Ánh Hoàng Hôn Của Biển

Chương 5




-Tuấn kiệt đưa kỳ An đến trước một ngôi nhà to và tráng lệ,, đến nỗi cô sững sơˋ ngây ngốc nhìn mãi không mỏi mắt cô cứ tưởng mình đang ở trước cung điện hoàng gia.

- Nhà ai vậy đẹp quá (Kỳ An quay sang hỏi Tuấn kiệt)

- nhà tôi đấy! có đẹp không.

-Cái gì! nhà cậu! (cô há hốc mồm ngạc nhiên)-thảo nào cậu ta tính tình thiếu gia quá trời -Họ bước vừa bước vào ngôi biệt thự! Hai da˜y người hầu đứng thẳng tắp hai bên cúi chào cung kính đồng thanh nói -Hoan nghênh cậu chủ trở về. Bỗng ở giữa hai hàng người có một người phụ nữ xinh đẹp quý phái bước về phía Tuấn kiệt.

- Con trai của mẹ!! Tuấn kiệt cuối cùng con cũng về,, mẹ cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.

- Cậu có sao không! may là cậu trở về nếu không bà chủ tuyệt thực cho coi-người phụ nữ vui mừng ôm trầm lấy Tuấn kiệt. (quản gia lý người chăm sóc Tuấn kiệt từ nhỏ).

- Tuấn kiệt con mà không về chắc quản gia lý bỏ làm mất-mẹ cậu nở nụ cười hiền từ nói.

-Dạ!! Tuấn kiệt trả lời vui vẻ.

- Ai đây con!!con lại định tuyển người giúp việc nữa à?-Mẹ Tuấn kiệt nhìn thấy Kỳ An đứng cạnh cậu nghi hoặc hỏi)

- Không phải đâu mẹ! Gia đình cô ấy đã cứu con khi rơi xuống biển!! Nếu không được họ cứu,, không biết bây giờ đang trôi nổi ở đâu rồi! -Tuấn kiệt vội giải thích quay sang nháy mắt với Kỳ An....Cô vội cúi gập người nói, cháu Chào cô ạ cháu tên là Kỳ An ạ.

-Cảm ơn cháu rất nhiều kỳ An! Vì cháu đã cứu con trai ta.Mau vào trong đi!! người đâu rót trà thượng hạng loại nhất cho ta. (Mẹ cậu cứ thế túm lấy cánh tay cô kéo vào trong nhà ngồi vào một cái bàn lớn,, Tuấn kiệt cũng ngồi xuống nói.

-Mẹ! Có thể để cô ấy ở lại đây một thời gian được không.

-Cái gì? Ở lại đây một thời gian sao!mẹ cậu tức giận nói khuôn mặt thật đáng sợ.

- Mẹ à...dù sao thì... (Tuấn kiệt chưa nói hết câu thì mẹ cậu lại cắt ngang)...cái gì mà ở một thời gian ở cả đời cũng được

Ở đây làm con dâdu ta thì càng tốt ( mẹ cậu nói đùa)

- Mẹ à...Tuấn kiệt cười trừ ...vậy mẹ đồng ý rồi đúng không...uk làm sao ta từ chối được,

Cháu cứ ở lại đây bao nâu cũng được

-Cháu cảm ơn cô!! Kỳ An lại cúi đầu

-Trà được bưng ra thơm phức...mẹ cậu vừa nhâm nhi tách trà vừa nói với người giúp việc....Đi lên chuẩn bị cho tiểu thư đây một phòng.

-Vâng thưa phu nhân (người giúp việc làm theo đi lên trên lầu)

- Mà Kỳ An này, Bố cháu làm nghề gì -mẹ cậu tiếp tục nói chuyện với cô.

- Dạ bố cháu mất nâu rồi từ lúc cháu còn bé...Cô như cúi gầm mặt xuống nói.

-Ta xin lỗi ! ta không cố ý nhắc đến chuyện buồn của cháu!

-Không sao ạ.

-vậy bây giờ cháu ở với mẹ sao.

- Vâng cháu ở với mẹ và chị...Vậy à! Gia đình cháu sống tốt chứ...rất tốt ạ.

-Hai người đang nói chuyện thì quản gia lý đi tới nói...Thưa phu nhân cơm chiều đã chuẩn bị xong.

-Được rồi !! Kỳ An cháu cùng ra dùng bữa cùng gia đình ta thôi...Kỳ An cảm thấy hơi ngại bước theo bà vào phòng ăn, bên trong phòng ăn là cái bàn lớn tất cả các sơn hào hải vị đều những món cô chưa được ăn bao giờ được đặt trên đó, cô vô cùng ngạc nhiên...ngồi xuống bàn thưởng thức toàn những món ngon vật lạ cô chưa được nhìn thấy bao giờ, gắp một miếng cho vào miệng ôi phải nói là tuyệt vời - Cô bỗng nghĩ nếu có mẹ và chị kỳ Hân cũng được ăn những món ngon này thì tốt biết mấy...Cô cảm thấy gia đình Tuấn kiệt rất tốt đã cho ở nhờ lại còn cho ăn toàn món ngon lại được giúp xin làm một công việc nhiều tiền, sao lại có người tốt như vậy chứ,, cô thầm cảm ơn trời đất.

-Tôi hôm đó cô được ở trong một căn phòng coˋn to hơn mấy cái nhà giàu ở làng cô nữa. phòng đẹp quá cô ngắm mãi mà không thấy chán, chăn êm đệm ấm...lúc này cô lại nghĩ tới mẹ và chị của mình ước họ cũng được ở đây thì tốt biết mấy...Cô cứ nghĩ vẩn vơ ngủ thiếp lúc nào không hay.