Kiếp trước cô và Kiều Giai Húc tiếp xúc không nhiều lắm, anh là học trưởng ưu tú hơn cô hai lớp, các giáo viên thường xuyên lấy anh làm tấm gương khích lệ bọn họ.
Vừa vặn, chủ nhiệm lớp dẫn dắt cô năm đó cũng dạy Kiều Giai Húc, bởi mối quan hệ này nên cô và Kiều Giai Húc mới có mấy lần tiếp xúc.
Nếu như không có những chuyện xảy ra sau đó, cô hẳn là có thể như nguyện trở thành một bác sĩ, cũng trở thành tấm gương đáng học tập trong miệng chủ nhiệm lớp.
Đáng tiếc...
Bây giờ cô nhớ lại kiếp trước, thật ra những yêu hận kia đã phai nhạt.
Đời này nhận hết sủng ái, không còn gặp những kẻ hẹp hòi kia, cô phát hiện, đời trước cô có lẽ người mình yêu không phải Hoắc Cảnh Thâm, mà yêu chính là chùm ánh sáng duy nhất xuyên vào trong bóng tối kia.
"Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng nam thanh nhuận khiến Giang Khả Tâm quay đầu lại, cô nhìn Kiều Giác, trong lúc giật mình giống như trở lại sân trường lúc trước.
Dưới tàng cây ngô đồng, cậu bé đã hết thời gian thay đổi giọng cười hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.
Cô như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Kiều công tử, ngươi tin tưởng kiếp trước kiếp này không?”
Kiều Giác sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: "Tại sao lại hỏi như vậy?”
Bộ dáng của anh thoạt nhìn là không tin, Giang Khả Tâm cười cười, thật ra cô cũng thuận miệng thăm dò, không nghĩ tới anh sẽ có một câu trả lời đứng đắn.
Lại không ngờ tới anh nói tiếp: "Tiểu thư có thể không tin, nhưng Giai Húc lần đầu tiên nhìn thấy người đã cảm giác giống như đã từng quen biết.”
Giang Khả Tâm không ngắt lời, Kiều Giác liền nói tiếp: "Gần nửa năm nay, ta vẫn nằm mơ, trong mộng là một nữ tử, tựa hồ là sư muội ta, chỉ là ta không thấy rõ mặt nữ tử ấy. Mỗi lần tỉnh lại ta đều buồn bã mất mát."
Giang Khả Tâm giật mình, kiếp trước cô không phải là học muội của anh sao?
"Thẳng đến một tháng trước, ta mới thấy rõ mặt nữ tử..." Nói tới đây, Kiều Giác không nói tiếp, anh lẳng lặng nhìn Giang Khả Tâm, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Cho nên, cô gái trong mộng của ngươi là ta?" Vì Giang Khả Tâm đã chuẩn bị tâm lý, cho nên tiếp nhận rất tốt.
Kiều Giác ngược lại kinh ngạc: "Tiêủ thư không cảm thấy ta đường đột sao?”
Giang Khả Tâm cười cười: "Ta cảm thấy ngươi không phải người như vậy.”
“Có thể được tiểu thư tín nhiệm là may mắn của Giai Húc.”
Giang Khả Tâm mỉm cười.
Hai người đứng bên hồ sen, phía sau phản chiếu ánh bình minh rực rỡ, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Cách đó không xa trên lầu các, Kiều hoàng hậu hướng trưởng công chúa nói: "Ngươi xem đi, bọn họ trai tài gái sắc, lại nói chuyện tương xứng, ta lấy đầu người trên cổ bảo đảm, cháu trai ta nhất định là một người trọng tình trọng nghĩa.Nghi Nghi gả vào Kiều gia, Kiều gia chỉ có thể kính trọng nàng, tuyệt không có nửa điểm bạc đãi.”
Trưởng công chúa có chút động tâm, nàng nhìn ra được nữ nhi của mình quả thật cùng Kiều Giác trò chuyện, nhưng nàng vẫn cảm thấy luyến tiếc: "Nếu Nghi Nghi nguyện ý, ta tất nhiên cũng sẽ không cản trở, nhưng có một điểm, trước mười tám tuổi ta quyết định không cho Nghi Nghi xuất giá."
Mười tám tuổi mới có thể lập gia đình phê mệnh, không phải trưởng công chúa bịa đặt, mà là năm bảy tuổi Giang Khả Tâm rơi vào trong hồ nước, được cao tăng cứu sống sau đó đã nói ra lời này.
Mà Giang Khả Tâm từ sau khi tỉnh lại liền trở nên thông minh, lời nói của trưởng công chúa đối với cao tăng càng tin như thánh chỉ.
Kiều hoàng hậu thấy tốt liền thu: "Vậy để cho bọn họ ở chung."
Dù sao, trưởng công chúa đối với Giai Húc đã hài lòng, cũng đã chiếm trước tiên cơ như thế, nếu Kiều gia còn không cưới được người thì không còn mặt mũi nào nữa. Tin tức trong cung giấu diếm rất tốt, Hoắc Cảnh Thâm bị đưa đi quân doanh cũng không biết kình địch của anh đã xuất hiện.
Ba tháng sau.
Giang Khả Tâm và Kiều Giác cùng đi du lịch, mọi người mới phát hiện hai người đi rất gần, tin đồn trên phố về hai người bọn họ lúc này mới nhiều lên.
Lúc này, Giang Khả Tâm và Kiều Giác đã rất quen thuộc, bởi vì trưởng công chúa phân phó, những lời đồn đãi kia cũng không bị truyền đến trước mặt cô.