Anh Hoắc, Không Hẹn Gặp Lại!

Chương 31




Giang Khả Tâm sau khi vào khuê phòng, nhìn thoáng qua Xuân Phân cũng cảm động, cười nói: "Ta bên này không cần hầu hạ, ngươi cũng đi theo chơi đi.”

“Vậy sao được, tất cả mọi người đi rồi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì ai tới bảo vệ tiểu thư đây.”

Giang Khả Tâm thấy vẻ mặt Xuân Phân nghiêm túc, có chút dở khóc dở cười, "Bên ngoài thôn trang này khắp nơi đều là hộ vệ, không có việc gì đâu, hơn nữa ngươi cũng biết lúc ta nghỉ ngơi không thích có người bên cạnh mà.”

“Đi đi, ngươi tự mình chọn cho ta mấy trái cây tốt.”

Xuân Phân lúc này mới bị dỗ đi.

Cả đêm qua Giang Khả Tâm ngủ không ngon, kỳ quái là lần này vừa gối đầu xuống cô lại buồn ngủ.

Chỉ một thoáng sau, cô đã ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ say, Hoắc Cảnh Thâm theo tới từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Trên giường quý phi, Giang Khả Tâm không hề phát hiện Hoắc Cảnh Thâm đến.

Anh từng bước một đến gần cô, nhìn chằm chằm mặt khuôn mặt của cô, hiện tại Giang Khả Tâm còn rất non nớt, nhưng tuổi cập kê vẫn mơ hồ có dáng vẻ kiếp trước.

Cô rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô không phải là vẻ đẹp có lực công kích, mà là càng xem càng thư thái, trong suốt thanh tú giống như tranh thủy mặc.

Có lẽ là bởi vì đời này được chăm sóc rất tốt, giữa lông mày của cô không có nửa điểm tử khí kiếp trước.

Nhớ tới kiếp trước, trái tim Hoắc Cảnh Thâm lại bắt đầu đau.

Cô sống động như vậy, cuối cùng lại bị anh tra tấn chỉ còn lại tĩnh mịch và tuyệt vọng.

Nghi Nghi...

Anh ngồi xổm xuống, run rẩy nắm lấy tay cô: "Anh không xứng…”

Lông mi Giang Khả Tâm run rẩy, nhưng không tỉnh lại.

Hoắc Cảnh Thâm thả lòng xuống, nhìn cô mà mắt chứa đầy hoài niệm: "Nghi Nghi, em nguyện ý cho anh một cơ hội sửa sai sao?"

"Ông trời bảo anh đến tìm em lần nữa, có phải có nghĩa là chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu đúng không?"

“Nghi Nghi, anh yêu em.”

Giang Khả Tâm đang ngủ nhíu mày, vẫn không tỉnh lại.

Hoắc Cảnh Thâm ôn nhu nhìn cô, hai người cứ như vậy lẳng lặng ngây người.

Cho đến khi Hoắc Cảnh Thâm nghe được tiếng bước chân ngoài phòng, lúc này mới lắc mình đi ra ngoài.

“Ta hái được nho tím lớn nhất, nhất định rất ngọt, tiểu thư nhất định sẽ thích.”

“Lập Hạ ngươi nhỏ giọng một chút, tiểu thư không chừng nghỉ trưa còn chưa dậy, ầm ĩ ảnh hưởng đến tiểu thư thì thế nào?”

“Xuân Phân tỷ tỷ, đã nửa canh giờ trôi qua, tiểu thư nếu còn ngủ buổi tối sẽ không ngủ được.”

Giang Khả Tâm tỉnh lại trong tiếng cười đùa của Lập Hạ, mới vừa mở mắt đã thấy Xuân Phân bưng nho đi vào, một chuỗi trái cây màu tím lớn, đặt ở trong chén lưu ly trong suốt, nhìn rất đẹp mắt.

Giang Khả Tâm thu hồi tầm mắt nhìn bên giường, vừa nãy mơ mơ màng màng cô cảm giác nơi đó có một người.

Thấy Giang Khả Tâm che ngực, Xuân Phân vội hỏi: "Tiểu thư có cảm thấy không thoải mái không?”

“Không có việc gì.”

Cô buông tay, ban nãy chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.

Loại cảm giác này xa xôi rồi lại quen thuộc, kiếp trước ở ba năm cuối cùng kia, bất kể ngày đêm cô đều cảm nhận được loại đau lòng thấu tâm như này.

Bây giờ nhớ lại, lúc trước cô thật đúng là lợi hại, vậy mà ở trong hoàn cảnh thống khổ mà chống đỡ được ba năm.

Cũng may đời này cô có mẫu thân cùng ngoại tổ mẫu, có vô số người yêu thương, cô cũng không cần vì một chùm ánh sáng mà đau khổ đi theo.

Giang Khả Tâm xuống giường, dặn dò: "Thu dọn đồ đạc, bảo nông phó đưa mấy khung nho, chúng ta mang vào cung cho ngoại tổ mẫu và cữu cữu nếm thử.”

Động tác của đám người hầu rất nhanh, một canh giờ sau, Giang Khả Tâm ngồi lên xe ngựa trở về thành.

Hoắc Cảnh Thâm trốn ở trên cây đại thụ, nhìn đoàn xe đi xa, trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng lại không có loại tuyệt vọng như trước.

Anh hỏi thăm qua biết được bây giờ Nghi Nghi không có đính hôn, trưởng công chúa từ chối tới cửa bà mối, dùng chính là Bảo Tương tự lấy cớ, nói thẳng --

Tiểu nữ mệnh cách quý trọng, phải đợi mười tám tuổi mới thích hợp xuất giá.

Anh vẫn còn thời gian ba năm.

Ba năm, đủ để cải thiện hình tượng của bản thân, nhất định anh sẽ trở thành người xứng với cô.

Dối với tính toán của Hoắc Cảnh Thâm cô không hề biết, lúc cô trở lại trong cung, Thái hậu vừa vặn ăn bánh lạnh ngự thiện phòng đưa tới, thấy Giang Khả Tâm tới liền vội vàng vẫy tay muốn cô đi qua.

“Nghi Nghi của ta thật là có lộc ăn, bánh lạnh vừa đưa tới thì con đã tới rồi.”

Giang Khả Tâm cười ngồi bên cạnh Thái hậu: "Ngoại tổ mẫu, con mang theo nho về, rất ngọt, người có muốn nếm thử không?"

“Ui, Nghi Nghi cũng thật hiếu thuận. Mẫu thân cùng cữu cữu ngươi bên kia đưa sao?”

“Nghi Nghi là người có lòng, ngay cả chỗ ta cũng tặng.”

Người tới là Kiều hoàng hậu, bên cạnh bà còn có một công tử trẻ tuổi mặc cẩm bào.

Giang Khả Tâm đứng lên hành lễ với Kiều hoàng hậu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người công tử trẻ tuổi.