Lúc này cô cũng không có tâm tư đi dã ngoại tiếp, trên đường theo thị vệ trở về lại gặp một đội người tới tìm cô.
Giang Khả Tâm thế mới biết, Kiều Giác đuổi theo con hổ kia may mắn gặp hoàng đế cữu cữu, hoàng đế một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t hổ, hiện tại đang chuẩn bị mở tiệc mừng công.
Giang Khả Tâm nghĩ nghĩ, liền đem chuyện lưu manh kia đè xuống.
Giờ cô là Trưởng nữ, trong tay cũng có ám vệ, vì thế có thể dùng người của mình đi tìm xem kẻ kia là ai.
Sau khi có trải nghiệm không thoải mái, Giang Khả Tâm không còn vào núi rừng nữa.
Cô cũng không nói với Kiều Giác chuyện ngày đó bị khinh bạc, anh thấy vẻ mặt Giang Khả Tâm mệt mỏi nên cho rằng Giang Khả Tâm bị con hổ ngày đó dọa sợ, vì thế vẫn còn rất áy náy.
Vì vậy trong khoảng thời gian này anh thay đổi cải trang mang một ít đồ tốt đến cho Giang Khả Tâm, chọc cô vui vẻ.
Trong đó có mấy quyển là truyện ký địa lý do anh tự mình viết, Giang Khả Tâm xem rất thú vị, nên trong khoảng thời gian này cô thường xuyên ở cùng một chỗ với anh.
Săn b.ắ.n cũng kết thúc từng ngày, lúc này Kiều Giác và Giang Khả Tâm đã thành một đôi trong mắt mọi người.
Giang Khả Tâm vẫn không thể tra ra người đùa giỡn kia là ai. Mà trong khoảng thời gian này Hoắc Cảnh Thâm cũng không chướng mắt trước mặt Giang Khả Tâm, hôm về kinh cô mới một lần nữa nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm.
Anh vẫn như cũ mặc kiện trang màu đỏ, cưỡi chiến mã, rất có phong thái của một thiếu niên tướng quân.
Giang Khả Tâm nghe thấy xung quanh không ít thiếu nữ trẻ tuổi đối xì xào bàn tán về anh.
“Hoắc thế tử này trước kia là đệ nhất thiếu niên ăn chơi ở kinh thành, không nghĩ tới mới mấy tháng không gặp, hắn đã trở thành dạng này.”
"Mấy ngày sau Kiều công tử không tham gia săn b.ắ.n nữa, khôi thủ cơ hồ là Hoắc thế tử đạt được, có thể hắn lại đem đồ vật đưa cho nữ tử kia."
“Có lẽ là vì tình mà khốn đốn, còn chưa bỏ được.”
“Nhưng chuyện Trưởng nữ và Kiều công tử đã là ván đã đóng thuyền, bệ hạ ban hôn là chuyện sớm muộn, Hoắc thế tử muốn cũng vô dụng.”
"Cho nên hiện tại đến phiên chúng ta nghĩ, Hoắc thế tử không cưới được Trưởng nữ, nhưng hắn sớm muộn sẽ cưới vợ, Hầu phủ không có nữ chủ nhân, gả vào chính là danh phù kỳ thực cầm quyền phu nhân, đến lúc đó miễn bàn có bao nhiêu thoải mái."
“Các tỷ muội, sau này chúng ta đều dựa vào bản lĩnh đi.”
“Ngươi có biết xấu hổ hay không.”
“Các ngươi nhìn xem Hoắc thế tử trông thế kia, các ngươi có dám nói mình không động tâm không?"
Giang Khả Tâm nghe thấy tiếng thì thầm bên tai, không khỏi nhếch môi cười cười.
Những tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi này trong mắt cô, giống như tiểu hài tử, đặt ở xã hội hiện đại mỗi người đều đang là học sinh trung học, nhưng ở Đại Chu triều đã tích cực cân nhắc lập gia đình.
Thật là...
Giang Khả Tâm nhìn Hoắc Cảnh Thâm một cái, không nghĩ tới anh cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm bình tĩnh không gợn sóng, cũng không biết tại sao Giang Khả Tâm lại ra một trận mồ hôi lạnh, giống như bị đôi mắt anh hút đi hồn phách.
Nhưng đợi đến khi Giang Khả Tâm nhìn kỹ lại, Hoắc Cảnh Thâm cũng đã dời tầm mắt đi.
Là cô suy nghĩ nhiều sao?
Giang Khả Tâm không nhìn anh nữa, đúng lúc này Kiều Giác tới tìm cô, cô liền đi nói chuyện với Kiều Giác.
Cô không chú ý tới, khi nhìn thấy hai người nhìn nhau cười, sát khí chợt lóe lên trong mắt Hoắc Cảnh Thâm.
Anh gắt gao nắm chặt dây thừng, lực đạo mạnh mẽ kéo đứt sợi dây thừng kia.
Nếm qua hương thơm của cô, anh càng ngày càng khẳng định cô rất quen thuộc.
Ngày đó, dáng vẻ bị ép của cô thật sự rất giống với kiếp trước, sự mẫn cảm trên người cô dường như cũng giống nhau.
Cho dù là kiếp trước, con người thật sự sẽ giống nhau như đúc sao?
Hay là hồn phách trong này giống nhau như đúc?
Hoàng đế rõ ràng có ý tứ tứ hôn cho hai người bọn họ, vừa nghĩ tới Giang Khả Tâm sẽ bị nam nhân khác thưởng thức hương thơm, sự nóng nảy trong n.g.ự.c anh đè nén không được.
Cái xã hội đế quyền c.h.ế.t tiệt này.
Anh sẽ không bao giờ nhìn cô lấy người khác.
Nếu như quyền thế muốn tới áp anh, vậy anh sẽ lật đổ lực lượng này, chính mình tới đứng ở đỉnh quyền thế.
Đến lúc đó, không ai có thể cướp cô khỏi anh.
Anh sẽ dùng thời gian cả đời đi chuộc tội, đi giải thích cho cô hiểu.