Ánh Hoàng Hôn Của Biển

Chương 7




Ở công ty Dịch Phong đang ngồi phê duyệt nốt số giấy tờ...thì lại có người gõ cửa,, cánh cửa mở ra một cô gái xinh đẹp (do thẩm Mi˜)) bước vào, mái tóc quăn dài màu mật ong với khuôn mặt bực tức.

- Phong!! nghe nói anh vừa nhận một cô thư ký riêng hả?? Lâm Ngọc ôm lấy cổ Dịch Phong nu˜ng nịu nói. 

- Phải!! Dịch Phong lạnh lùng nói. 

- Sao anh lại làm vậy! em muốn làm ở vị trí đó sao anh không cho em làm. 

-Em đang nói cái gì vậy! Ba em ông ý có đồng ý không!! mấy lại thân phận của em, gia đình em cũng đâu có thiếu tiền mà phải đi làm công cho công ty anh...

-Đúng là em không cần tiền!! Nhưng em càng không muốn cô gái nào đến gần anh.

-Tại sao? Em đâu là gì của anh -Dịch Phong khó chịu gạt tay Lâm Ngọc na˜y giờ đang quâ´n lấy cổ mình ra vì mùi nước hoa cứ vờn quanh mũi cậu na˜y giờ. 

-Anh làm gì vậy sao lại hất tay em ra,, chẳng phải ai cũng nói em với anh là một đôi sao!! Chúng ta cũng có tình cảm với nhau không phải sao.

- Người ta nói là một chuyện! anh đang rất bận em về đi.

-Dịch Phong anh đùa em sao.

- Về đi!! Dịch Phong mệt mỏi đưa hai tay lên ray trán như không có gì để nói nữa. 

-Lâm Ngọc tức giận way bước ra ngoài cánh cửa liền đóng sầm một cái mạnh. 

-Dịch Phong nhìn cánh cửa cười nửa miệng lẩm bẩm một mình -Anh chỉ không muốn em phải chịu khổ sở thôi!! công việc này đâu phải dễ làm!! nên chẳng ai dám nhận vị trí đó!! Nhưng bây giờ có người nhận rồi.Cứ chờ đấy người mà Tuấn kiệt giới thiệu chắc được hai ngày là bỏ chứ gì luc đó anh sẽ cho em vào thay. 

************************

- Sáng hôm sau...

-Kỳ An! Dậy đi. Cô không cần đi làm nữa sao? Buổi đầu tiên mà đi muộn thì chết chắc đó!! Tuấn kiệt lay lay người Kỳ An gọi dậy.

- 5 phút nữa...Cô nga´i ngủ nói

-Không được!! không phải cô đi làm để kiếm tiền phụ gia đình sao...nghe thấy vậy cô vội bật dậy,, mắt mở như đèn pha nhìn Tuấn kiệt cô bỗng la lớn -Ra ngoài! Ai cho cậu vào đây "vừa la cô vừa lấy chăn che từ ngực xuống "

-Bởi cô có thói quen ngủ không mặc áo ngực mà chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng tang -Tuấn kiệt bước ra ngoài xuống phòng ăn, lòng vẫn mỉm cười -5 phút sau kỳ An cũng bước xuống ngồi xuống bàn ăn mặt vẫn ngượng nguˋng đỏ bừng hết lên -Tuấn kiệt thấy vẻ mặt đó của Kỳ An không thể nào nhịn cười được nữa!! phá lên cười lớn,, rồi nói. 

- Thôi!! chuyện nhỏ mà làm gì mà nghiêm trọng quá vậy ha...ha...Tôi cũng có thấy cái gì đâu mà cô đã tre...

-Mặt kỳ An càng đỏ rực hơn nói -cậu từ nay vào phòng tôi làm ơn gõ cửa một tiếng được không.....Được rồi không đùa nữa "mau ăn cơm đi rồi tôi đưa cô đi làm "Hai người cứ hồn nhiên nói chuyện mà quên béng luôn sự có mặt của mẹ cậu. 

- Kỳ An đến công ty đang nhòm ngó xung quanh thì co´ một cô gái bước tới gọi. 

- Kỳ An! Em là Kỳ An phải không.

- Dạ! Phải!! Kỳ An quay lại nói.

- Em là thư ký riêng của giám đốc phong phải không?

-Giám đốc phong là ai vậy ạ?

