát sau lấy hơi mới chậm rãi nói: “Tôi tin rằng, dù cô không thèm để ý đến mạng sống của tôi thì cũng sẽ quý trọng mạng sống của mình”.

____________________________________________

(1) Mì Long Tu: Hay còn gọi là mì râu rồng, là món ăn truyền thống của người Trung Quốc, sợi mì dài trắng hình dáng như những sợi râu rồng nên mới có tên như thế.