-là người nhận em vào làm hôm qua đó. 

- Là tên bệnh não đó sao! Kỳ An ngạc nhiên.

- Em nói gì vậy Kỳ An! Không ý em là sao giám đốc lại trẻ quá vậy...uk tuổi trẻ tài cao mà em! em đi theo chị! Chị đưa em tới chỗ làm việc của mình.

- Vâng!

-Vừa đi chị gái đó vừa niềm nở hỏi Kỳ An. 

- Sao em lại chọn vị trí đó?

-Dạ! Giám đốc phong bảo chỗ đó còn chống ạ!

-Công việc đó không phải ai cũng làm được đâu? 

-Khó vậy sao!

-Không ai chịu nổi áp lực của công việc đó nổi hsi ngày đâu, ai cũng tưởng dễ làm lại lương cao nhưng người chịu được nâu cũng được nửa tháng là cùng...công việc đó vừa tốn sức về thì muộn đi thì sớm. 

-Em chịu được,, cực đến dsu cũng được miễn là có tiền giúp gia đình em là được...

-Vậy thì tuỳ em chị cũng không muốn xen vào chuyện của người khác. 

-Mà chị tên gì vậy? 

- Chị tên Hồng Ngân, chị làm ở bộ phận quản lý bên kia "Hồng ngân vừa nói vừa chỉ về bàn làm việc gần đó" Đây là chỗ làm việc của em?? cần gì cứ gọi chị một tiếng.

-Dạ! Cảm ơn chị. 

-Hồng ngân quay về chỗ làm việc của mình, Kỳ An cũng vừa ngồi xuống bàn làm việc của mình thì chiếc điện thoại bàn đã reo lên inh ỏi làm cô giật mình, nhấc máy. 

-A lô! ai vậy ạ?

- Tôi đây! Pha cho tôi một li cafê nhớ là không cho đường đấy nhanh lên! 

- Này cô muốn bị đuổi việc aˋ, tôi là sếp của cô mau mang cho tôi một li cafê,, nhanh lên! Tôi không thích chờ đợi cô lên nhớ hôm nay mới chỉ là thử việc.

-Dịch Phong cúp máy " Kỳ An tức lắm nhưng cũng đành chịu cô không muốn bị đuổi việc, Cô mang cafê vào phòng sếp tổng không thèm gõ cửa luôn. Đặt xuống bàn làm việc của Dịch Phong đến cộp " làm cậu giật mình ngẩng mặt lên quát. 

- Làm gì vậy! Cô không có chút gì là lịch sự của một nhân viên khi vào phòng sếp mà không go˜ cửa mà cứ thế xông vào, cô có muốn làm việc nữa không. 

- Xin lỗi sếp lần sau tôi sẽ chu´ ý! Nói rồi Kỳ An quay đi ra ngoài. 

-Dịch Phong tức giận nghĩ con nhỏ hỗn xược đó, sớm muộn cô cũng bị đuổi việc thôi cô cứ từ từ mà hưởng thụ.

- Kỳ An!vừa ra khỏi phòng sếp tổng đi về bàn làm việc của mình chưa ngồi xuống ghế thì lại có điện thoại...A lô!Cô nhấc máy.

-vào phòng tôi ngay lập tức mang sổ bút vào luôn!! nói rồi Dịch Phong cúp máy. 

-Kỳ An lại tức giận lấy sổ và bút vào phòng Dịch phong."cậu nhìn thấy nói "Tôi nói cô ghi Ok! 10H trưa đi ăn cơm cùng khách hàng, 1h chiều quay về công ty ký hợp đồng,3h dự cuộc họp quan trọng,5h về nhà ăn cơm với gia đình.

-Từ từ đã! Sếp đọc nhanh như vậy sao tôi ghi kịp.

- Tôi không nhắc lại lần hai! Cô thật thiếu chuyên nghiệp ra ngoài chuẩn bị giấy tờ cho tôi.

-Kỳ An tức nghẹn họng không nói được gì,, cô còn kiếm tiền phụ giúp gia đình nên tốt nhất là nghe lời không bị đuổi việc sớm, nên đành ngậm ngùi đi về bàn làm việc.

-10h chưa Phòng của Dịch Phong có tiếng gõ cửa...cốc..cốc thưa giám đốc 10h rồi anh có hẹn với khách hàng "Kỳ An nhẹ giọng nói "